Vì có cảnh sát, Phương Mẫn hoàn toàn yên tâm, đến bên Ninh Vũ Phi nói: “Bác sĩ Ninh, cảm ơn anh, tôi không biết phải làm gì nếu không có anh.”
“Không có gì, sáng nay tôi bắt mạch cho cô và nói để cô nghỉ ngơi sao, xem ra là tôi nói đúng rồi, hóa ra mấy ngày nay cô đã ngủ không ngon vì chuyện của chị cô.”
“Ừm!”
Đôi khi Phương Mẫn thật là ngốc nghếch đến đáng sợ, cũng không có gì lạ khi Chân Thăng Húc lựa chọn ra tay với Phương Mẫn.
“Đi thôi, đừng lo lắng, năng lực xử án của chị Bảo Châu rất mạnh.”
“Ừm, cảm ơn.” Phương Mẫn gật đầu rồi nói: “Bác sĩ Ninh, xin đừng nói với chị tôi, tôi không muốn chị ấy biết chuyện này.”
“Được, đi thôi, đi ăn cơm.”
“Được.”
Lúc chiều, một bệnh nhân nhập viện trong tình trạng rất nguy kịch, người bị thương là công nhân xây dựng, toàn bộ phần đầu bị thanh thép dày bằng ngón tay út đâm xuyên từ trên xuống dưới.
Một nhóm công nhân hết sức lo lắng, bác sĩ vội vàng tìm cách chữa trị, trước tiên phải chụp phim để xem tình hình bên trong.
Việc này rất khó, vì các thanh thép xuyên qua vị trí toàn bộ thùy não, rất khó lấy ra, một khi dây thần kinh não bị đứt hoặc tổn thương thùy não sẽ ảnh hưởng đến những thứ rất quan trọng.
Nặng thì tứ chi không cân đối, khiếm khuyết về thị lực, thậm chí liệt mặt, khó nói chuyện...Nên bệnh viện đã tổ chức hội chẩn.
Ninh Vũ Phi cũng nằm trong số đó, sau khi nhìn tình hình trên máy chiếu, anh có chút bất lực, ca mổ quá khó khăn.
“Mọi người, có ý kiến nào hay không? Không còn nhiều thời gian cho chúng ta.” Viện Trưởng Triệu nói.
Một bác sĩ nói: “Bác sĩ Ninh có quyền phát biểu nhất trong lĩnh vực phẫu thuật não.”
Tất cả mọi người đều nhìn Ninh Vũ Phi, bởi vì bây giờ giải phẫu não đều là việc của Ninh Vũ Phi, không ai hiểu rõ não người hơn anh.
Ninh Vũ Phi sờ sờ mũi nói: “Nhất định phải phẫu thuật, nếu không một khi thanh thép làm nhiễm trùng não, nhất định sẽ chết.”
“Ừm, bác sĩ Ninh, anh thấy thế nào?”
“Hỏi người nhà trước đi, nếu bọn họ đồng ý làm, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng tỷ lệ tử vong cao tới tám mươi phần trăm, vẫn phải nói cho rõ ràng.” Ninh Vũ Phi nói.
Biết rõ cuộc sống của một người lao động nhập cư, không chỉ là sinh mệnh của chính anh ta, mà sau lưng anh ta còn là gia đình, vợ con, nên Ninh Vũ Phi sẽ cố hết sức cứu anh ta.
Nhưng tỷ lệ tử vong rất cao, những người bị thương căn bản sẽ không sống được lâu nếu không phẫu thuật.
Viện Trưởng Triệu gật đầu: “Được, tôi sẽ đích thân liên lạc với gia đình, đồng thời chuẩn bị tốt phòng mổ, tất cả các bác sĩ tham gia phẫu thuật não sẽ quan sát và học tập toàn bộ quá trình.”
“Ừ!”
Ninh Vũ Phi cảm thấy bản thân chiều nay không thể về được, vì vậy anh đã gọi điện báo cho Giang Vị Noãn bọn họ một tiếng.
Phẫu thuật này không thể hoàn thành trong vòng chưa đầy bốn giờ, hơn nữa Ninh Vũ Phi không thể thực hiện một mình, còn cần ngũ sư tỷ cùng nhau giúp đỡ.
Ngũ sư tỷ vốn là bác sĩ nên đương nhiên đồng ý làm cuộc phẫu thuật này, nhưng Ninh Vũ Phi đợi ba mươi phút vẫn không có tin tức về sự chấp thuận của gia đình.
Đưa tới người bị thương đều đã chuẩn bị tốt rồi, vẫn không dám tuỳ tiện bắt đầu ca mổ.
Ninh Vũ Phi chỉ đành đi ra ngoài xem, vừa mở cửa đã nghe thấy âm thanh ồn ào.
Viện trưởng Triệu và một nhóm người đang ồn ào thương lượng, nhưng hiệu quả không tốt lắm.
“Nói cho các người biết, nếu chúng tôi không đồng ý phẫu thuật thì không cho phép phẫu thuật, nhất định phải chờ người nhà đến.”
Lời này được nói bởi một người đàn ông trung niên tóc ngắn đeo một sợi dây chuyền vàng, lúc nói chuyện anh ta còn chỉ vào mũi của Viện trưởng Triệu.
“Mấy người nghe tôi nói, người bị thương phải phẫu thuật kịp thời, nếu không tỷ lệ tử vong là một trăm phần trăm, chỉ có phẫu thuật mới có cơ hội sống.”