Vu Vũ Yến nhanh chóng cởi bỏ áo, thậm chỉ chỉ mặc mỗi đồ lót màu hồng. Đang lúc Diệp Mặc nghĩ có phải cô muốn cởi bỏ nốt quần áo trên người nữa không thì cô đột nhiên dừng lại. Diệp Mặc thầm nghĩ, quả nhiên là như vậy. Nếu Vu Vũ Yến thực sự muốn cởi hết quần áo của mình, Diệp Mặc cũng không để ý đến, càng không ngăn cản, cô ta phơi bày cơ thể liên quan gì đến mình chứ
Vu Vũ Yến cởϊ áσ xong rồi ngồi lên giường bắt đầu vận khí tu luyện. Cô dường như không thèm để ý tới Diệp Mặc đang ngồi trên giường của cô, điều này khiến Diệp Mặc nghi ngờ.
Hơn mười phút sau, thần thức của Diệp Mặc cảm nhận rõ thấy cô đúng là đang tu luyện, hơn nữa đã có nội khí dao động. Thấy cô không tiếp tục gây sức ép với chính mình, Diệp Mặc cũng lười để ý tới cô, đồng thời lấy ra một viên linh thạch, bắt đầu phục hồi chân khí. Chân khí của hắn đã hồi phục được một chút, bây giờ cứ tiếp tục thì hồi phục là chuyện đơn giản.
Theo chu thiên vận hành, Diệp Mặc dần dần rơi vào trạng thái vô thức, quên cả Vu Vũ Yến đang ở bên cạnh.
Hắn không biết có một làn da mềm mại chạm lên người tự lúc nào, hắn tỉnh dậy, chân khí càng thông hơn. Diệp Mặc đoán nếu dùng thêm đài sen phối hợp với linh thạch, chỉ hai, ba ngày sau hắn sẽ hoàn toàn hồi phục, thậm chí còn có thể tiến thêm một bước. Dù bây giờ hắn dùng phép ẩn mình rời khỏi đây cũng được.
Chạm vào người hắn là Vu Vũ Yến, cô cũng đang luyện nội khí. Diệp Mặc đã hiểu chuyện gì xảy ra, thì ra là mình hút linh thạch để tu luyện, linh thạch vì lực hút của mình nên linh khí tràn ra. Người con gái này đúng là vớ hời, cô ta dường như cảm thấy dựa vào người mình thì tốc độ tu luyện nhanh hơn nhiều so với vốn dĩ cho nên mới áp sát
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không chút do dự thu chân khí lại. Linh thạch này hắn còn chưa có, làm sao có thể bị người khác xài hết được?
Thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, phát hiện trời đã sáng. Đương lúc hắn muốn dậy thì ngoài vườn có một nhóm người đến. Đi đầu là người thanh niên chưa đến ba mươi tuổi, da anh ta hơi đen, người không lùn, khóe mắt hơi hếch, hơn nữa còn mang vẻ cao ngạo, dường như ngoài anh ta ra, những người còn lại trên thế giới này đều là người thừa.
Đây là gã thanh niên tự cho mình là trung tâm. Nhưng địa vị của anh ta hình như không hề nhỏ, phía sau còn có hai người hộ vệ, thậm chí bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên đi theo. Thoạt nhìn, Diệp Mặc mơ hồ cảm thấy người đàn ông trung niên có dáng của Vu Vũ Yến, hắn đoán là người nhà của cô. Hai người hộ vệ kia, có một người Diệp Mặc biết, chính là người đã quát hắn trên đường, ngay cả Vu Vũ Yến cũng không nể mặt.
…
-Xa như thế mà Liêu Uy đã đến rồi, Vũ Yến vẫn chưa dậy à? Càng ngày càng hư rồi.
Người đàn ông trung niên nói với hai người hầu một câu, tuy là quát người hầu nhưng rõ ràng là muốn gọi Vũ Yến dậy.
Người đàn ông trung niên nói xong, nói tiếp:
-Hay là chúng ta đến phòng khách uống trà trước, con bé Vũ Yến này thật là...
Liên Uy ha ha cười, dường như không hề để bụng. Một người hầu vội vàng chạy đến phòng Vũ Yến, còn người kia thì luống cuống nói:
-Tối qua tiểu thư uống hơi nhiều ạ...
Cô người hầu nói đến đây, dường như cảm thấy mình không nên nói, vội vàng ngậm miệng lại.
-Cô nói Vũ Yến hôm qua uống rượu? Cô ấy vì sao lại uống rượu?
Liêu Uy nhíu mày, đột nhiên ngăn cô người hầu lại hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt của Liêu Uy, lòng cô người hầu càng lo sợ. Cô ấp a ấp úng nói:
-Không phải tiểu thư, mà là tối qua Mạc Ảnh có đến tìm tiểu thư uống rượu, không phải...
Chỉ là lời của cô chưa dứt thì Liêu Uy đã xông vào phòng Vũ Yến. Mặt người đàn ông trung niên biến sắc, vội vàng đi theo.
