Chiếm Giữ Có Thời Hạn

Chương 24

Edit: Chanh

Beta: Dii

________________________________________________

34

“Cái này.. cái này có thể phát sóng không?”

“Trời đất…”

Đồ Ngôn vừa dứt lời, cả trường quay chết lặng, Trần Khải cũng mặc kệ điều hoà bầu không khí, vội vàng ra hiệu với đạo diễn. Các nghệ sĩ thì trố mắt nhìn nhau, trong chốc lát không biết ứng đối ra sao.

Đạo diễn đi tới đè bả vai Đồ Ngôn, cúi người hỏi cậu: “Cậu không nói đùa chứ? Cảnh này mà phát sóng sẽ thành tin tức lớn đấy, Đồ Ngôn, cậu phải nghĩ cho kĩ hậu quả.”

Một diễn viên omega với lượng fans đông đảo hơn nữa còn vào lúc sự nghiệp đang phát triển lại thú nhận đã kết hôn, không khác nào cắt đứt đường tiến của mình. Cộng thêm việc hồi trước cậu đột nhiên biến mất, nửa năm không có sản phẩm mới, bên ngoài đã có rất nhiều lời chỉ trích rồi.

Nói thẳng ra dựa vào thực lực hiện giờ của Đồ Ngôn, vẫn không thể chịu được nhưng hậu quả nghiêm trọng mà việc công khai thân phận kết hôn mang tới.

Nguyễn Nam Khinh không rõ nội tình, vẫn đang mừng thay Cố Trầm Bạch, cô quay sang nháy mắt với Đồ Ngôn, biểu thị tán thưởng.

Đồ Ngôn mỉm cười đáp lại, sau đó nói với đạo diễn: “Tôi không sao hết, mọi người thích cắt thì cắt, thích giữ thì giữ.”

Đạo diễn nghẹn họng, thầm nghĩ: Giỏi đấy, hot search tháng sau không cần bỏ tiền ra mua nữa.

Chương trình tiếp tục quay, gần chạng vạng tối, Nguyễn Nam Khinh giúp chế biến nốt bữa cơm cuối cùng liền rời đi, cô ghi hình xong phân cảnh của mình liền thong thả bước tới bên cạnh Đồ Ngôn, phàn nàn: “Làm ngôi sao mệt thật đấy, lúc nào cũng phải đoan chính, đối diện với bao nhiêu ống kính như vậy, không giả vờ cũng khó.”

Đồ Ngôn bật cười: “Sao cô lại tới tham gia thế?”

“Bởi vì chơi vui, tôi thích trải nghiệm những điều mới mẻ, ba tôi muốn tôi ngoan ngoãn tiếp quản công ty của gia đình, còn lâu tới mới làm theo ý ông.”

“Được rồi.” Đồ Ngôn gật đầu, chốc lát sau lại bổ sung thêm: “Nhưng làm người nổi tiếng có khi không phải lựa chọn hay.”

“Tôi cũng thấy vậy, làm người nổi tiếng thật ra là chuyện vô nghĩa nhất, à đấy, tôi thấy bọn họ ai cũng đang âm thầm bàn tán về cậu, có phải ban nãy cậu công khai chuyện kết hôn sẽ đem lại ảnh hưởng xấu gì không?”

Đồ Ngôn không phủ nhận: “Chắc là có.”

“Ảnh hưởng gì?”

“Người hâm mộ đồng loạt thoát fan, bên nhãn hàng hợp tác huỷ hợp đồng, ít phim để quay… đại khái cũng chỉ có thể.”

Nguyễn Nam Khinh không hiểu vấn đề của giới giải trí, chỉ cảm thấy nghe rất nghiêm trọng, cô khoanh tay nghĩ hồi lâu, sau đó sáp lại, hỏi một cách nghiêm túc: “Tiêu tiền có thể giải quyết được không?”

Đồ Ngôn chợt bật cười: “Chắc là được.”

Nguyễn Nam Khinh vỗ vai Đồ Ngôn, trấn an cậu: “Vậy thì không sợ, Cố Trầm Bạch thiếu gì chứ không thiếu tiền.”

Đồ Ngôn nghe xong thì hơi hoảng hốt, cậu nhìn về phía sau, đúng lúc đối diện với ánh mắt thăm dò của một nghệ sĩ trẻ, người kia thấy Đồ Ngôn quay đầu, lập tức dời mắt sang nơi khác.

