Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 17

Đêm nay vì bạn gái, Chu Đống bỏ ra mấy trăm triệu ăn cơm ở Lầu Tiên Cư. Những thực khách ở đây đều có thân phận, có thể bước chân vào nơi này không có tiền thì cũng có địa vị rất cao. Tính cách ham hư vinh của Lưu Hà Đình đương nhiên sẽ không bỏ qua nơi này, mặc dù chi phí của một bữa cơm ở đây, cô ta phải làm việc bốn năm mới kiếm được. Nhưng cô ta không cần làm thế, bởi vì cô ta có một người bạn trai giàu có, hoàn toàn không cần phấn đấu.

Tiền của Chu Đống không phải do chính hắn ta kiếm ra nên hắn ta tiêu xài cũng không tiếc, tuy vậy vẫn chỉ nhận được một phòng riêng bình thường.

“Bảo bối, chúng ta đi thôi.”

“Vâng!” Hai người đi vào nhà hàng, nhóm Ninh Vũ Phi đi đằng sau. Trần Thành Hạo hơi chùn bước, thấy Chu Đống với Lưu Hà Đình thì lại tức giận, nói: “Ninh Vũ Phi, chúng ta không cần thiết tham dự, bỏ đi thôi.”

“Đừng nóng vội, nếu đối phương đã mời thì chúng ta tội gì không ăn, đúng không?” Ninh Vũ Phi cười khẽ.

“Cũng đúng.”

Cùng lúc đó, có người bước xuống lầu. Lưu Hà Đình hỏi: “Anh Đống, sao chúng ta không mua chỗ trên lầu?”

“Chỗ trên lầu chỉ có khách quý mới được đi lên, anh không phải là khách quý.”

Nghe vậy, Lưu Hà Đình không bằng lòng: “Ôi chao, bao nhiêu người thế này mà không tìm được chỗ tốt hơn à? Dù sao cũng phải cho em nở mày nở mặt chứ.”

“Được rồi, anh đặt được chỗ ở đây đã là tốt rồi, còn xoi mói.” Chu Đống cũng chịu không nổi.

“Hừ!”

Mọi người vào một phòng riêng, phát hiện không gian bên trong không quá lớn, hoàn toàn không đủ cho mọi người ngồi. Sau khi ngồi hết ghế, vẫn còn năm người không có chỗ. Chu Đống nhìn thoáng qua rồi nói: “Năm nam sinh về đi, không đủ chỗ.”

“Ơ…”

Bởi vì ưu tiên con gái nên họ mới nhường ghế cho nữ sinh. Không có ghế thì thêm ghế, sao lại đuổi người ta về? Nhưng ngẫm lại cũng đúng, đối phương là con nhà giàu, vốn khinh thường người như mình. Bất đắc dĩ nhất là Lưu Hà Đình cũng không phản đối mà cam chịu quyết định của Chu Đống. Ba nam sinh nén giận, nhưng vì Chu Đống là con nhà giàu nên họ chỉ có thể giận chứ không dám nói gì.

“Lưu Hà Đình, hình như không ổn đâu, mọi người tới đây để chúc mừng sinh nhật cho cô, cô lại đuổi họ về à?” Ninh Vũ Phi nói.

Mấy nữ sinh ngồi vào ghế cũng cảm thấy Chu Đống với Lưu Hà Đình làm không đúng, đều khuyên nhủ: “Hà Đình, thêm mấy ghế nữa đi.”

“Đúng thế, chỗ bọn tớ chen một chút là được, sẽ không lấn chỗ các cậu.”

Lưu Hà Đình mím môi, thầm nghĩ kêu Chu Đống thêm tiền đi, cũng không thể để mình mất mặt. Cô ta đang định lên tiếng thì Chu Đống không kiên nhẫn nói thẳng: “Thích ăn thì chịu, không thích thì cút, cho rằng ông đây muốn hầu hạ lũ nghèo khổ chúng mày hả? Còn thêm ghế chen nữa chứ, chúng mày cho rằng đây là khách sạn rẻ tiền à?”

Một nam sinh không nhịn được phản bác: “Chúng tôi là người nghèo, chúng tôi không xứng. Còn nữa, Lưu Hà Đình, cậu tìm được bạn trai tốt đấy, chúc mừng cậu, bữa cơm này tôi còn chẳng thèm đâu.”

“Mày nói gì hả?” Chu Đống cầm bật lửa kim loại ném qua. Hành động của hắn ta khiến mấy nữ sinh sợ hãi hét lên. Ninh Vũ Phi ra tay chặn bật lửa, mỉm cười nói: “Lưu Hà Đình, bạn trai cô thú vị thật đấy, chẳng lẽ cô chú không dạy cô cách nhìn nhận một người sao? Hay là cô bị thứ gì che mắt?”

“Thằng kia, tao khó chịu mày lâu lắm rồi đấy! Có phải mày muốn chết không hả?” Chu Đống kiêu ngạo nói.

