Ninh Vũ Phi bất lực tiếp lời: “Ông chủ Lý phải không? Vậy chút nữa tôi sẽ xem thử rốt cuộc bối cảnh của ông có phải rất vững hay không?”
“Sắp chết tới nơi mà vẫn hống hách, muốn chết à…”
Lúc tên côn đồ chuẩn bị đánh Ninh Vũ Phi, có vài chiếc Mercedes Benz màu đen cách đó không xa lái tới.
Đột nhiên thu hút sự chú ý của đám đông, sao lại có nhiều xe sang như vậy, chiếc nào cũng trị giá vài ba tỷ, là xe mà ông chủ Lý cơ bản không so sánh được.
“Sao còn có người tới đây nữa?”
Người của đoàn xe này dĩ nhiên chính là tổ chức của Thiên Hội Vân Liên, đây là phô trương sàn diễn cao cấp mới có.
Phía trước chiếc Mercedes-Benz, một người đàn ông trung niên chỉ có một cánh tay, ánh mắt lạnh lùng, mặc một bộ vest, nhìn có vẻ không phải người dễ chọc vào.
Người này chính là đường chủ Hàn Ngục của Huyền Võ đường Thiên Hội Kỳ Hạ, lần trước ông ta đã xúc phạm đến Vân Liên nên đã dùng một cánh tay đổi lại một mạng của mình.
“Đó không phải là đường chủ Hàn của Thiên Hội sao?” Ông chủ Lý nhận ra.
Vì ông ta trà trộn vào khu vực này, dĩ nhiê cũng nhận ra người của Thiên Hội, tên Hàn Ngục này đúng là nhân vật tàn nhẫn trong Thiên Hội.
Ông chủ Lý nhanh chóng đi qua, không có bất kỳ phong thái của ông chủ, ông ta cúi người nói: “Anh hai Hàn, sao anh tới đây vậy?”
“Là anh hả?”
“Là tôi là tôi, không ngờ anh hai Hàn còn nhớ tôi à, tôi đúng là cảm thấy vinh dự” Ông chủ Lý cúi đầu và nói tiếp: “Không biết anh hai Hàn tới đây làm gì vậy?”
“Có chuyện phải giải quyết!”
“Như vầy đi, anh hai Hàn, chuyện này có thể làm phiền tiểu đệ rồi!”
Vì nơi này chỉ có người mình và người nhà của Ninh Vũ Phi, cho nên người ta đoán chắc Hàn Ngục tới tìm Ninh Vũ Phi.
Không ngờ Ninh Vũ Phi này lại còn đắc tội người của Thiên Hội, vậy thì cơ bản không cần mình ra tay, tên nhóc Ninh Vũ Phi này chết chắc.
Hàn Ngục nhìn sang Ninh Vũ Phi, sau đó đi thẳng qua đó.
Ông chủ Lý đi theo sau và nói: “Anh hai Hàn có phải là tên nhóc không biết điều này đắc tội anh không vậy? Chuyện nhỏ này giao cho tiểu đệ xử lý là được.”
Không ngờ Hàn Ngục tới trước mặt của Ninh Vũ Phi, trực tiếp cúi người chín mươi độ: “Cậu chủ Ninh!”
“Anh hai, anh đây là?”
Ông chủ Lý nhất thời không phản ứng kịp, nhưng rõ ràng từ miệng của Hàn Ngục gọi Ninh Vũ Phi một tiếng cậu chủ Ninh.
Chuyện này là sao vậy? Lẽ nào nói cái tên Ninh Vũ Phi này là nhân vật lớn nào đó của Thiên Hội, trừ chủ tịch có thể có được cái cúi mình kính cẩn từ một đường chủ thì còn ai vào đây nữa.
Nghĩ tới đây, những giọt mồ hôi tên người ông chủ Lý đọng lại.
Ninh Vũ Phi nhàn nhạt nói: “Không ngờ lại là ông à?”
“Ừm, vì bây giờ chủ tịch có chuyện nên không tới được, gọi điện kêu tôi tới đây, cậu chủ Ninh, cậu có sao không?” Hàn Ngục hỏi.
“Bây giờ tôi không có chuyện gì, nhưng ông tới trễ một chút thì không nói trước được, vì lúc nãy mới có người nói cho dù có gϊếŧ tôi cũng không sao, bất cứ chuyện gì một mình ông ta cũng gánh trách nhiệm hết.”
Nghe xong thì trong mắt ông chủ Lý tỏ ra kinh hãi, ông ta vội giải thích: “Cậu… cậu chủ Ninh, hiểu lầm, đây là hiểu lầm thôi.”
“Hiểu lầm, đây thật sự không phải hiểu lầm, sao có thể là hiểu lầm được chứ?” Ninh Vũ Phi nói.
“Anh hai Hàn, anh nghe tôi giải thích đã. Chuyện này tôi thật sự không phải cố ý. Nếu tôi biết người này là cậu chủ Ninh thì tôi nào dám.” Ông chủ Lý hốt hoảng giải thích.
Tuy bản thân quả thật không hề hấng gì, nhưng đối mặt với thế lực cực khủng của Thiên Hội, ông ta giống như con kiến vậy, nói không chừng ngày mai sẽ chết trong ống bơm nước nữa.
Hàn Ngục đã biết sơ bộ ngọn nguồn vụ việc, ông ta nói: “Cậu chủ Ninh, chuyện này tôi sẽ xử lý, nhất định sẽ khiến cậu hài lòng.”
Nói xong thì ông ta xua tay, hai người đàn ông áo đen bắt ông chủ Lý lại.