Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 591: Kế hoạch công ty ô tô Tùng Giang

"20 triệu?" Dương phụ bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Giám đốc Phùng, chuyện này tôi sợ không giúp gì được ngài"

"lão Dương, lão chưa thử sao biết không thể giúp? Hơn nữa cũng không phải là giúp không công. Chúng tôi có thể lấy cổ phần ra đổi mà. Bây giờ cải tổ xí nghiệp rất cấp bách. Sau khi cải tổ xong xí nghiệp sẽ làm ăn có lãi, đến lúc đó sẽ nhận được tiền phần trăm mà" Phùng Vạn Giang nói.

"giám đốc Phùng, chuyện này tôi thực sự không biết nên làm như thế nào mà" Dương phụ mặc dù không hiểu quá cụ thể, nhưng cũng biết Dương Đại Sơn gần đây dồn rất nhiều tiền vào câu lạc bộ giải trí. Bây giờ Dương Đại Sơn lấy đâu ra tiền mà đầu tư vào xí nghiệp?

Hơn nữa xí nghiệp này nói đơn giản là động không đáy. Bây giờ dồn bao nhiêu cũng không biết.

"lão Dương, Dương tổng chưa từ chối mà anh đã từ chối. Có phải là nhà anh bây giờ tốt rồi nên quên mọi người?" Phùng Vạn Giang có chút khó chịu. Có được hay không thì lão cũng đi hỏi một câu chứ sao đã từ chối rồi.

"Giám đốc Phùng, chuyện nhà tôi, tôi hiểu rõ nhất. Anh trai tôi mở câu lạc bộ bề ngoài thì oai lắm, nhưng trên thực tế đang nợ ngân hàng. Hơn nữa câu lạc bộ cũng không phải một mình anh tôi mở ra, đâu có tiền đầu tư vào xí nghiệp chúng ta" Dương phụ cười khổ nói.

"Thì ra là như vậy." Phùng Vạn Giang đến đây đã hỏi thăm trước. Dương phụ nói rất đúng, hơn nữa Phùng Vạn Giang cũng không mong chờ Dương Đại Sơn sẽ đầu tư. Nói ra Dương Đại Sơn chỉ là dẫn dắt mà thôi. Tiếp theo vẫn còn chuyện để nói mà. Vì thế Phùng Vạn Giang nói tiếp: "Anh và Dương Đại Sơn dù sao cũng là anh em ruột, hơn nữa cũng đã tách ra nhiều năm. Nên chắc cũng không thuyết phục được Dương Đại Sơn"

"Đúng là như vậy, cảm ơn giám đốc đã hiểu" Dương phụ thở dài một tiếng.

"Ha ha, điều này mọi người đều hiểu mà. Nếu là chuyện nhà anh, anh nhất định không thể từ chối. Nhưng chuyện chỗ Dương Đại Sơn, anh không thể làm chủ đúng không?" Phùng Vạn Giang cười ha hả nói.

"Đúng thế, đúng thế" Dương phụ vội vàng nói.

"Ha ha" Phùng Vạn Giang phất tay chỉ vào Dương Minh rồi nói: "Đây là con trai anh hả?"

"Đúng thế, nó là Dương Minh" Dương phụ nói: "Lúc còn bé nó hay đến xí nghiệp chơi"

"Ừ, thằng bé thật đẹp trai. Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Phùng Vạn Giang gật đầu nói.

"Ồ, 19." Dương Minh thầm đề phòng, ai biết Phùng Vạn Giang giở trò gì.

"19? Không tệ, không tệ. Thằng bé nhà bác đã 25 tuồi mà chẳng biết gì hết, vùi đầu vào đọc sách muốn làm tiến sĩ. Học đến độ đầu óc choáng váng" Phùng Vạn Giang thở dài một tiếng: "Lão Lương, thằng bé nhà lão thì sao?"

"Bỏ đi, thằng ranh đó suốt ngày chỉ biết chơi game. Bây giờ tôi đang xin cho nó vào một cơ quan nhà nước làm mà sống qua ngày" Lương Ngạn Quân nói.

