Chiếm Giữ Có Thời Hạn

Chương 30

Edit: Chanh

Beta: Dii

________________________________________________

42

Đồ Ngôn đột nhiên nhận ra, đối với cậu mà nói, ly hôn không phải kết thúc, mà là một khởi đầu mới.

Lần đầu tiên cậu trải lòng, lần đầu tiên cậu yếu đuối… tất cả đều xảy ra sau khi ly hôn. Nghe thì có phần vô lý, nhưng bởi vì Cố Trầm Bạch, mọi điều lại trở thành đương nhiên.

Đồ Ngôn dính sát lấy Cố Trầm Bạch, Cố Trầm Bạch cũng ôm chặt cậu, hai người đều im lặng không lên tiếng, có thứ gì đó tựa như dây leo âm thầm sinh trưởng quấn quanh rồi buộc chặt lấy bọn họ, bốn bề vắng lặng, dường như giữa vũ trụ mênh mông chỉ còn lại hai người trao nhau cái ôm.

“Thỏ con, em đang sợ điều gì?”

Lông mi Đồ Ngôn run rẩy, xoắn xuýt một hồi lại cắn môi.

“Anh ấy nói gì khiến em buồn như vậy? Em kể cho anh nghe được chứ?”

Đồ Ngôn đỏ mắt nhìn sang Cố Trầm Bạch, tự đấu tranh chốc lát cuối cùng đành từ bỏ, lẩm bẩm nói: “Anh ấy nói ba mẹ anh sẽ không chấp nhận em.”

Cố Trầm Bạch còn chưa kịp mở lời, Đồ Ngôn lại nói: “Người nhà anh đều không thích em, em cũng không thể khiến họ thích em được, từ nhỏ em đã không biết lấy lòng người lớn, có lẽ em hoàn toàn không hợp với chuyện kết hôn, cũng không hợp làm vợ anh, chúng ta đã sai từ bước khởi đầu rồi.”

“Sai chỗ nào?”

“Vốn dĩ anh không cần phải khổ cực như vậy, nếu anh kết hôn với một omega vừa dịu dàng vừa săn sóc, thì đã không phải khó xử cả hai bên thế này.”

“Nhưng anh không cảm thấy khổ cực, sao em lại thấy anh khổ chứ?” Cố Trầm Bạch dùng ngón tay lau nước mắt cho Đồ Ngôn, nghiêm túc nói: “Rõ ràng anh là người hạnh phúc nhất trên đời này.”

Ánh mắt của Đồ Ngôn nhiều thêm vài phần khát khao, cũng giấu bớt đi những hoảng loạn.

“Thỏ con, loài người là động vật ích kỷ, anh thích em, cũng không phải không mong báo đáp, nếu như em không thích anh, không hề thay đổi vì anh dù chỉ một chút, anh cũng đâu thể chống đỡ tới bây giờ.” Cố Trầm Bạch vuốt ve gáy cậu, cúi đầu trao cho cậu nụ hôn, rồi tiếp lời: “Khi em vô thức đẩy anh ra, quả thực anh rất buồn, nhưng sau đó anh biết, Thỏ con của anh chỉ là không hiểu cách bày tỏ tình yêu, trong lòng em ấy có anh, cũng âm thầm quan tâm đến anh, anh cảm thấy tất cả đều đáng giá.”

Chóp mũi Đồ Ngôn chua xót, cậu sợ nước mắt của mình lại trào ra như vỡ đê, thế là ngoảnh mặt đi: “Ai nói trong lòng em có——”

Một chữ cuối cùng đến bên miệng nhưng lại nghẹn ở đó, cậu liếc nhìn Cố Trầm Bạch, chỉ thấy anh cười nhạt mà nhìn mình.

Cậu cụng đầu vào lòng anh: “Em không nói nữa.”

Cố Trầm Bạch kéo cậu ra, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Bên ba mẹ anh sẽ xử lý, em không phải sợ.”

Đồ Ngôn gật đầu: “Ừm.”

Cố Trầm Bạch nhớ ra còn chưa ấn nút thang máy, đang định vươn tay lại bị Đồ Ngôn nắm lấy, cậu do dự nói: “Cần em làm gì anh cứ nói với em, có thể em làm chưa tốt nhưng em sẽ cố gắng khiến ba mẹ anh hài lòng.”

Cố Trầm Bạch thật lâu không đáp lại, Đồ Ngôn cũng chẳng dám ngẩng đầu nhìn anh, cậu tưởng thang máy đến nơi định bước ra ngoài thì bị Cố Trầm Bạch giơ tay ôm chặt, anh nâng mặt cậu đặt xuống một nụ hôn.