Việc Đồ Ngôn không chơi được với bọn họ còn có một nguyên nhân khác đó là bởi bọn họ đều nghĩ Đồ Ngôn có được thành tích ngày hôm nay là nhờ vào may mắn và gương mặt ưa nhìn, thế nên họ ghen tỵ với Đồ Ngôn, mà cậu cũng không giỏi giải thích.

Người không hiểu Đồ Ngôn, chỉ biết 20 tuổi cậu được đạo diễn lớn ngắm trúng, diễn 《Mùa hè của thiếu niên》, hơi gây được tiếng vang, coi như là đứng vững chân trong giới diễn viên, sau đó liên tục quay một vài bộ phim, tuy đất diễn không nhiều, chỉ xem như tích luỹ kinh nghiệm. Năm ngoái cậu cầm được giải Người mới xuất sắc nhất, giải thưởng quý giá đầu tiên trong đời, ngoài ra còn được đề cử giải Diễn viên nam xuất sắc nhất, lượng fans tăng lên không ngừng, sự nghiệp chính thức bước vào đỉnh cao.

Tất cả mọi người đều nói cậu thuận buồm xuôi gió, chỉ Đồ Ngôn mới hiểu được những khổ sở bên trong, nhưng ngày trước cậu không cảm thấy mình khổ, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện mượn thế lực của ba mình, tiêu tiền lót đường cho bản thân.

Mỗi bước đi đều do cậu cắn răng vượt qua.

Đáng tiếc người khác không tin.

Không tin thì không tin thôi, Đồ Ngôn chẳng để tâm, chỉ cần người đó tin là đủ rồi.

“Hồi trước tôi vẫn luôn thắc mắc, tại sao Cố Trầm Bạch lại thích cậu, đương nhiên khi đó tôi chưa hiểu nhiều về cậu, chỉ cảm thấy cậu rất lạnh lùng, không giống với những ngôi sao omega ngoan ngoãn lấy lòng người khác, lúc ấy tôi cảm thấy rất kì lạ, sao Cố Trầm Bạch lại thích một người có tính cách như vậy chứ?”

Đồ Ngôn thấy hơi căng thẳng, bàn tay vô thức nắm lấy góc áo.

“Bây giờ tôi hiểu rồi, hai người không chỉ rất xứng, mà còn là một cặp trời sinh.” Nguyễn Nam Khinh nắm hai tay với nhau, cảm thán: “Thật ra nội tâm của cậu không lạnh lùng như vẻ ngoài đúng chứ? Cậu vẫn rất ỷ lại Cố Trầm Bạch.”

“Sau khi Cố Trầm Bạch bị thương, chúng tôi đều cảm thấy đáng tiếc, cũng rất thông cảm cho cậu ấy, nhưng cậu ấy là một người kiêu ngạo, không mong muốn người khác xem mình thành người tàn tật vô dụng. Thậm chí cậu ấy còn không cảm thấy bản thân mình mang khiếm khuyết, chỉ là ba mẹ cậu ấy và hội bạn bè chúng tôi dùng sai cách, chỉ biết hết mực quan tâm cổ vũ, mà lại quên mất một vấn đề quan trọng, cậu ấy hoàn toàn không cần thông cảm, thứ cậu ấy cần là được chúng tôi đối xử bình thường như trước.”

“Có lẽ chỉ mình cậu làm được, việc cậu ỷ lại vào cậu ấy ở một mức độ nào đó đã thoả mãn tâm lý được người khác cần tới mà cậu ấy khao khát bấy lâu.”

Đồ Ngôn tập trung lắng nghe, nhất thời quên mất bản thân đang đứng ở đâu, khung cảnh trước mắt đều hoá thành hư vô, trong không gian hư vô đấy cậu không tìm được nơi dừng chân, đang muốn hoảng loạn hét lên thì một người chống gậy chậm rãi bước tới, thế giới của Đồ Ngôn nhoáng cái bình tĩnh trở lại. Đường nét của người kia dần dần hiện rõ, ngước mắt nhìn Đồ Ngôn rồi mỉm cười, bốn phía nghênh đón mùa xuân tới, muôn hoa đua nở khắp núi đồi.

Buổi tối, Đồ Ngôn vất vả lắm mới kết thúc ngày ghi hình đầu tiên, sau khi kiểm tra toàn bộ camera trong phòng đã tắt, cậu mới nằm dài trên giường, cầm điện thoại trên tay.

Cố Trầm Bạch vẫn chưa gửi yêu cầu gọi video cho cậu.

Đồ Ngôn hơi không vui.