"Xem ra chỉ có lão Dương là biết dạy con" Phùng Vạn Giang nói: "Không phục không được"

"Ha ha, thằng bé này có gì tốt đâu. Suốt ngày làm việc linh tinh" Dương phụ mặc dù nói như vậy chẳng qua người ta khen con mình, ai lại không thích?

"Nghe nói cậu ta đang cùng bạn mở công ty phải không? Đầu tư rất lớn, là công ty châu báu?" Phùng Vạn Giang đi vào chuyện chính, đây mới là mục đích thật của lão.

"Đúng, làm ăn nhỏ mà thôi" Dương phụ khoát tay nói.

"Gì mà làm ăn nhỏ. Công ty châu báu đó. Nghe nói đầu tư mấy chục triệu đó?" Phùng Vạn Giang nói: "Quy mô này không nhỏ mà"

"Cái này. tôi cũng không rõ lắm" Dương phụ mặc dù thành thật nhưng bây giờ đã nghe ra ý của Phùng Vạn Giang. Lão ta muốn Dương Minh đầu tư.

"Tôi có một người bạn cũng mở công ty châu báu. Người này nói với tôi" Phùng Vạn Giang cười nói: "Dương Minh à, cháu thật sự là quá lợi hại"

"Chú nói quá lời rồi" Dương Minh cũng hiểu chuyện không đúng, sao lại bò lên người mình?

"Dương Minh, bây giờ xí nghiệp của các chủ đang gặp nạn, cháu có thể giúp chú một chút không? Cháu xem một chút, công ty châu báu lúc nào mở cũng được mà. Nhưng xí nghiệp của chú bắt buộc phải cải tiến công nghệ, mà lại không có tiền đầu tư. Như vậy xí nghiệp sẽ phải phá sản" Phùng Vạn Giang rất chân thành mà nói: "Hơn nữa đầu tư vào không phải là mất tiền. Xí nghiệp có thể cho cháu cổ phần. Xí nghiệp làm ăn tốt, cháu sẽ kiếm được tiền. Cái này tốt hơn nhiều so với cháu vất vả tự mở công ty mà.

"." Dương Minh không nói gì, nghĩ mình là đứa trẻ sao? Những lời này có thể lừa mình sao? Nếu xí nghiệp tốt đẹp như vậy thì cần gì phải chạy loạn như vậy? Sớm đã có công ty thu mua hoặc đầu tư rồi. Còn chờ đến bây giờ sao?

Chẳng qua lời này Dương Minh không thể nói ra, dù sao cũng là lãnh đạo của bố. Dương Minh đành phải khéo léo từ chối: "Chú, công ty của này là do cháu và bạn học cùng mở. Sao cháu có thể nói không làm là không làm? Hơn nữa thủ tục đã làm xong, cũng đã tìm được chỗ thuê nhà, không thể giữa đường bỏ dở"

"Dương Minh, cháu coi như còn con cháu của xí nghiệp, sao cháu có thể nói như vậy?" Phùng Vạn Giang ra vẻ mất hứng rồi nói: "Công ty kia của cháu làm nhỏ một chút được không? Cả xí nghiệp dựa hết vào cháu đó"

"Xin lỗi chú, cháu không thể giúp. Đầu tư đâu phải trò đùa. Hơn nữa tiền không phải là của cháu, mà là bố nuôi cháu bỏ ra. Làm gì cũng không phải do cháu nói là được" Dương Minh lắc đầu từ chối.

"lão Dương, anh không phải vừa nãy đã nói chuyện nhà mình, anh sẽ làm chủ sao. Chuyện anh trai anh, tôi không ép anh. Nhưng Dương Minh là con trai anh, anh nói chẳng lẽ nó không nghe sao?" Phùng Vạn Giang thầm nghĩ thằng ranh không đồng ý hả? Cũng không sao, chỉ cần đả thông tư tưởng bố mày, xem mày có đầu tư không?

