Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 601: Dương Minh đầu tư

Nhìn thấy biểu tình của cha, Dương Minh cũng chỉ cười khổ thôi. ba mươi tám triệu mà đã làm cho ông có bộ dáng như vậy, nếu là ba trăm triệu thì không biết như thế nào, hơn nữa là đô mỹ.

"Đại Minh, con không nói đùa chứ? Cha nghe nói kỹ thuật máy tính bây giờ rất cao, có phải là con đã chỉnh sửa gì không?" Dương Đại Hải vẫn không tin vào hai mắt của mình.

"Cha, thật ra cha không nhìn lầm, tất cả đều là tiền của con." Dương Minh gật đầu, sau đó tắt tài khoản đi, nói: "Trước kia con không nói cho cha và mẹ biết, là sợ dọa hai người. chẳng qua bây giờ xem ra, cha vẫn kinh hãi vô cùng"

"Nói nhảm!" Dương Đại Hải lập tức vỗ đầu Dương Minh nói: "Cái này ai mà không kinh hãi chứ, thằng con này, có một chuyện lớn như vậy, ai mà chịu nổi chứ"

"Cha, bây giờ cha còn đánh con sao?" Dương Minh bị cha vỗ đầu vẫn cảm thấy đau.

"Xem con có đau không, có thể chứng minh là cha không nằm mơ!" Dương Đại Hải cười nói.

Dương Minh nghe xong cũng cười, hiếm khi nào thấy cha cười như thế, một người cha nghiêm túc mà cũng có lúc đùa giỡn với mình, xem ra, tâm tình của cha bây giờ rất tốt!

"Cha, có phải cha đã đoán ra mục đích của con rồi chứ? " Dương Minh thu hồi lại nụ cười, sau đó nghiêm túc nói.

"Cũng đoán được một ít. đại Minh, con thật sự muốn đầu tư cho công ty sao?" Dương Đại Hải do dự một chút, chẳng qua vẫn hỏi.

"Đúng vậy, cha, con quyết định đầu tư cho công ty ô tô Tùng Giang" Dương Minh gật đầu nói.

"Thật sao? Đại Minh, con ngàn vạn lần đừng hành động theo tình cảm, chuyện này không thể nói giỡn được." Thấy Dương Minh có tiền, cũng đồng ý đầu tư, Dương Đại Hải lập tức bình tĩnh lại, đúng vậy, dù sao đây cũng là con số lớn, ba mươi triệu, dùng để đầu tư, lỡ như xảy ra chuyện thì sao?

"Cha, vừa rồi con thật sự còn lola81ng, hơn nữa, con nói với cha nhiều như vậy, chỉ là muốn nói cho cha biết, con có thực lực, có thể cứu lấy công ty" Dương Minh gật đầu nói.

"Đại Minh. con đã nghĩ kỹ chưa? Hơn nữa, tiền này không phải do con và Lam Lăng cùng kiếm sao? Nàng ta cũng có phần mà, chỉ một mình con thì có thể được hay không?" Dương Đại Hải do dự nói.

"Haha, cha à, nàng ta sao không đồng ý chứ? Cả người nàng ta đều là của con, huống chi là số tiền này! Chờ khi cha nhìn thấy nàng sẽ biết, là một cô gái nhu thuận ngoan ngoãn, đúng rồi, trong máy tính của con có hình chụp với nàng ở Vân Nam, con lấy cho cha coi!" Dương Minh cười cười mở một folder trong máy tính ra, sau đó mở hình ảnh lên, chỉ vào trong bức hình nói: "Cha, nàng chính là Lam Lăng!"

"A?" Dương Đại Hải sửng sốt, chẳng qua, biểu tình trên mặt lập tức cổ quái, nhìn Dương Minh hỏi: "Dương Minh, nàng ta bao nhiêu tuổi?"

Ý ngầm của Dương Đại Hải chính là muốn biết Lam Lăng đã trưởng thành hay chưa? Chẳng qua, vì nghĩ đến mặt mũi của con trai, nên vẫn không nói ra.