Ngón tay cậu đặt bên cạnh màn hình, do dự mười phút vẫn không ấn xuống.

“Bé thỏ nhỏ, có phải ba con quên bố rồi không?”

Đồ Ngôn lầm bầm một câu, đang định tức giận đặt điện thoại sang bên cạnh thì di động đột nhiên vang lên tiếng chuông có yêu cầu gọi video.

Trái tim Đồ Ngôn thịch một cái, nuốt nước bọt, tay nhanh hơn não ấn xuống nút màu xanh.

Khi gương mặt Cố Trầm Bạch xuất hiện trên màn hình, Đồ Ngôn chợt cảm thấy mệt mỏi cả ngày đều tan biến hết.

“Thỏ con, có phải em đang chờ anh gọi tới không?”

Đồ Ngôn hừ một tiếng: “Anh mơ đẹp vậy, em sắp ngủ tới nơi rồi.”

Cố Trầm Bạch nhìn cậu, giống như có ngắm thế nào cũng không đủ.

35

Lúc Đồ Ngôn nói ra câu kia cũng không phải là để công khai, vốn dĩ cậu muốn tìm thời gian đăng Weibo thông báo tin tức mình đã có gia đình. Chẳng qua khi cậu ngồi đó, nghe được hai chữ tình đầu, lập tức nghĩ tới Cố Trầm Bạch, thế là bất ngờ nói ra lời thổ lộ gây chấn động.

Đồ Ngôn cũng biết chắc chắn hiện giờ người trong ekip đang điên cuồng thảo luận về drama của cậu, ánh mắt bọn họ nhìn cậu đều khác trước, có người thì đoán đối tượng kết hôn của cậu là ai, có người mừng thầm, nói cậu sắp xong đời rồi.

Đồ Ngôn chẳng buồn quan tâm.

Cách Đồ Ngôn đối nhân xử thế, từ trước đến nay luôn coi thường việc giấu giấu giếm giếm hoặc là cố sức lấy lòng.

Nói cũng nói rồi, cậu không hối hận.

Chỉ là… giờ phút này nhìn thấy Cố Trầm Bạch, cậu mới muộn màng nhận ra bản thân bốc đồng đến mức nào, giống như có một chùm pháo hoa nổ tung trong đầu. Cậu chợt thấy chân tay lạnh lẽo, Đồ Ngôn kéo mạnh chăn lên đắp cẩn thận, tay còn lại luống cuống nắm chặt di động.

Làm sao bây giờ? Nếu như bị Cố Trầm Bạch xem được thì phải làm sao?

Anh sẽ cười cậu, suốt ngày lấy chuyện tình đầu này ra để trêu chọc cậu.

Về sau cậu không thể làm mình làm mẩy trước mặt Cố Trầm Bạch nữa.

Tề Lan từng nói, nhất định không được có nhược điểm trong chuyện tình cảm, hôm nay yêu nhiều bao nhiêu, lúc rời đi sẽ đau khổ bấy nhiêu.

Tuy Đồ Ngôn không để vào mắt chút kinh nghiệm yêu đương của mẹ mình, nhưng lịch sử tình trường của cậu thật sự cũng chỉ là một tờ giấy trắng đáng thương, tổng cộng chỉ viết có một mình tên của Cố Trầm Bạch, không ai dạy cậu làm thế nào để yêu, cậu chỉ có thể tự nói với bản thân, cẩn thận một chút còn hơn không.

Nhưng hiện giờ chính cậu đã đâm thủng tờ giấy đó.

Cố Trầm Bạch sắp biết bí mật của cậu rồi.

Phải làm sao đây?

Cố Trầm Bạch ở đầu dây bên kia giương mắt nhìn gương mặt nhỏ trên màn hình hết trắng rồi lại ửng hồng, tiếp đấy ngũ quan nhăn tít với nhau, cuối cùng biến thành đỏ bừng như con tôm luộc.

“…” Cố Trầm Bạch yên lặng trong chốc lát, nhìn vào đôi mắt thất thần của Đồ Ngôn, thanh âm khàn khàn hỏi cậu: “Thỏ con, em đang làm gì thế?”

Đồ Ngôn bị túm trở về hiện thực, ánh mắt đối diện với cái nhìn sâu xa của Cố Trầm Bạch, cậu khó hiểu liếc về khung hình phía dưới góc trái, mới biết hiện giờ bản thân trông như thế nào.

Cuộn mình trong chăn, đỏ mặt, đôi môi khép hờ, tay còn lại không biết giấu đi đâu.