Phùng Vạn Giang vẫn nghĩ Dương Minh là trẻ nhỏ, cho nên lão cho rằng chỉ cần Dương phụ đồng ý, Dương Minh không thể phản đối.

"Cái này." Dương phụ bị Phùng Vạn Giang nói làm cho ngây ra. Tất nhiên trước đó Dương phụ đúng là nói như vậy. Nhưng không ngờ Phùng Vạn Giang lại lấy lời đó ra bắt bí mình.

"Dương Minh, cháu không thể trơ mắt nhìn xí nghiệp phá sản như vậy chứ?" Phùng Vạn Giang nói tiếp: "Chúng ta có nhiều công nhân như vậy cơ mà. Nhà cháu trước kia lúc chưa phát đạt không phải cũng rất khó khăn sao? "

"Cháu cảm thấy vẫn ổn" Dương Minh nói: "Trước kia cháu chẳng thấy khó khăn gì cả, rất vui vẻ" Dương Minh hiển nhiên không thể nói khác, chỉ có thể coi tình hình rất tốt.

"Tốt gì mà tốt?" Lương Ngạn Quân nói: "Cháu hỏi bố mình xem, ngày trước có khổ hay không? Lão Dương, lão nói thật lòng xem, cuộc sống của nhân viên trong xí nghiệp bây giờ như thế nào?"

"Cái này. đúng là không có gì đặc biệt" Dương phụ thở dài một tiếng.

Dương Minh lắc đầu. Bố quá thành thật. Dương phụ đã nói như vậy, mình còn biết nói gì nữa. Đúng thế, cuộc sống của nhân viên xí nghiệp ô tô Tùng Giang rất khổ cực. Như mình trước đây, đến nhà hàng ăn uống là quá xa xỉ. Điều này Dương Minh hiểu rõ, nhưng mình cũng không phải nhà từ thiện. Mặc dù trong tay có tiền nhưng không thể lãng phí.

"Thấy chưa, bố cháu nói thật đó" Lương Ngạn Quân nói: "Dương Minh, cháu không thể mặc kệ được"

Thấy vẻ mặt nhăn nhó của Dương Minh, Dương phụ không chịu được. Dù sao đây là chuyện liên quan đến xí nghiệp của mình, vì thế nói: "Được rồi giám đốc, chuyện này chúng ta không nói nữa. Lát nữa tôi bàn với Dương Minh, còn cả bố nuôi của nó nữa"

"Cũng được, vậy phiền lão Dương, nhất định phải thành công" Phùng Vạn Giang thấy Dương phụ nói như vậy liền vui vẻ: "Cứ quyết định như vậy đi, tôi và lão Lương không làm phiền nữa"

Vừa nói hai người liền đứng dậy chào. Phùng Vạn Giang và Lương Ngạn Quân đều biết chuyện này không thể ép quá chặt, dừng ở đây là tốt nhất. Lão Dương là người trọng tình trọng nghĩa, có tình cảm với xí nghiệp. Cho nên chỉ cần đả thông tư tưởng của lão Dương, chuyện này không khó giải quyết.

"Giám đốc Phùng đi cẩn thận" Dương phụ đứng dậy tiễn. Dương Minh và Dương mẫu không đứng dậy. Dương mẫu không muốn Dương Minh đầu tư, tiền đâu phải lá cây chứ.

Phùng Vạn Giang và Lương Ngạn Quân rời đi, Dương phụ mới đóng cửa thì Dương mẫu đã mở miệng nói: "lão Dương, chuyện này ông không thể đáp ứng bọn họ. Xí nghiệp ô tô Tùng Giang là cái động không đáy, đầu tư bao tiền cũng không đủ. Đại Minh nhà chúng ta khó khăn lắm mới có chút tiền gây dựng sự nghiệp. Ông không thể hại con"

"Cái này tôi biết mà." Dương phụ thở dài một tiếng rồi ngồi xuống ghế: "Nhưng bây giờ."

