Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 996: Hắn là vị hôn phu của ta

“Nếu như ngươi không muốn, vậy thì ta ném cho sói ăn vậy”, Dương Ân dửng dưng nói.

Chỉ dựa vào chuyện Dương Kiệt và hắn có cùng gốc gác, Dương Ân mới không ngại tặng đan dược này để tạo mối quan hệ tốt với hắn ta.

“Muốn muốn chứ, ném thì hời cho sói, chi bằng hời cho ta vậy!”, Dương Kiệt nhanh chóng đoạt lấy đan dược từ trong tay Dương Ân nói, sau đó hắn ta lấy ra một đống linh dược rồi nói: “Ân Thiên Vương, chỗ linh thảo này đều cho ngươi, mặc dù ta cũng biết là vẫn không giá trị bằng Địa vương đan, nhưng về sau chúng ta là người một nhà, ngươi bảo ta phía đông, ta tuyệt đối sẽ không đi về phía tây”.

Có viên địa vương đan này, hắn ta liền có thể một bước liền có thể đạt đến cảnh giới Địa Hải đỉnh cấp rồi, có thể thu hẹp khoảng cách với các Thiên Kiêu khác trong gia tộc, đây là một phần ân tình lớn mà Dương Ân đã tặng cho hắn ta.

Dương Ân thu lấy toàn bộ thảo dược của Dương Kiệt, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta đi tìm kiếm một vài loại thảo dược có liên quan đến huyết mạch, không chừng có thể giúp chiết xuất ra để kích hoạt huyết mạch của ngươi, đương nhiên nếu như có được “tinh thạch Huyết Giao” thì sẽ tốt hơn!”

“Nữ thần Tử Hàm đang ở trong địa bàn của Huyết Giao, ta từng nghe người ta nói là cô ấy muốn tìm đến hồ Huyết Giao để gột rửa thân xác, nâng cao huyết khí, củng cố thực lực!”, Dương Kiệt nóng lòng nhanh miệng nói.

“Tốt, chúng ta đến địa bàn của Huyết Giao!”, Dương Ân phấn khích hét lên.

“Là Tử Hàm của điện Tử Tiêu được mệnh danh là đệ nhất tiên tử của thế hệ trẻ sao?”, Hoàng Phủ Minh Ngọc ở bên cạnh bất mãn hỏi.

Dương Kiệt lúc này lúng túng.

Hắn ta có thể phát giác được Hoàng Phủ Minh Ngọc mang lòng ái mộ Dương Ân, trước mặt cô ta mà lại nhắc đến một người con gái khác, đây là tự tìm phiền phức.

Dương Ân cũng không muốn giấu Hoàng Phủ Minh Ngọc, hắn nhìn thẳng vào mắt cô ta nói: “Nàng ấy là vị hôn thê của ta, chúng ta từ nhỏ đã tự định chung thân rồi!”

Sắc mặt của Hoàng Phủ Minh Ngọc lập tức tái nhợt, tim như bị dao cắt, cô ta nắm chặt tay, sau đó hít một hơi thật sâu nói: “Được, ta cũng muốn xem thử vị hôn thê của ngươi có xứng với cái danh đệ nhất tiên tử hay không?”

“Được, đi thôi!”, Dương Ân khẽ gật đầu đáp.

Ba người bọn họ bắt đầu lên đường.

Nơi bọn họ hướng tới chính là nơi nguy hiểm nhất ở không gian này, suốt dọc đường có rất nhiều hung thú to lớn và mạnh bạo, một số đã đạt đến cảnh giới cấp Thiên đỉnh cấp, thậm chí còn có Thú Vương kết bè kết đội, dọa cho Hoàng Phủ Minh Ngọc và Dương Kiệt do Dương Ân dẫn theo đều sợ hãi đến mức chật vật tháo chạy.

Từ đó Dương Ân mới ý thức được rằng trong khoảng không gian này có nguy hiểm trùng trùng, hắn có thể thoải mái tung hoành ở chỗ này nhưng tuyệt đối đừng nghĩ rằng bản thân là thiên hạ vô địch.

Trải qua mấy ngày mài dũa, Dương Ân, Hoàng Phủ Minh Ngọc và Dương Kiệt đã dần tiến gần đến vùng đất của Huyết Giao, bọn họ đều đã thu hoạch được không ít thảo dược, đủ để đảm bảo mình có thu hoạch trong chuyến đi này.

Trước khi tiếp cận địa bàn của Huyết Giao, bọn họ gặp phải một đám Thiên Kiêu, những người này đến từ các thế lực lớn, họ đều đang lĩnh hội một tấm bia đá cổ.