"Mười sáu tuổi. con đã xem qua chứng minh của nàng. cha, yên tâm đi, con không làm mấy chuyện tàn phá hoa cỏ bại hoại đâu." Trên mặt Dương Minh toát mồ hôi, mà cũng đúng thôi, vì Lam Lăng quả thật nhìn còn rất non và xanh.

"Vậy là tốt rồi, Đại Minh, chuyện này con nhớ phải chú ý" Dương Đại Hải thở dài nói: "Cha biết, có nói cũng vô dụng, các con cũng đã lớn rồi, không kết hôn mà đã phát sinh quan hệ thân mật. chẳng qua hai đứa phải chú ý an toàn."

"Cha. con biết rồi. chúng ta không nói cái này nữa." Dương Minh nghe đến đây, nhất thời toát mồ hôi.

"Tại sao lại không nói? Con xem bây giờ trên TV và báo chí đều có nói về chuyện những người trẻ tuổi quan hệ tìиɧ ɖu͙© thiếu kiến thức, các con không biết giữ an toàn thì sao." Dương Đại Hải nói: "Con xem, bao nhiêu cô gái chưa kết hôn mà đã có thai rồi? Đi đến bệnh viện chịu đau khổ, con ngàn vạn lần phải cẩn thận!"

"Cha. con biết mà.chỉ là Lam Lăng nàng. không giống người bình thường, nàng ta có biện pháp của mình." Dương Minh giải thích: "Cho nên cha không cần lo lắng!"

"A?" Dương Đại Hải sửng sốt, chẳng qua lập tức nói: "Ý của con là cổ thuật sao? Chẳng lẽ cái này cũng có thể giúp tránh thai?"

"Đại khái là vậy." Dương Minh đáp.

"Vậy thì được, cha cũng không muốn nói nhiều" Dương Đại Hải nói: "Chẳng qua, bộ dạng của Lam Lăng quả thật rất đáng yêu, làm cho người ta thích! Nếu Trần Mộng Nghiên đã không nói gì, thì cha và mẹ con càng không thể nói gì! Ngày nào đó con dẫn về nhà cho cha và mẹ xem!"

"Chỉ sợ là sắp tới không được." Dương Minh đem chuyện Lam Lăng bị bà ngoại mang đi học tập cổ thuật ra nói sơ sơ một chút.

Dương Đại Hải nghe xong cũng không nói gì, vì ông ta không biết gì về chuyện này, vì thế, quay lại đề tài công ty: "Đại Minh, con muốn dùng phương thức gì để đầu tư cho công ty? Quăng ba mươi triệu vào?"

"Tất nhiên, lúc đầu con tính toán là đầu tư ba mươi triệu mà!" Dương Minh gật đầu nói.

"Lúc đầu? Có ý gì? Về sau còn có thêm? Con còn có tiền sao?" Dương Đại Hải kỳ quái hỏi.

"Cha, con và Lam Lăng cược thạch ở Vân Nam không phải là một cục, còn có rất nhiều và đang gửi ở chổ chú Trương, về sau chờ công ty châu báu của con và Trương Tân khai trương, khẳng định sẽ kiếm rất nhiều tiền, cho nên đầu tư thêm cũng không có gì là không thể!" Dương Minh nói.

"Thì ra là như vậy, lúc trước cha còn tưởng rằng con và Trương Tân chỉ làm ăn nhỏ, không ngờ lại lớn như vậy!" Dương Đại Hải đột nhiên nói: "Thật sự rất lợi hại!"

"Cha, thật ra, cha nuôi chỉ là quảng cáo sống thôi, có danh tiếng của cha nuôi, thì công ty càng nổi danh hơn" Dương Minh nói: "Châu báu được cha nuôi xem xét, thì giá trị tăng lên gấp mấy lần!"

"Haha, cha không hiểu cái này, chẳng qua, nghe con nói vậy, cha cũng rất vui" Dương Đại Hải nói: "Nếu con đã đồng ý đầu tư, thì cha đi báo cho Phùng xưởng trưởng biết, để ông ta vui!"

"Cha, con có một yêu cầu!" Dương Minh trầm ngâm rồi lên tiếng.