"Cái gì cũng không thể? Chuyện này tôi nói rồi đó, không thể" Dương mẫu lập tức phản đối: "Lão đừng có mà nghĩ đến. Dương Minh, mau về phòng, đừng để ý đến bố con"

"Ai" Dương phụ khó khăn kêu lên một tiếng, cầm điều thuốc lá lên châm hút.

o0o

Dương Minh bị Dương mẫu đẩy vào phòng. Chẳng qua hắn dùng dị năng có thể thấy rõ cảnh bên ngoài. Bố đang hút thuốc mà mẹ không ngừng nói.

Dương Minh rất buồn lòng. Chuyện này hắn không muốn tham dự. Các công ty nhà nước có quá nhiều tệ nạn. không phải nhét tiền vào là thay đổi được.

Dương Minh lắc đầu không nghĩ nữa. Cầm điện thoại di động lên chuẩn bị gọi cho bạn bè. Mặc dù tối qua Dương Minh đã nhắn tin, nhưng những người có quan hệ đặc biệt vẫn phải gọi.

Dương Minh gọi đến nhà Lưu Duy Sơn trước, đây là bố nuôi mà nên phải ưu tiên. Bên kia không ngờ là Tiếu Tình nghe điện. Dương Minh cười nói: "Bà xã, chúc năm mới vui vẻ"

"Dương Minh?" Tiếu Tình ngẩn ra một chút, lập tức nhỏ giọng nói: "Đừng nói linh tinh, đây là điện thoại bàn nhà bổ mẹ đó"

"Ha ha, đây không phải là chị gọi điện sao, không có gì mà, cũng không ai nghe thấy mà" Dương Minh nói.

"Bỏ đi. Em gọi điện thoại tìm bố à?" Tiếu Tình hỏi. Nàng hỏi như vậy là bởi vì nếu Dương Minh tìm nàng thì không thể gọi điện đến nhà Lưu Duy Sơn, mà trực tiếp gọi vào điện thoại di động: "Vâng, em gọi chúc mừng năm mới bố nuôi" Dương Minh nói.

"Được, em chờ chút. Chị đi gọi bố" Tiếu Tình nói.

Một lát sau Lưu Duy Sơn nghe điện. Dương Minh theo thứ tự chúc mừng năm mới Lưu Duy Sơn và Sở Huệ Phương, sau đó cũng chúc mừng Chung Hàn Lâm và vợ ông ta, sau đó dập máy.

Theo quan hệ với mình, thì còn lại là Tôn Khiết và Lâm Chỉ Vận. Về phần Trần Mộng Nghiên, mình vừa mới từ nhà cô ấy về, không cần phải chúc mừng.

Dương Minh đầu tiên gọi cho Tôn Khiết, không lâu sau Tôn Khiết nghe điện: "Alo, Dương Minh à?"

"Ha ha, là tôi, xem ra chị thuộc số điện thoại của tôi rồi nhỉ?" Dương Minh cười hắc hắc nói.

"Đừng có nói với tôi là cậu không biết điện thoại di động hiện tên người gọi đó" Tôn Khiết có chút tức giận nói: "Tìm tôi có chuyện gì? Mau nói đi"

"Ngất, tôi tìm chị có việc gì chứ?" Dương Minh có chút xấu hổ.

"Tôi hình như nhớ lần nào cậu tìm tôi cũng có việc" Tôn Khiết trêu chọc.

"Lần này không có việc mà, tôi gọi điện chúc mừng năm mới mà thôi." Dương Minh nói.

"Thì ra là chúc tết. Cũng chúc cậu năm mới vui vẻ. Ha ha, tôi vừa định gọi điện cho cậu mà cậu đã gọi trước" Tôn Khiết nói: "Đúng, cậu đừng quên chuyện đã đáp ứng tôi đó"

"Chuyện gì?" Dương Minh bị Tôn Khiết hỏi thế không khỏi ngẩn ra một chút.

"Chính là tết này đến nhà giả làm bạn trai của tôi" Tôn Khiết nhắc: "Cậu không phải không chịu thực hiện đó chứ?"

