…Hứng tình trước cửa kính trong suốt cạnh phòng của đồng nghiệp…
“Ưm…”
Tô Dung miễn cưỡng chào hỏi mọi người, thấy xung quanh không còn ai thì dựa vào tường thở dốc.
Đôi chân mảnh khảnh xinh đẹp không ngừng run rẩy, hai hạt lựu trước ngực dựng đứng, có chút gợϊ ȶìиᏂ.
Ha, chủ nhân thực sự bắt cô đi làm với hai chiếc kẹp trên núʍ ѵú và một quả trứng rung trong lỗ nhỏ.
Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ và xấu hổ khiến cơ thể Tô Dung ngày càng nóng lên, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng tiết ra ngày càng nhiều, suýt nữa là lộ ra trước mặt mọi người.
A a…Nơi này cũng không an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể có người tới.
Tuy đã nhắc nhở bản thân như vậy, nhưng Tô Dung lại không làm chủ được cơ thể, hai chân cọ xát vào nhau, cố ý cọ bộ ngực ngứa ngáy vào tường.
Haa…Ở giữa hai chân không ngừng truyền đến cảm giác thiếu thốn, cô muốn được lấp đầy!
Cô thư ký xinh đẹp giỏi giang dựa cơ thể mềm nhũn của mình vào tường, khuôn mặt ngây thơ to bằng lòng bàn tay tràn đầy du͙© vọиɠ.
Cùng lúc đó, Duật Tôn đang đứng ở khu vực nghỉ ngơi trong phòng giám sát trên tầng cao nhất, nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé trên màn hình.
Từ khi nhậm chức hắn đã luôn tự mình kiểm tra giám sát công ty.
Không ngờ đến hôm nay lại tiện cho bản thân nhìn thấy cảnh xuân hấp dẫn mê người này.
Trước lúc đi làm hai mươi phút, Duật Tôn đi qua một dãy thiết bị giám sát, mở một cánh cửa bí mật trong tường.
Ánh sáng rực rỡ chiếu vào căn phòng tối, trên bức tường treo kín những bức ảnh của một người.
Người trong ảnh không phải ai khác, chính là Tô Dung.
Những tấm ảnh được chụp bắt đầu từ lúc cô học cấp ba, qua mỗi năm đều có rất nhiều ảnh khác nhau.
Có tấm cô mặc đồng phục học sinh đi trên phố, có một số tấm khác cô mặc quần áo giản dị thường ngày ở trung tâm thương mại hoặc ở nhà, cũng có những tấm cô mặc váy áo xinh đẹp trong các bữa tiệc.
Thời gian trôi qua, những bức ảnh chụp lén cũng ngày càng đa dạng.
Ảnh chụp chính diện khi cô mới vào đại học, ảnh bóng dáng cô lần đầu tiên đến quán bar, ảnh mặc áo ngủ mỏng manh ở nhà, thậm chí còn có ảnh khỏa thân trong phòng tắm và những bức ảnh khiêu gợi khi đào tạo SM trong biệt thự của hắn.
Liên tục chụp lén chín năm, chỉ có vài tháng ngắn ngủi là không có tấm ảnh nào.
Đó là thời gian từ lúc hắn đưa cô đi cho đến ngày Tô Dung lần đầu tiên phát sóng trực tiếp trên Mị Sắc.
Người đàn ông châm một điếu thuốc, nhìn qua từng tấm ảnh như thường lệ, cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào video trực tiếp được phát trên màn hình máy tính.
Hắn không nhớ bản thân đã hình thành thói quen nhìn lén cô từ khi nào.
Rõ ràng lúc để cô đi, hắn vẫn luôn nhắc nhở bản thân không được làm chuyện như vậy nữa.
Nhưng vào ngày biết cô phát sóng trực tiếp trên Mị Sắc, hắn không tự chủ được nhảy tường trốn khỏi bệnh viện, ngồi hút thuốc cả đêm.
Đêm ấy, hắn vẫn ngồi bên giường cô.
Thuốc an thần trong cốc nước cô uống trước khi đi ngủ đã phát huy tác dụng, cô nằm yên tĩnh trên giường, ngủ rất say.