Nụ hôn này kịch liệt tới mức khiến hô hấp của Đồ Ngôn thoáng ngừng lại, Cố Trầm Bạch như biến thành một người khác, suy nghĩ của Đồ Ngôn hoàn toàn bị anh nhiễu loạn, linh hồn cũng sắp bay mất tới nơi. Cậu chỉ có thể ôm lấy cổ anh, giống như một người chết chìm đang luống cuống.

Đang lúc hôn nhau tối mày tối mặt, cửa thang máy đột nhiên mở ra.

Đồ Ngôn chợt thấy một cơn gió lạnh phả tới, cậu giật bắn, bỗng chốc tỉnh táo. Cố Trầm Bạch phản ứng nhanh hơn cậu, anh ấn Đồ Ngôn vào lòng, che gương mặt cậu đi, đang lúc thiếu kiên nhẫn nhìn sang bên cạnh chuẩn bị mắng người, lại trông thấy Cố Triêu Sính mặc u phục thẳng thớm đứng ở cửa thang máy. Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, kèm thêm cơn giận ngút trời.

Cố Triêu Sính nghiến răng: “Ban ngày ban mặt, không biết xấu hổ!” Sau đó giận dữ ngoảnh đi.

Đồ Ngôn ở trong lòng Cố Trầm Bạch ló đầu ra, nheo mắt hậm hực chẳng kém: “Anh ta phiền muốn chết!”

Lúc này đương nhiên Cố Trầm Bạch phải vuốt lông rồi, vội vàng phụ hoạ: “Phải đó, phiền ghê.”

“Mỗi lần gặp anh ta, em lại dính phải xui xẻo.”

Cố Trầm Bạch cười: “Về sau không gặp anh ấy nữa.”

“Em mong anh ta không bao giờ cưới được vợ.”

Cố Trầm Bạch kịp nhớ tới tình thân: “Cái này không ổn lắm đâu.”

Đồ Ngôn nghĩ đến ba mẹ chồng, cảm thấy câu rủa này đúng là hơi ác, vì vậy sửa miệng: “Thế mong anh ta sang năm tiếp tục làm người cô đơn, cho dù gặp được omega mình thích thì người ta cũng không thích lại!”

Cố Trầm Bạch thầm nhủ: Anh, tội cho anh chút vậy.

Sau đó hôn lên trán Đồ Ngôn, chẳng ngại hùa theo: “Được.”

Đồ Ngôn rất hài lòng với phản ứng của Cố Trầm Bạch, lúc ăn cơm trong phòng làm việc còn chủ động đút cho anh hai thìa canh trứng.

Ăn cơm xong, Cố Trầm Bạch không nhịn được muốn với tay xuống dưới vạt áo Đồ Ngôn, sờ bụng của cậu.

“Bé thỏ con của ba đã ăn nó chưa?”

“Chưa.” Đồ Ngôn liếc mắt: “Con nói không muốn ăn.”

“Tại sao?” Cố Trầm Bạch kề mặt cạnh bụng nhỏ của Đồ Ngôn, sau đó khẽ hôn lên.

“Bởi vì con nói con tên là bé thỏ nhỏ, không phải bé thỏ con.”

Cố Trầm Bạch thoảng ngẩn ngơ, sau khi hiểu ra thì bật cười: “Ồ, là lỗi của ba, ba quên mất thỏ con là biệt danh riêng của mẹ, không ai được dùng.”

Đồ Ngôn hừ khẽ, cẳng chân gác lên thành sofa đung đưa, lặng yên ngắm nhìn bầu trời bên ngoài khung cửa sổ sát đất, từ cam hồng đến tím sẫm rồi tới màu đen thăm thẳm. Cố Trầm Bạch ngồi ở nơi cách cậu vài mét, yên tĩnh làm việc, thỉnh thoảng có điện thoại gọi tới, Đồ Ngôn có thể nghe thấy giọng nói êm tai trầm thấp của anh, cậu cảm thấy thời gian bình lặng chính là như vậy.

Cố Trầm Bạch xử lý xong công việc trong tay, anh mặc áo khoác, vươn tay với Đồ Ngôn: “Thỏ con, chúng ta ra ngoài ngoài đi dạo nhé.”

Anh giúp Đồ Ngôn đeo khẩu trang và khăn quàng, kéo khoá áo bông lên cao nhất.

Đồ Ngôn bực mình đập tay anh, nhưng Cố Trầm Bạch không nghe theo cậu, cố chấp thắt nút chiếc khăn quàng của Đồ Ngôn, chỉ sợ bị gió lùa vào.

Đồ Ngôn khoác tay Cố Trầm Bạch, hai người đi ra từ cửa sau toà cao ốc trụ sở chính của Hoa Thịnh, chậm rãi hướng về nhà. Dọc đường đi qua một quảng trường rất đông đúc, có ban nhạc đang biểu diễn, cũng có rất nhiều lái buôn mở hàng vỉa hè, bán những thứ nho nhỏ sáng lấp lánh.