"Ồ. Cái này hả. không vấn đề gì" Dương Minh không sao cả. mình bây giờ giả làm bạn trai rất kinh nghiệm, gần như chuẩn bị giả thành thật, có thêm Tôn Khiết không vấn đề gì. Chỉ là bố mẹ Tôn Khiết khác với Tôn Khiết. Tôn Hồng Quân là người bình thường sao? Dương Minh sợ đến lúc đó sẽ lộ.

"Ừ, vậy vài ngày nữa tôi gọi cho cậu" Tôn Khiết nói: "Tôi còn có chuyện không nói với cậu nữa. Chuẩn bị sẵn sàng đó, đến lúc đó đừng làm lộ, nếu không tôi cho cậu đẹp mặt"

Dương Minh không nói gì. là mình đi giúp cô ta cơ mà. Sao lại còn dọa mình chứ? Chẳng qua Dương Minh muốn nói lý cũng không được vì Tôn Khiết đã dập máy.

Sau đó Dương Minh lại gọi điện chúc mừng năm mới Trương Tân, Điền Đông Hoa, Hầu Chấn Hám, Bạo Tam Lập. Cuối cùng mới gọi đến nhà Lâm Chỉ Vận.

Tại sao cuối cùng mới đến lượt Lâm Chỉ Vận? Thực ra là do hôm nay Dương Minh quyết định hẹn Lâm Chỉ Vận đi chơi. Dù sao mình có thân phận là bạn trai của Lâm Chỉ Vận, về tình về lý cũng phải đến nhà chơi chứ.

May mắn là hôm qua đã đến nhà Trần Mộng Nghiên, nếu không Dương Minh phải học phép phân thân. Dương Minh cũng không gọi điện thoại di động cho Lâm Chỉ Vận mà gọi vào số máy bàn.

"Cô, chúc mừng năm mới" Dương Minh nói. Người nghe điện là mẹ Lâm Chỉ Vận. Trầm Nguyệt Bình nghe thấy là Dương Minh liền nhiệt tình nói: "Dương Minh à, hì hì, cháu gọi điện nhanh thật. Cháu tìm Vận Nhi à? Cô gọi nó nhé"

"Dạ, không cần ạ. Cô và chú vẫn tốt chứ ạ?" Dương Minh hỏi.

"Vẫn tốt, rất tốt mà. Từ lúc Vận nhi quen cháu, nhà chúng ta vui vẻ hơn trước nhiều" Trầm Nguyệt Bình cười nói: "Cháu chờ chút. Vận Nhi lại đây. Vận Nhi, có điện thoại này. Là Dương Minh gọi"

Không lâu sau Lâm Chỉ Vận nghe điện: "Dương Minh, anh tìm em à?"

"Ừ, anh gọi điện chúc mừng em năm mới vui vẻ" Dương Minh nói.

"Năm mới vui vẻ." Lâm Chỉ Vận nghe Dương Minh tìm chỉ để chúc tết mình, trong lòng không khỏi có chút mất mát. Các đôi tình nhân khác cứ đến tết là cùng nhau đi lễ chùa mà.

Vừa nãy trên Tv còn chiếu cảnh chùa, Lâm Chỉ Vận thấy không khỏi hâm mộ. Nhưng thật trùng hợp, Trầm Nguyệt Bình ở bên lại hỏi một câu: "Con và Dương Minh chưa đi chùa với nhau phải không?"

Lâm Chỉ Vận cũng không dám đáp. Mặc dù trong lòng nàng rất mong Dương Minh hẹn mình đi. Chẳng qua nàng cũng biết mình và Dương Minh chỉ đóng giả mà thôi. Dương Minh còn có bạn gái cơ mà. Cho nên Lâm Chỉ Vận cũng không thể hy vọng xa vời.

Cho nên mặc dù lúc này Lâm Chỉ Vận rất mong đợi, chẳng qua vẫn không yêu cầu gì Dương Minh, chỉ chút tết hắn mà thôi.

