"Nếu đã đến rồi thì cũng không cần gấp gáp, ăn cơm đã, đây là lần đầu tiên con đến nhà của Vị Noãn, thế nào cũng phải ăn một bữa thật ngon mới được."
Giang Trấn Hải so với trước kia còn nhiệt tình hơn cũng là chuyện bình thường, hiện tại Ninh Vũ Phi cũng không phải là kẻ vô danh, nếu ông ấy còn không đối xử tích cực một chút thì có thể bị gia tộc khác cướp đi.
Như thế đối với nhà họ Giang mà nói chính là một tổn thất lớn, hơn nữa cũng có sự tiếc nuối.
Hiện tại chẳng khác nào muốn có được Ninh Vũ Phi liền phải liệu mạng vậy.
"Không có việc gì, hôm nay con còn phải về sớm một chút, bởi vì bây giờ trong nhà cũng không phải chỉ có một mình con ở, người trong nhà sẽ lo lắng." Ninh Vũ Phi nói.
"Vũ Phi à, không phải con vẫn luôn ở một mình sao, sao trong nhà còn có người khác thế?"
Giờ khắc này Giang Trấn Hải cảm nhận được cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có.
Ninh Vũ Phi sờ sờ cái mũi rồi nói: "Là như vậy, bà Ngô vẫn luôn chăm sóc cho con bị bệnh, còn có một cô con gái của chú con cũng ở chung một chỗ với con, cho nên phải trở về."
"Chuyện này... vậy cô con gái này của chú con năm nay mấy tuổi rồi?"
"So với con nhỏ hơn một chút, cũng coi như là người đồng lứa."
"Vậy được rồi, vậy chi bằng cứ ăn sớm một chút, như thế con liền có thể trở về." Giang Trấn Hải lập tức để người làm đi chuẩn bị bữa ăn.
Ninh Vũ Phi muốn thuyết phục nhưng lại không được, cũng chỉ có thể cùng ăn rồi mới trở về thăm mấy người bà Ngô.
Sau khi lên lầu cậu liền nhìn thấy ông cụ ở ngay trong thư phòng đọc sách.
Sau khi nhìn thấy Ninh Vũ Phi đến ông ấy liền vội vàng đứng lên, nói: "Anh bạn, cháu tới rồi à?"
"Ông cụ, sắc mặt không tệ, ông không cần đứng lên đâu, ngồi đi!"
"Ôi chao sắc mặt không tệ gì chứ, cũng chỉ là một ông già bạc đầu mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về với đất mẹ." Ông cụ Giang khoát tay.
Ninh Vũ Phi cười nói: "Không có đâu, ông đưa tay ra đây nào."
"Được thôi, lúc đầu ông vốn cảm thấy không có chuyện gì, tên nhóc Trấn Hải kia lại nói ông có bệnh, thật sự là không có cách nào, còn làm phiền cháu đặc biệt đến một chuyến."
"Không sao đâu ạ, cứ xem như đang ra ngoài chơi thôi ông!"
Ninh Vũ Phi bắt mạch cho ông cụ Giang, tình huống vẫn là giống như lần trước, trong cơ thể thật sự bị tổn thương.
"Ông cụ à, lúc ông còn trẻ có phải từng bị thương nặng không, còn nữa, hẳn là ông đã từng luyện võ?"
"Đó cũng chỉ là quá khứ thôi, cũng không đáng đề cập đến!"
Hiển nhiên ông cụ không muốn nhắc lại đoạn thời gian đó, mà thương thế của ông ấy cũng không phải là vết thương đơn giản gì, mà là bị người khác dùng nội kình đánh thành trọng thương, lục phủ ngũ tạng đều xuất hiện tổn thương tương đối nghiêm trọng.
Thậm chí còn lưu lại một luồng hơi thở, không có giờ khắc nào không ăn mòn thân thể của ông cụ.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Ninh Vũ Phi không nguyện ý ra tay cứu giúp, bởi vì dù không biết là ai làm, nhưng mà luồng khí này có thể lưu lại lâu như vậy, tuyệt đối là một cao thủ.
"Chú, chú ra ngoài một lát để con và ông cụ nói chuyện được không?" Ninh Vũ Phi nói.
"Được!"
Chờ sau khi Giang Trấn Hải rời đi, ông cụ Giang liền thở dài, hỏi: "Có phải là đã nhìn ra cái gì rồi không?"
"Ừm, theo như cháu suy đoán, ông cũng đã từng là một người luyện võ, lại còn không kém hơn cảnh giới Hậu Thiên. Trong cơ thể của ông còn có hơi thở của người kia, ông có thể nói cũng có thể không nói, vì phần quan tâm của Vị Noãn đối với ông, tôi vẫn sẽ trị bệnh này cho ông."
"Ài, đúng vậy, ông thật sự từng là người luyện võ, nhưng mà sau khi bị người đánh lén thì mất hết công lực, cơ thể cũng từ từ yếu đi."
"Vậy người đánh lén ông là người nào?" Ninh Vũ Phi hỏi.
"Là một người bịt mặt, ông cũng không biết là ai, bây giờ đã qua đi mười mấy năm, cơ thể của ông cũng là yếu đi từng ngày."