"Yêu cầu gì? Con có chuyện gì cứ nói thẳng, yêu cầu cái gì?" Dương Đại Hải kỳ quái hỏi.

"Là như vậy, con không hiểu cách vận hành cũng như quản lý công ty đó, con muốn tìm một người bạn lại đây, để cho hắn nói chuyện với chú Phùng, mà điều đầu tư, thì con nói là của bạn con, cha thấy thế nào?" Dương Minh đề nghị.

Dương Đại Hải nghĩ nghĩ, thấy đề nghị của Dương Minh cũng hợp lý! Tuy rằng ông cũng tin tưởng thái độ làm người của Phùng Vạn Giang, nhưng đây là một số tiền lớn, nếu như giao cho một người không thân thiết, thì quả thật không làm cho người ta yên tâm!

Hơn nữa, nói thẳng ra là, bây giờ công ty của Dương Minh cũng có động tĩnh lớn rồi, nếu mà đầu tư thêm vào cho công ty ô tô này nữa, Dương Đại Hải lại sợ sẽ trêu ghẹo đến phiền toái gì đó, vì thế nói: "Vậy cũng được, thế cứ dựa theo ý của bạn con đi, mà người bạn này có quan hệ như thế nào với con?"

"Yên tâm đi cha, con biết suy nghĩ mà" Dương Minh nói: "Đến lúc đó, công ty sẽ thay đổi chế độ, và người đứng tên sẽ là cha, còn hắn chỉ tìm người đến hỗ trợ kinh doanh thôi"

"Ý của con là, con muốn tước quyền của Phùng xưởng trưởng?" Dương Đại Hải cả kinh vội vàng lên tiếng.

"Cũng không phải, con cảm thấy chú Phùng quản lý chuyện kinh doanh hơn yếu một chút, nếu để ông ta phụ trách kỹ thuật thì tốt hơn nhiều!" Dương Minh nói: "Ý của con là, cha nắm toàn bộ, sau đó để bạn của con phụ trách tiêu thụ, chú Phùng phụ trách kỹ thuật sản xuất"

"Cha nắm giữ toàn bộ?" Dương Đại Hải hoảng sợ: "Đại Minh, con không nói giỡn chứ? Người đứng lên công ty là cha được sao, dù sao cũng là con ra tiền, người đứng tên nên là con, bây giờ con muốn cha làm giám đốc nữa. cái này không phải."

"Không phải giám đốc" Dương Minh khoát tay: "Mà là chủ tịch"

"Chủ tịch? Vậy cha càng không thể làm, cha chỉ là một công nhân thôi, chỉ biết làm việc nặng nhọc thôi, sao có năng lực làm chủ tịch được?" Dương Đại Hải nghe xong lắc đầu từ chối.

"Haha" Dương Minh nhìn thấy bộ dáng của cha, không khỏi bật cười nói: "Cha, cha không cần lo lắng, thật ra làm chủ tịch rất tốt"

"Vậy cũng không được, cha căn bản là không biết buôn bán, lỡ cha làm công ty phá sản nữa thì sao?" Dương Đại Hải vẫn không đồng ý.

"Thật ra, chủ tịch không cần phải biết buôn bán, cha chỉ cần nắm giữ toàn bộ là được, nói trắng ra là chỉ quan sát, để cho mọi người làm kỹ thuật thì làm phiền chú Phùng, còn bên mối làm ăn thì thì đã có các đơn đặt hàng rồi! Căn bản là không cần quan tâm, về chuyện tiêu thụ thì đã có bạn của con phụ trách!" Dương Minh giải thích.

"Như vậy." Dương Đại Hải nghe Dương Minh giải thích xong, tuy rằng cũng còn hoài nghi, từ một công nhân trở thành chủ tịch? Thế giới này cũng đủ điên cuồng rồi? Chẳng qua vẫn gật đầu đồng ý: "Con đã nói vậy, thì cha cứ thử làm trước, nếu không được thì cha sẽ bỏ không làm nữa, cha quay về làm việc của mình còn tốt hơn."