"Lát nữa anh đến nhà em, mọi người có lịch ra ngoài không thế?" Dương Minh đột nhiên nói.

"A?" Lâm Chỉ Vận giật mình: "Lát nữa anh tới nhà em?"

"Ừ, sao thế? Không phải em có chuyện muốn ra ngoài chứ?" Dương Minh.

"Không. không phải. anh không đi chơi cùng bạn gái sao?" Lâm Chỉ Vận nhỏ giọng nói.

"Em không phải bạn gái anh sao?" Dương Minh rất tự nhiên nói.

"." Lâm Chỉ Vận há hốc mồm một lúc lâu không nói được gì. Dương Minh nói vậy là có ý gì. Anh ấy coi mình là bạn gái sao? Hay chỉ là trêu đùa mình mà thôi?

Nếu là tình huống đầu tiên thì Trần Mộng Nghiên sẽ ra sao? Lâm Chỉ Vận không khỏi cảm thấy hoa mắt, bị tình cảm đánh mạnh vào đúng là không dễ chịu.

"Chờ anh đó, anh lập tức sẽ đến. Em nói với mẹ cho anh" Dương Minh cười nói. Hắn bây giờ có thể nghĩ ra vẻ kinh ngạc đáng yêu của Lâm Chỉ Vận.

"Ồ" Lâm Chỉ Vận ngơ ngác nói một câu, sau đó Dương Minh dập máy.

Đã làm trò thì phải làm đến cùng. Dương Minh lấy chiếc áo khoác đôi mà hắn và Lâm Chỉ Vận đã mua ra mặc.

Ra ngoài phòng thấy bố vẫn ngồi trên sô pha hút thuốc lá, khói thuốc bay đầy phòng. Mà mẹ có thể cũng do nói mệt rồi nên ngồi xem Tv, không thèm để ý đến bố.

Dương Minh không khỏi cảm thấy đau lòng. Bố là người trọng tình cảm. Nếu là người khác xí nghiệp tốt xấu quan hệ gì đến mình? Xí nghiệp không tốt thì mình phải bỏ tiền ra sao?

Có lẽ không giải quyết được vấn đề, mà người ta còn nói người nhà mình là ngu.

Xem ra chỉ có thể đợi tâm trạng của bố tốt trở lại rồi mới nói chuyện. Dương Minh nói với bố mẹ đi thăm bạn, sau đó ra ngoài.

Hôm nay trên đường khá ít xe, nhưng xe taxi lại không ít. Dương Minh bắt xe đến nhà Lâm Chỉ Vận. Trầm Nguyệt Bình nghe Lâm Chỉ Vận nói Dương Minh sẽ tới, cho nên Dương Minh vừa gõ cửa thì Trầm Nguyệt Bình đã ra mở cửa cho hắn.

"Cô chú, năm mới vui vẻ" Dương Minh đứng ở ngoài cửa chúc bố mẹ Lâm Chỉ Vận.

"Năm mới vui vẻ, mau vào nhà cho ấm" Trầm Nguyệt Bình kéo Dương Minh vào phòng, sau đó cầm túi hoa quả mà Dương Minh mang tới.

"Không sao ạ." Dương Minh có chút xấu hổ, đây có gì khác so với con rể tới nhà bố mẹ vợ chứ.

Dương Minh đưa mắt nhìn thoáng qua Lâm Chỉ Vận thấy cô bé đỏ mặt cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

"Ồ?" Trầm Nguyệt Bình đột nhiên có chút kinh ngạc nhìn nhìn chiếc áo khoác của Dương Minh, sau đó kinh ngạc nói: "Dương Minh, chiếc áo này của cháu trông quen mắt thế? Hình như Vận nhi cũng có một cái? Có phải là."

"A. con." Lâm Chỉ Vận không ngờ mẹ lại tinh mắt đến thế, nhìn ngay ra áo của mình và Dương Minh là áo đôi. Bình thường mình mặc có vài lần mà?