Ninh Vũ Phi làm lơ Chu Đống, tiếp tục nhìn Lưu Hà Đình nói: “Bây giờ cô đã trưởng thành, tôi cũng không có tư cách quản lý cô, chẳng qua là thiện chí nhắc nhở cô, làm người phải làm tới nơi tới chốn.”

Bốp! Lưu Hà Đình vỗ bàn đứng dậy, phiền chán nói: “Ninh Vũ Phi, cậu có tư cách gì nói tôi hả? Cậu có cái quái gì đâu? Đừng cho rằng sau chuyện lần trước tôi sẽ nhìn cậu bằng con mắt khác, những người kia đều chỉ là diễn kịch cho cậu mà thôi!”

“Đúng là hết thuốc chữa. Cô chú ngậm đắng nuốt cay nuôi cô lớn lên, kết quả ngày sinh nhật hãnh diện nhất là giấu họ. Cô sợ họ có mặt sẽ làm cô mất thể diện nay sợ họ làm chậm trễ tiền đồ của cô?”

“Ha ha, tôi nói rồi, cậu không có tư cách răn dạy tôi. Cút đi!” Lưu Hà Đình thờ ơ.

Trần Thành Hạo cười lạnh: “Ninh Vũ Phi, loại người này thực sự không đáng. Chúng ta đi thôi, nhà tôi có quán cơm, tới nhà tôi ăn đi.”

“Đi thôi.” Các bạn học cũng rất thất vọng về Lưu Hà Đình, vì thế lần lượt đứng lên, lúc đi ngang qua thùng rác ở cửa còn ném quà sinh nhật vào đó.

“Đứng lại!” Chu Đống quát lên, đứng dậy đút tay vào túi quần, khẽ lắc lư đi đến trước mặt Ninh Vũ Phi, nói: “Mày là Ninh Vũ Phi đúng không? Chẳng lẽ mày cho rằng mày nói đi thì đi được hả?”

“Sao? Chẳng lẽ anh còn muốn đánh nhau?”

“Mày cho rằng tao muốn xử lý mày còn cần đánh nhau à?” Chu Đống híp mắt.

Thấy thế, mấy người đều căng thẳng. Chu Đống là không tính toán bỏ qua Ninh Vũ Phi.

Một nữ sinh nói: “Hà Đình, bây giờ là tiệc sinh nhật của cậu, chúng tôi thật sự không ăn nổi, thả chúng tôi đi đi, đừng làm khó chúng tôi.”

“Câm mồm!” Chu Đống gầm lên, sau đó quan sát mấy người: “Đúng là một đám nghèo kiết hủ lậu. Mày mày mày… ở lại, còn lại cút hết đi!”

Lời này khiến mấy nữ sinh tức giận. Chu Đống chỉ vào họ yêu cầu họ ở lại, cứ như là đối xử với gái tay vịn trong quán bar.

“Anh đừng khinh người quá đáng!” Một nữ sinh rưng rưng nói.

Nhưng Lưu Hà Đình không nói gì. Trong mắt cô ta, mấy bạn học của mình thật không biết điều, Chu Đống kêu họ ở lại là nể mặt họ, thế mà còn không biết ơn.

Ninh Vũ Phi nói: “Mọi người ra ngoài trước đi.”

“Ừ.” Mấy người chuẩn bị ra ngoài.

“Đứng lại!” Chu Đống đẩy Ninh Vũ Phi, không ngờ chính hắn ta lại lùi về sau liên tục, bất mãn nói: “Thằng kia, mày cho rằng tao không tồn tại hả?”

Bỗng nhiên, Chu Đống giơ nắm đấm đấm lên mặt Ninh Vũ Phi.

“Á!!!”

“Cẩn thận!” Mấy bạn học hét lên nhắc nhở.

Nhưng sau đó họ lại yên lòng, Ninh Vũ Phi giơ tay nắm chặt nắm đấm của Chu Đống. Sắc mặt Chu Đống khó coi, cả giận: “Buông ra!”

“Đồ rác rưởi!” Ninh Vũ Phi bỗng buông tay ra, khiến Chu Đống ngã xuống đất.

“Anh Đống!” Lưu Hà Đình đi tới đỡ hắn ta dậy. Chu Đống phẫn nộ đẩy Lưu Hà Đình ra, chỉ vào Ninh Vũ Phi nói: “Mày được lắm, hãy đợi đấy!”

Thấy Chu Đống muốn kêu người, Trần Thành Hạo kéo tay Ninh Vũ Phi: “Ninh Vũ Phi đi mau, lát nữa không đi được đâu.”

“Không sao, các cậu ra ngoài chờ đi.”

“Không được, muốn đi thì cùng đi.”

“Muốn đi hả? Đừng hòng!”

Vừa dứt lời, mười mấy tên du côn cầm gậy xông vào, chặn kín lối ra.