“Vũ Phi, bà đi đây, các con không cần tìm bà, bà thực sự rất biết ơn khi được gặp con, thật tiếc vì con không phải là con của bà, nhưng con đã đối xử với bà như người thân, khiến bà cảm nhận được sự ấm áp, lòng hiếu thảo và hơn hết là một mái ấm gia đình…”
“Nhưng bà Ngô chỉ là một người làm, bà không muốn gây thêm bất kỳ rắc rối nào cho con, chúng ta ai sống cuộc đời nào thì phải chấp nhận lý lẽ đó, cho nên Trương Thanh Phong bọn họ vẫn là người thân của bà, do vậy bà phải quay về nhà, không muốn để cho con trai của bà tiếp tục quấy rầy các con, các con đều là những đứa trẻ ngoan, bà Ngô hy vọng các con có thể có được một cuộc sống tốt đẹp bên nhau.”
Dù chỉ là một bức thư đơn giản, chưa đến vài trăm chữ, dù cho bà Ngô không nói đến chuyện buồn phiền trong lòng, nhưng Ninh Vũ Phi biết rằng bà Ngô rất đau khổ khi bà ấy viết bức thư này.
“Bà Ngô thật sự đã rời đi rồi sao?” Đường Tố Nga miễn cưỡng hỏi.
“Ừ!”
Ninh Vũ Phi mở hai bức thư còn lại và đọc chúng, ngay sau khi đọc chúng, anh ấy nói: “Không hay rồi, bà Ngô muốn tự tử.”
“Cái gì?” Mấy người còn lại nhìn vào phong bì.
Đây là lá thư dành cho Trương Đức Trung, những câu viết trên lá thư là: Đức Trung, tôi thực sự đã chịu quá đủ rồi, tôi không hối hận vì đã kết hôn với ông, nhưng chúng ta đã không dạy dỗ con cái tốt, và tôi cũng không thể sống được bao lâu nữa, tôi chết rồi mộ của tôi hãy chôn trong khu nghĩa trang của nhà ông.”
Bà Ngô đã để lại toàn bộ tiền tiết kiệm, cùng với những lời này, rất có thể bà Ngô sẽ sớm rời khỏi thế giới này.
“Vũ Phi, chúng ta cũng phải đi.”
Giang Vị Noãn lái xe chở mấy người đến nhà Trương Đức Trung.
Bốp!!!
Ninh Vũ Phi đá cửa đi vào và thấy một số người đang đánh bài ăn tiền bên trong.
Một trong số họ là Trương Đức Trung, vài người quay ra nhìn vào cánh cửa, một người đàn ông cùng với ba người đẹp.
Một người đàn ông mặc vest đứng dậy: “Ôi, lão Trương, sao lại gọi ba cô gái xinh đẹp như vậy?”
“Đúng vậy!”
Một người đàn ông với mái tóc nhuộm đứng dậy và giơ tay kéo Giang Vị Noãn lại gần.
Ninh Vũ Phi nắm lấy cổ tay của đối phương, rồi ấn mạnh đầu gối vào bụng người đàn ông.
“Ối...” Người đàn ông quỳ trên mặt đất, ôm bụng và gần như nôn ra thứ mà anh ta đã ăn.
Thấy bạn đánh bài cùng bị đánh, hai người còn lại cầm chai rượu để trên bàn.
“Vũ Phi, cẩn thận!” Ba người còn lại lo lắng nhắc nhở.
Ninh Vũ Phi nhìn thẳng vào hướng của Trương Đức Trung và bước tới, và hất hai người đàn ông bên cạnh xuống đất.
“Cậu cậu cậu, sao lại là cậu, cậu muốn như thế nào?” Trương Đức Trung sợ hãi nói.
Bốp!!!
Nhìn thấy vẻ mặt của Trương Đức Trung, Ninh Vũ Phi tát ông ta một cái, sau đó dẫm lên ngực người đó và hỏi: “Quê quán của ông ở đâu?”
Trương Đức Trung ôm lấy mặt mình, run rẩy hỏi: “Cậu cậu… hỏi chuyện này làm gì?”
“Ông không có quyền biết, mau nói đi?”
“Ở ở ở… Thôn Trương Gia, huyện xx, thành phố xx, bên cạnh tỉnh Nam.”
Ninh Vũ Phi nói: “Nếu bà Ngô thực sự xảy ra chuyện gì, tôi nhất định không tha cho ông.”
“Vũ Phi?”
“Ừm!”
Giang Vị Noãn sau khi nhận được sự cho phép của Ninh Vũ Phi, đã lấy hai bức thư ra và nói: “Đây là bức thư của bà Ngô gửi cho ông và con trai ông, nếu ông còn chút lương tâm, xin hãy sửa chữa lỗi lầm của mình.”
Đặt hai bức thư lên bàn, Giang Vị Noãn đi theo Ninh Vũ Phi và rời đi.
Khi mọi người ra đến bên ngoài, Giang Vị Noãn hỏi: “Vũ Phi, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ chứ?”
“Ừm, các cậu trở về biệt thự đi, tôi đi một mình là được rồi.”
“Nơi đó cũng cách đây năm trăm cây số mà thôi, tôi không yên tâm về bà Ngô lắm.” Giang Vị Noãn nói.
“Đúng đó, chúng tôi cũng không yên tâm.”
Đã dành khá nhiều thời gian bên nhau và những người phụ nữ cũng nảy sinh tình cảm với bà Ngô.
“Vậy thì được, chúng ta đi thôi!”