Những Thiên Kiêu này không hề tranh giành, tất cả đều là ngồi xếp bằng cách đó không xa, dựa vào khả năng của mình mà lĩnh hội, nhưng đáng tiếc phần lớn bọn họ đều không thu hoạch được gì từ tấm bia đá, chỉ có số ít khoảng một, hai người là đạt được gì đó từ bia đá kia.

Hoàng Phủ Minh Ngọc lại một lần nữa nhìn thấy người của Thánh Hỏa Giáo bọn họ, trong đó có cả cái tên Trương Tử Yến đã tháo chạy lúc lâm nguy kia.

Số người Thánh Hỏa Giáo ở đây là bảy mươi người, một con số không hề nhỏ, không phải Thiên Kiêu của thế lực phương nào cũng có thể trêu chọc được.

Sau khi Trương Tử Yến nhìn thấy Hoàng Phủ Minh Ngọc, gã vui mừng thốt lên: “Minh Ngọc sư muội, muội đã thoát khỏi cơn nguy hiểm rồi à, thật tốt quá! Ta biết ngay sư muội cát nhân thiên tướng, gặp dữ hóa lành, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu mà”.

Hoàng Phủ Minh Ngọc nhìn thấy bộ dạng này của Trương Tử Yến thì liền cảm thấy buồn nôn, nhưng cô ta vẫn cố nhịn mà gật đầu đáp: “Ừm, ta không sao rồi!”

“Sư muội, muội vẫn đang giận sư huynh sao, ngày đó sư huynh đột phá vòng vây là muốn tìm kiếm sự giúp đỡ rồi sẽ trở về cứu muội. Muội xem giờ các sư huynh đệ của Thánh Hỏa Giáo chúng ta đều ở đây, yêu nữ Tiệt Thiên Giáo mà còn dám đến nữa thì chúng ta nhất định sẽ khiến bọn chúng có đến mà không có về!”, Trương Tử Yến rất giỏi ngụy biện, gã nhanh chóng bẻ lái chuyện mình hèn nhát chạy trốn thành hành động có thâm ý.

Nếu như không phải Hoàng Phủ Minh Ngọc đích thân trải qua chuyện đó, không chừng đúng thật là sẽ tin lời mà Trương Tử Yến nói, nhưng giờ gã có nói gì đi chăng nữa, cô ta cũng sẽ không tin dù chỉ nửa lời.

Đây là một tên đàn ông không đáng tin cậy.

Hoàng Phủ Minh Ngọc không đáp lời Trương Tử Yến, mà nói với Dương Ân và Dương Kiệt bên cạnh: “Ta dẫn hai ngươi đi gặp các sư huynh đệ tỷ muội của ta nhé?”

“Bỏ đi, cô cùng bọn họ đoàn tụ là chuyện tốt. Bọn ta quan sát tấm bia đá này một chút, xem thử có thu hoạch được gì không, rồi lại lên đường!”, Dương Ân từ chối nói.

“Vậy ta đi chung với ngươi!”, Hoàng Phủ Minh Ngọc nói.

Dương Ân còn chưa kịp phản bác lại, Trương Tử Yến liền nhìn Dương Ân bằng ánh mắt đố kị hỏi: “Sư muội, hắn ta là ai?”

“Hắn là vị hôn phu của ta!”, Hoàng Phủ Minh Ngọc không chút do dự nói.

Lần này, không chỉ có Trương Tử Yến kinh ngạc đến ngây người, mà ngay cả hai người Dương Ân và Dương Kiệt cũng đều bị sốc.

Theo tập tục của tộc Man di, Dương Ân quả thực là vị hôn phu của Hoàng Phủ Minh Ngọc.

“Sư muội, câu nói đùa không vui chút nào.”, Trương Tử Yến cố kìm nén ngọn lửa đố kị trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười nói.

“Ta không có nói đùa!”, Hoàng Phủ Minh Ngọc ôm lấy cánh tay của Dương Ân nói một cách rất khẳng định.

Lúc này lửa giận trong lòng của Trương Tử Yến đã hoàn toàn bùng cháy.

“Ngươi rốt cuộc là kẻ nào, sao ngươi có thể xứng với sư muội của ta chứ? Thức thời thì nhanh chóng cút xéo, chạy được bao xa thì lo chạy đi, muội ấy không phải là người mà ngươi có thể với tay tới!”, Trương Tử Yến chỉ thẳng vào mũi Dương Ân phẫn nộ quát.

Lời này của gã đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người nhìn về phía này.

“Ta ghét nhất hành động người khác chỉ tay vào mình khi nói chuyện đấy!”, Dương Ân bình tĩnh nói, vung tay, túm lấy ngón tay của Trương Tử Yến, dùng sức vặn mạnh một cái, một tiếng gãy xương “răng rắc” vang lên.

Aaa!