Thần thức của Diệp Mặc quan sát được đến đây, trong lòng cười khẩy, quả nhiên hắn đã bị Vu Vũ Yến lợi dụng rồi. Nhưng hắn không hề để ý, điều duy nhất hắn không biết là vì sao cô lại lợi dụng hắn. xem tại TruyenFull.vn
Quả nhiên khi cô người hầu gọi cửa, Vu Vũ Yến không những không lo sợ dậy mặc quần áo mà còn nhấc chăn đắp lên ngực Diệp Mặc. Thế này chưa tính gì, thậm chí cô còn kéo cái áσ ɭóŧ màu hồng xuống, sau đó xõa cho tóc rối lên.
Cạch...
Liêu Uy theo sát cô người hầu bước vào.
Vu Vũ Yến đột nhiên ngồi dậy, sau khi nhìn thấy Liêu Uy, trên mặt cô lộ vẻ hoảng sợ, sau đó giơ tay che trước ngực. Diệp Mặc cười nhạt, chậm rãi ngồi xuống, sau đó không chút hoang mang, từ từ mặc quần áo.
Một người đàn ông khỏe mạnh và một cô gái mặc mỗi nội y, tóc tai bù xù ngủ một đêm trên cùng một cái giường, cả thằng ngốc cũng biết tối qua họ đã làm gì.
-Cô... cô...
Liêu Uy chỉ vào mặt Vu Vũ Yến, cứ cô, cô mãi rồi đột nhiên nôn ra máu, hôn mê bất tỉnh.
-Mày... đồ bất hiếu...
Người đàn ông trung niên cũng chỉ Vu Vũ Yến đầy tức giận, ánh mắt chuyển hướng sang Diệp Mặc rồi lạnh lùng hừ một tiếng:
-Chúng mày cút đi ngay cho tao...
Vu Vũ Yến thấy Diệp Mặc mặc quần áo tử tế xong, trong lòng thấy lạ, lẽ ra trong tình huống này Mạc Ảnh phải sợ hãi, nói chuyện này không liên quan gì đến hắn mới đúng, sao hắn lại tỏ vẻ dường như không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa gương mặt không chút sợ hãi?
Nếu lúc này Diệp Mặc nói không liên quan đến hắn, mình còn có thể mượn cơ hội tức giận, sau đó nói mình bị mù, rồi đánh chết tên Mạc Ảnh này. Nhưng hắn lại chẳng nói gì, như vậy ngược lại càng khiến cô thấy không ổn và kỳ lạ.
Diệp Mặc và Vu Vũ Yến lập tức bị đưa ra ngoài hoa viên, Liêu Uy lúc này đã tỉnh, mặt anh ta xanh mét, trên trán lộ gân xanh, nhìn chằm chằm Vu Vũ Yến và Diệp Mặc đầy oán hận.
Mặt người đàn ông trung niên tối sầm lại, ông dường như già đi trăm tuổi, uể oải nói:
-Vũ Yến, con từ nhỏ đã được dạy làm thục nữ, Liêu Uy của Liêu gia cũng đàng hoàng tử tế, chỗ nào không xứng với con, tại sao con lại làm chuyện đồϊ ҍạϊ thế này? Không ngờ con dám ăn nằm với kẻ hạ nhân? Đồi phong bại tục quá, con nói, con nói đi...
Nói về sau, sắc mặt người đàn ông trung niên càng trắng bạch ra, tí nữa thì gân xanh nổi trên tay
Diệp Mặc lạnh lùng cười, bề ngoài thì người đàn ông tỏ vẻ tức giận đến nỗi muốn đi tự sát, nhưng trong lòng lại bình tĩnh, không chút lửa giận dữ. Hai cha con người này không đi Hollywood phát triển thì quả là lãng phí.
-Mày tên Mạc Ảnh đúng không. Mày là một hạ nhân mà lại dám ra tay với chủ, gan to thật, người đâu, lôi hắn ra đánh đến chết.
Người đàn ông trung niên không đợi cô con gái nói xong liền chỉ Diệp Mặc tức giận quát lớn.
-Đừng đánh chồng tôi...
Diệp Mặc chưa kịp trả lời, Mục Tiểu Vận không biết từ đâu chạy tới. Cô ôm cổ Diệp Mặc, giơ tay ngăn cản hai gã gia đinh đến kéo Diệp Mặc.
Diệp Mặc lúc này không sao rồi, tự nhiên lại có chứng minh thư. Chân khí đã khôi phục hơn nửa, nếu không phải sợ làm lớn chuyện thì đối phó với một Hoàng cấp, hắn hoàn toàn có thể gϊếŧ được.
-Chồng cô? Cô có biết chồng cô đã làm gì không? Hắn dám quyến rũ tiểu thư của gia chủ, lại còn dám làm chuyện đại nghịch bất đạo, loại người không biết xấu hổ này không đánh chết còn giữ lại làm gì? Người đâu, đánh chết đi, lôi vợ hắn xuống giam lại.