Gương mặt Đồ Ngôn càng đỏ hơn, lập tức phản ứng lại: “Em không có! Anh… anh đừng nghĩ linh tinh!”

Ý cười của Cố Trầm Bạch càng sâu: “Anh không tin, trừ khi em cho anh nhìn thử.”

Đồ Ngôn trăm miệng cũng không cãi được, tức giận hét với điện thoại: “Anh—— Cố Trầm Bạch anh là đồ lưu manh!”

“Anh có lưu manh đâu? Việc này chẳng phải rất bình thường à?” Cố Trầm Bạch nói như chuyện đương nhiên, dáng vẻ rất bình tĩnh. Anh dẫn dắt từng câu, giống như giáo viên trong giờ sinh lý: “Hơn nữa, chúng ta vừa mới đánh dấu hoàn toàn xong, em lại mang thai cục cưng, vốn dĩ rất cần anh ở bên cạnh.”

Đồ Ngôn khóc không ra nước mắt, hờn dỗi nhìn Cố Trầm Bạch, không chú ý tới chút ý đồ anh giấu trong lời nói.

“Em bảo không có là không có.” Đồ Ngôn gằn từng chữ.

Thường ngày cậu ghét nhất là bị người khác đổ oan, cậu vén chăn lên, giơ ống kính nhắm thẳng phía dưới của mình, quần ngủ mặc ngay ngắn, đến cả dây buộc quần cũng không cởi ra: “Thấy chưa?”

“Làm sao anh biết được có phải ban nãy em tranh thủ nói chuyện với anh để lén mặc quần hay không?”

Đồ Ngôn giận run người: “Anh còn muốn thế nào nữa?”

Cố Trầm Bạch vẫn cố tình trêu cậu: “Cởϊ qυầи, anh muốn kiểm tra.”

Đồ Ngôn trực tiếp cúp điện thoại.

Cậu quệt nước mắt, lần đầu tiên trong đời bị người khác bắt nạt hai câu đã khóc.

Cố Trầm Bạch lo lắng gọi tới lần nữa, Đồ Ngôn cũng không nhận, giận dỗi cuộn chăn chuẩn bị đi ngủ, trước khi nhắm mắt còn hít hít mũi, nghiêm túc nói với bé thỏ nhỏ trong bụng: “Chúng ta không cần anh ta nữa, một mình bố nuôi con.”

Đồ Ngôn bị từng hồi chuông điện thoại dồn dập đánh thức, cậu bực dọc đấu tranh tỉnh lại từ trong mộng, mơ màng vươn tay cầm điện thoại, thì ra là người quản lý gọi đến.

“Alo——”

“Tiểu Ngôn, chuyện em kết hôn bị người ta bóc ra rồi!”

Đồ Ngôn lập tức tỉnh táo, quản lý ở bên kia nói liến thoắng: “Chuyện em nói mình đã kết hôn ở chương trình hôm qua bị người khác quay được rồi đăng lên mạng chưa qua sự đồng ý của ekip, bây giờ trên Internet đều đang thảo luận chuyện của em.”

Đồ Ngôn nghe một hồi, dần dần bình tĩnh trở lại: “Tình hình hiện tại thế nào?”

Người đại diện ngừng một lát, khổ sở nói: “Lượng fans bị rớt mất mấy triệu, có rất nhiều fans đòi em công khai xin lỗi, nói em xây dựng hình tượng bạn trai để lừa tình cảm của họ.”

Trong lòng Đồ Ngôn chẳng hề gợn sóng, thậm chí còn thấy có chút nực cười.

“Người đại diện của Kỳ Hạ vừa gọi điện cho chị, bảo là sợ Kỳ Hạ bị em liên luỵ nên muốn cởi CP trước… đệch! Fans lại mất đi hơn 50 nghìn rồi!”

Đồ Ngôn nghe đầu dây bên kia như đang đánh trận, không khỏi có chút hổ thẹn vì sự xúc động của mình.

“Bây giờ chỉ sợ Hoa Thịnh hủy hợp đồng với em thôi, hợp đồng đại diện lớn như này không thể mất được.”

“Không đâu.”

“Hả? Sao lại không? Hiện tại phía mấy nhãn hàng chỉ nhìn vào số liệu trên Weibo để phán đoán giá trị thương mại của em thôi.”

Đồ Ngôn đang định lên tiếng, người quản lý đã ngắt lời cậu: “Hầy, em cứ ghi hình trước đi, giờ chị chạy qua chỗ em, có chuyện gì đợi chị đến rồi nói tiếp.”