Đồ Ngôn lo Cố Trầm Bạch bị người ta đυ.ng trúng, không muốn đi đường này, cậu đang chuẩn bị rẽ sang hướng khác, thì trông thấy ở bên cạnh quảng trường có một cụ bà đã lớn tuổi, tay cụ khoác chiếc giỏ trúc, cầm thứ gì trông giống bùa bình an, cụ không ngừng mời chào những người qua lại, nhưng chẳng ai đoái hoài.

Có lẽ mang thai ảnh hưởng đến hormone, dạo này Đồ Ngôn rất nhạy cảm, cậu nhìn thấy sự mất mát hiện trên gương mặt bà cụ, không nén được chua xót và mềm lòng, cậu vô thức bước lên.

“Chàng trai, con muốn mua bùa bình an à? Bùa được chùa Huệ Nhân làm phép đấy.” Cụ bà thấy Đồ Ngôn đi tới, vội vàng mỉm cười mời chào cậu.

Lời này tất nhiên là giả, trong lòng Đồ Ngôn biết rõ.

Cố Trầm Bạch tiến lên ôm eo cậu, khẽ hỏi: “Em muốn mua?”

Đồ Ngôn không đáp, cụ bà thấy hai người trước mắt trông giống vợ chồng, vội vã nói: “Không chỉ có bùa bình an, chỗ bà còn có dây đỏ được làm phép, con nhìn này, dây bện thủ công, giữ gìn nhân duyên, đeo lên là có thể trọn đời trọn kiếp không tách rời.”

Cố Trầm Bạch mỉm cười bên tai Đồ Ngôn: “Thì ra thỏ con muốn ở bên anh trọn đời trọn kiếp.”

Đồ Ngôn nào ngờ có cả thứ này, gương mặt cậu lập tức nóng bừng, ngắt lời chào hàng của bà cụ: “Có dây đỏ bảo đảm bình an không bà?”

“Có có có.”

Cụ bà nhanh chóng lấy từ trong giỏ đưa ra trước mặt Đồ Ngôn: “Cái này phù hộ bình an, chẳng phải mọi người đều rất coi trọng cơ thể khoẻ mạnh, đi đường bình an hay sao?”

Đồ Ngôn nghe thấy bốn chữ cơ thể khỏe mạnh thì không khỏi mê tín, cậu gật đầu: “Được, bán cho cháu hai sợi.”

Cố Trầm Bạch trả tiền, Đồ Ngôn nhận dây đỏ từ bà cụ, nắm trong tay ngẫm nghĩ.

“Anh đeo cho em, em đeo cho anh, như vậy ổn hơn.” Đồ Ngôn tự quyết, sau đó gật đầu ra lệnh: “Giơ tay.”

Cố Trầm Bạch vươn tay ra trước mặt Đồ Ngôn.

“Bình an của em đặt ở chỗ anh, anh cẩn thận đừng có làm đứt, không là em không tha cho anh đâu.” Đồ Ngôn buộc dây cho Cố Trầm Bạch, vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt dịu dàng như nước của anh, cậu mất tự nhiên bĩu môi, giả vờ hung dữ: “Đã nghe chưa hả?”

Cố Trầm Bạch cúi đầu hôn cậu, trả lời: “Tuân lệnh.”

Anh cũng giúp Đồ Ngôn buộc dây, còn trêu chọc cậu: “Như này chẳng phải về sau thỏ con nhà anh không thể đánh nhau được à?”

Đồ Ngôn xấu hổ dúi anh một cái, nhỏ giọng gắt: “Về sau đánh anh.”

Trước lúc đi, Đồ Ngôn lại ngoảnh đầu nhìn bà cụ, do dự không chịu cất bước, Cố Trầm Bạch như đi guốc trong bụng Đồ Ngôn, lập tức đoán được suy nghĩ của cậu.

“Thỏ con, nếu em muốn bùa nhân duyên, lần sau anh dẫn em đi chùa cẩn thận cầu một cái.”

Lần này Đồ Ngôn không phản bác, hồi lâu sau chậm rãi gật đầu.

Sau khi về đến nhà, Đồ Ngôn lại bị Cố Trầm Bạch đè ở huyền quan hôn một trận, đến khi được Cố Trầm Bạch bế đi tắm rửa lau khô bò lên giường, cậu đã ở trong lòng anh mơ màng buồn ngủ, Đồ Ngôn uể oải nhấc chăn, chợt nhận ra thiếu đi cái gì đó.

Cậu giật mình, lập tức tỉnh táo.

Sợi dây đỏ trên tay không thấy đâu.

Ba giờ sáng, Cố Trầm Bạch tỉnh lại từ cơn mơ, trước khi đứng dậy vào nhà vệ sinh, anh lần mò tìm người đang ngủ say bên cạnh nhưng chỉ sờ thấy khoảng không.