Một giọng nói lạnh như băng truyền tới, cùng với đó là người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
-Xin các anh đừng làm khó chồng tôi, người hầu thì nguyện làm người hầu, tôi xin các anh...
Mục Tiểu Vận nói xong liền quỳ xuống, mắt chan chứa sợ hãi. Diệp Mặc vừa đưa tay ra, cô đã kéo lại. Diệp Mặc cứ ngỡ Mục Tiểu Vận không quan tâm đến hắn, nhưng không ngờ cô lại quan tâm đến hắn như vậy.
-Mẹ...
Vu Vũ Yến nhìn thấy người phụ nữ chợt thốt lên một câu, sau đó òa lên khóc.
-Đủ rồi...
Người thanh niên tên Liêu Uy mặt xanh mét lên tiếng, sau đó nhìn chằm chằm Vu Vũ Yến lạnh lùng nói:
-Vu Vũ Yến, Liêu gia tôi có lỗi với cô sao? Liêu gia tôi chỗ nào có lỗi với cô? Thẻ bài của Thượng Thanh Sơn đã tặng Vu Vũ Yến cô làm vật sính lễ. Nhưng cô lại không tuân đạo làm vợ, lại dám ăn nằm với thằng khốn hạ nhân. Cô, cô...
Vu Vũ Yến khom lưng hành lễ với Liêu Uy rồi nức nở nói:
-Em, em xin lỗi...
Liêu Uy cười lớn, nhưng mặt không hề cười. Anh ta chỉ Vu Vũ Yến nói:
-Vu Vũ Yến, cô không phải xin lỗi tôi, lúc trước tôi đưa thẻ bài của Thượng Thanh Sơn cho cô, để cô đến Thượng Thanh Sơn. Bây giờ chúng ta đã không có liên quan gì, cô hãy trả thẻ bài cho tôi, sau đó chúng ta không dính dáng đến nhau nữa.
Vu Vũ Yến nức nở nói:
-Em xin lỗi anh, anh Liêu. Em và Mạc Ảnh chỉ là một phút hồ đồ, trong lòng em vẫn có anh, Mạc Ảnh hắn, hắn bị anh trừng phạt là được rồi. Nếu có thể, em thà rằng đưa thẻ bài cho anh. Sau đó đến Liêu gia làm người hầu kẻ hạ để chuộc tội, nhưng thẻ bài em đã gửi đến Thượng Thanh Sơn, em, em...
Lúc này Diệp Mặc mới hiểu, thì ra là thế n. Nhà Liêu Uy có một thẻ bài của Thượng Thanh Sơn, có một thẻ bài thì một người có thể gia nhập Thượng Thanh Sơn. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Liêu gia đã đem thẻ bài này làm đồ sính lễ cho Vu Vũ Yến, điều kiện là Vu Vũ Yến phải lấy Liêu Uy. Mà Vu Vũ Yến lấy được thẻ rồi, sau khi gia nhập Thượng Thanh Sơn liền thấy hối hận.
Cô biết rõ tính cách của Liêu Uy, cho nên đã diễn màn kịch gian phu da^ʍ phụ này để Liêu Uy chủ động từ hôn. Cô không những có được thẻ bài của Thượng Thanh Sơn mà hoàn toàn có thể thoát khỏi sự vướng víu của Liêu Uy. Vu Vũ Yến nhìn thấy thuần khiết và đơn giản. Nhưng đáng tiếc, cô không những xấu xa, mà thậm chí còn nhẫn tâm tuyệt tình.
Diệp Mặc đoán nếu cô không gặp hắn, người hi sinh chắc chắn là một người khác, chỉ là sau khi gặp mình trên đường, cô ta liền chộp lấy mình làm vật hi sinh.
Liêu Uy đang định nói, người hộ vệ bên cạnh bỗng thì thầm bên tai anh ta mấy câu. Diệp Mặc nghe rất rõ. Người hộ vệ nói Vu Vũ Yến và mình sớm đã quen biết nhau, hơn nữa không phải chuyện một hai ngày. Quả nhiên nghe người hộ vệ nói xong, sắc mặt của Liên Uy càng trở nên khó coi.
Trong lòng Diệp Mặc thầm khen ngợi tâm cơ của người con gái này, trên đường gặp mình, cô ta tỏ ra quen biết, bây giờ quả nhiên có tác dụng rồi. Tính cách của Liêu Uy vô cùng kiêu ngạo, người con gái của mình không những thông da^ʍ với người đàn ông khác mà còn lén lút trong một thời gian dài như vậy, mà người con gái này còn lừa anh ta là chuyện bất ngờ. Gân xanh trên trán anh ta nổi lên, thực sự không nhịn được nữa rồi.
Trước đây cô thừa nhận đã thật sự yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, chỉ là đến hôm nay thêm thùng dầu thôi. Trong tình huống này, muốn Liêu Uy nói đến hôn sự là chuyện không thể, một khi Liêu Uy không cần Vu Vũ Yến nữa, vậy thì mục đích của cô đã đạt được rồi.