Nghiện

Chương 53

Lão Lưu vẫn đứng trong sân chờ đợi, nhìn thấy lão bản của mình ôm một cô gái mảnh mai bước ra từ tòa nhà trông cũ kỹ này, hắn nhanh chóng mở cửa băng ghế sau.

“Lâm tổng?” Lão Lưu liếc mắt nhìn mặt ửng hồng không bình thường của Hứa Hòe, liền biết vị trí của Hứa Hòe trong lòng Lâm Thù Ý sợ còn không bình thường hơn. “Bây giờ chúng ta trực tiếp đến bệnh viện sao?" Có thể hiện tại không nên dọn nhà.

Lâm Thù Ý cau mày, cúi đầu nhìn cô gái như chim hoàng yến nép vào ngực mình, trong mắt mang theo mấy phần thương tiếc, “Không cần.” Cô đáp, càng ôm Hứa Hòe chặt hơn một chút, “Trực tiếp về nhà, ông liên hệ với Ngô Vũ, để hiện tại cô ấy vào nhà chờ.”

Cô không muốn đến bệnh viện, trong mắt Lâm Thù Ý, nơi đó đối nghịch với khí tràng của cô. Bằng không, làm sao cô lại cãi nhau với Hứa Hòe ở chỗ đó hết lần này đến lần khác? Lần nào cũng vậy, đều để lại ấn tượng xấu.

Không phải Hứa Hòe không nghe thấy lời nói của Lâm Thù Ý, cũng không phải nàng không muốn phản kháng, nhưng lúc này cả người nàng như bị gây mê, mềm nhũn, ngón tay đều không thể nhúc nhích nửa phần. Nhấc mi mắt lên, nàng chỉ có thể dùng ánh mắt biểu lộ ra kháng cự.

Sự chú ý của Lâm Thù Ý đều đặt ở trên người nàng, bây giờ bắt gặp ánh mắt của Hứa Hòe, cô trực tiếp đưa tay che lại...

Thế giới của Hứa Hòe chìm vào bóng tối, nàng không nghĩ tới người luôn trầm ổn như Lâm Thù Ý lại có thể làm ra hành động ấu trĩ như vậy, quả thực làm người dở khóc dở cười. Nàng hừ lạnh một tiếng từ mũi, giống như thể hiện bất mãn đối với hành động hiện tại của Lâm Thù Ý.

Nhưng Lâm Thù Ý giống như không nghe thấy, chỉ im lặng cười cười. Cô chính là chơi xấu đấy thì làm sao? Cô thực sự không muốn nhìn thấy ánh mắt kia của Hứa Hòe, loại ánh mắt cự tuyệt người ngàn dặm không cho cô tới gần, khiến cho cô cảm thấy không cao hứng.

Là thực sự không cao hứng, cho nên cô che mắt Hứa Hòe để bản thân cao hứng một chút, sau đó tự nhủ người trong ngực là cam tâm tình nguyện theo mình trở về.

Hành động này ấu trĩ lại lừa mình dối người.

Bên này vẫn tính là khu phố cổ, trên đường tắc đường, khi trở lại Đình Cảnh thì đã hai tiếng đồng hồ.

Ngô Vũ đã sớm chạy đến, Lão Lưu không nói rõ qua điện thoại, nàng còn tưởng là bệnh dạ dày của Lâm Thù Ý tái phát, nhưng khi nàng vội vàng đến thì phát hiện chỉ có Dì Tiền ở nhà.

“Tiền a di, Thù Ý đâu?” Ngô Vũ vừa vào cửa liền hỏi.

Mọi người đều có tâm tư, Dì Tiền sinh hoạt cùng Hứa Hòe mấy tháng nay, bà thật sự hy vọng Hứa Hòe có thể hảo hảo ở chung với Lâm Thù Ý. Đôi khi đó thực sự có thể chính là người trong cuộc mơ hồ còn người ngoài cuộc thì rõ ràng, bà có thể thấy chủ nhân ngôi nhà này đối xử với Hứa Hòe rất khác biệt, nếu muốn một người cùng một chỗ, đương nhiên là hai người yêu nhau cùng một chỗ tốt hơn là đơn phương cùng một chỗ.

Cho nên, khi Dì Tiền nghe lời này của Ngô Vũ thì bà liền chỉ ra sự tồn tại của Hứa Hòe. "A, Lâm tiểu thư, ngài ấy đi đón Tiểu Hòe rồi. Hình như hai cái miệng nhỏ lại cãi nhau a, sáng sớm Lâm tiểu thư ra ngoài đón cô ấy trở về..."

Ngô Vũ gần như trong nháy mắt liền duy trì vẻ mặt ôn hòa không được, giống như mảnh đất bị ánh mặt trời chiếu rọi làm cho khô cạn, nứt ra từng chút từng chút.

"... Như vậy a ..." Trong lòng nàng mạc danh cảm thấy mất mát, còn có một chút cảm xúc không nói ra được.

Người ở thành phố Thanh Phúc ai mà không biết những ngày qua Lâm Thù Ý đã gây ra chuyện gì? Vì một cô gái, hiển nhiên để cả thành phố đều có máu mặt, mặc kệ đối phương trước đó có quan hệ gì đến Hứa gia hay không, bọn họ đều bị bắt buộc đến dự tang lễ của Hứa Ba. Chỉ lqf một lão bản của xí nghiệp nhỏ, đáng giá để Lâm Thù Ý hưng sư động chúng như vậy sao?