Nhưng Duật Tôn lại cảm thấy cả người bốc hỏa, du͙© vọиɠ kìm nén bao lâu nay bị mùi hương của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bỗng chốc trở nên điên cuồng.
Hắn trộm hôn lên má và môi cô như một tên tội phạm.
Đồ ngủ và đồ lót cũng lần lượt bị hắn cởi ra.
Mãi đến khi cự vật thô nóng được bao bọc bởi đường hầm ẩm ướt của cô, triệt để chiếm hữu cô mới phần nào thỏa mãn được du͙© vọиɠ điên cuồng của hắn.
Muốn làm hỏng cô.
Người trong lòng ngực giống như một tia sáng mà hắn vĩnh viễn không thể chạm tới, nhưng lại không thể ngừng mơ tưởng, giống như uống độc dược để giải khát, đau khổ triền miên.
Chỉ cần trả tự do cho cô một lần cuối cùng.
Cuối cùng Duật Tôn đặt môi lên ngực cô, âm thầm quyết định.
Mặc dù đã đấu giá tranh vị trí kim chủ nhiều lần, nhưng hắn chưa bao giờ để lại tên.
Cho cô đến tập đoàn Thịnh Đạt phỏng vấn xin việc ngay sau khi tốt nghiệp đại học, hắn vẫn trước sau như một, lấy việc công xử lý việc công, chưa một lần dung túng.
Khi hai người làm việc chung một công ty, mỗi lần nhìn thấy cô quay lưng về phía mình, hắn chỉ muốn hung hăng xé qυầи ɭóŧ của cô, làm cô từ đằng sau một cách thô bạo.
Tuy vậy, hắn vẫn cố gắng kìm nén.
Nhưng hắn không thể ngờ tới, Tô Dung lại mang video huấn luyện lúc trước hắn quay đến cầu xin mình.
Mãi cho đến khi cô quỳ gối giữa hai chân hắn, ngậm lấy cự vật thô nóng kia, cơ thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Duật Tôn mới thấy có một chút chân thực.
Mỗi lần cô rưng rưng nước mắt gọi ‘Chủ nhân’, hay mỗi lần ngoan ngoãn ưỡn mông lên đều khơi dậy du͙© vọиɠ chiếm hữu biếи ŧɦái đã được đè nén bấy lâu nay trong lòng hắn.
…
Còn năm phút nữa là đến giờ đi làm, vì sợ phải chen chúc nên Tô Dung không dám đi thang máy.
Rõ ràng cô đã cố tình dành ra ba mươi phút, chỉ trốn trong nhà vệ sinh ra một lần đã hết gần hai mươi phút.
May mắn là cô đã đến bộ phận dự án, giờ chỉ cần lên thêm một tầng nữa là được.
Tô Dung cẩn thận đi tới cầu thang thì cửa phòng nghỉ đột nhiên mở ra, cô bị cánh tay cường tráng kéo vào.
“Hưm…Chủ nhân…”
Ngửi được hơi thở nam tính quen thuộc, cơ thể cô thư kí thoáng thả lỏng, vô ý thức ‘ưm’ một tiếng gần như là tiếng của trẻ con.
Duật Tôn vừa ra khỏi phòng tối, hắn đã cương vì những thứ trong đó.
Không một lời giải thích, hắn vén váy cô lên, lôi quả trứng rung ướŧ áŧ ra rồi đi vào bên trong cô.
“A…Cái đó của chủ nhân đang đi vào…”
Haa, sao có thể làm chuyện đó ở phòng nghỉ được chứ.
Tô Dung trong lòng vừa xấu hổ vừa sợ hãi, nhưng cơ thể lại mềm nhũn như vũng nước, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất ngờ lại càng thêm hưng phấn và xúc động.
----------------------
Duật Tôn ở trước mặt Tô Dung rất tự ti.
Vì tự ti lại mang nhiều tâm sự nên bề ngoài có vẻ lạnh nhạt.
Thành ra có chút…nhàm chán.
Hơn nữa hắn thật sự là tội phạm có chỉ số IQ siêu cao, không thì vì sao trước kia có thể chụp lén nhiều như vậy mà không bị phát hiện chứ.