Lần này Ngô Vũ hiểu rõ Lâm Thù Ý không phải vì cho Hứa gia mặt mũi, mà là vì Hứa Hòe. Nàng đã quen biết người kia ở nước ngoài, làm sao có thể không biết Lâm Thù Ý ghét kẻ thù như thế nào? Nhưng mà hiện tại, cô một lần lại một lại ngoại lệ vì Hứa Hòe. Biết rõ Hứa Hòe là người của Hứa gia, cùng Hứa gia có mối liên hệ chặt chẽ với diệt vong của Phan gia, nhưng Lâm Thù Ý lại nương tay hết lần này tới lần khác, thậm chí, còn đặc biệt bảo hộ Hứa Hòe.

“Bác sĩ Ngô, uống nước đi.” Lúc này Dì Tiền mới đi tới, đặt ly nước trước mặt nàng rồi nói.

Suy nghĩ của Ngô Vũ bị cắt ngang, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Dì Tiền, đột nhiên hỏi: "Tiền a di, dì có biết đây là Thù Ý bị bệnh, hay là..." Nàng xoắn xuýt một hồi, nhịn xuống ba từ "chim hoàng yến" đã tới bên miệng, châm chước nói: "Hay là Hứa tiểu thư sinh bệnh?"

Dì Tiền ngồi xuống bên cạnh nàng, e rằng không ai không biết tâm tư của Ngô Vũ.

"Chuyện này đối với bác sĩ Ngô khác nhau ở chỗ nào sao? Giống như tôi pha trà vậy, cũng không biết là Lâm tiểu thư hay Tiểu Hòe uống. Chúng ta đều đang cầm tiền lương của Lâm tiểu thư, làm tốt bổn phận của mình là được rồi, bất luận là Lâm tiểu thư hay đối tượng của Lâm tiểu thư, không phải đều giống nhau sao?” Dì Tiền chậm rãi nói.

Những lời này khiến Ngô Vũ sửng sốt.

Đều là cầm tiền lương của Lâm Thù Ý, cho nên bất luận là bọn họ phục vụ cho ai, không phải đều giống nhau sao?

Lời này nghe tới có vẻ như không sai, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy có vấn đề. Làm sao có thể giống nhau? Đối với Lâm Thù Ý, nàng cam tâm tình nguyện, cho dù là không công, nàng cũng sẵn sàng qua đây. Nhưng nếu là người khác, Ngô Vũ lại có chút do dự.

Ngay khi Ngô Vũ đang suy nghĩ thì Lâm Thù Ý ôm Hứa Hòe đi vào.

Nghe thấy tiếng động, thời điểm Ngô Vũ ngẩng đầu thì nhìn thấy nữ nhân từ hành lang bước vào, liền mới biết mình đã thua.

Từ khi nào Lâm Thù Ý lại cẩn thận săn sóc người như thế? Ngay cả khi lúc trước cô có cùng một chỗ với ai, cách thể hiện yêu thích của cô chính là rải tiền, khi nào có thể nhìn thấy cô cẩn thận ôm một cô gái trong tay như vậy?

Nhưng hiện tại, Lâm Thù Ý chính là làm như vậy, hơn nữa, vẻ mặt ôn nhu kia làm cho Ngô Vũ có chút thất thần.

Hóa ra Lâm Thù Ý cũng có thể ôn nhu như vậy sao?

“Ngô Vũ, lại đây xem em ấy một chút, em ấy còn đang sốt. Hôm qua mới xuất viện không thể tự chăm sóc bản thân, lại tự dằn vặt mình đến hỏng rồi.” Lâm Thù Ý vừa vào cửa liền nói. Nửa câu đầu, cô nói với Ngô Vũ, nhưng nửa câu sau, cô giống như đang nói với Hứa Hòe.

Mang theo chút oán giận, để người ngoài cuộc vừa nghe liền hiểu rõ là đau lòng.

Ngô Vũ cảm thấy trong miệng có chút chua xót, nàng đáp lại Lâm Thù Ý, đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến phòng của Hứa Hòe ở lầu một.

Khi Ngô Vũ vào, nàng vừa vặn nhìn thấy Lâm Thù Ý đang cúi xuống, nhẹ nhàng đặt cô gái tên tay lên giường, từ góc độ hiện tại của nàng, vừa vặn có thể nhìn thấy toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt của Lâm Thù Ý. Thậm chí nàng còn nhìn thấy Lâm Thù Ý ôn nhu đưa tay sờ trán Hứa Hòe, nhíu mày nói: "Cảm thấy không thoải mái thì nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi."

"Để chị xem cô ấy một chút, em ra ngoài trước đi." Ngô Vũ bước tới, nói với Lâm Thù Ý.

Lâm Thù Ý không nhúc nhích, cố chấp đứng bên giường của Hứa Hòe, "Tôi sẽ ở đây."

Ngô Vũ nghe xong lời này liền trở nên nhạy cảm, nàng biết Hứa Hòe là người đặc biệt trong lòng của Lâm Thù Ý. Nhưng hiện tại, biểu hiện của Lâm Thù Ý khiến nàng cảm thấy cô cực kỳ không tin tưởng bản thân. "Em không tin chị sao? Hay là em nghĩ thừa dịp em không có ở đây chị liền làm cái gì cô ấy?" Nàng không nhịn được trực tiếp hỏi điều muốn hỏi.

Khi Lâm Thù Ý nghe thấy lời này khẽ nhíu mày, quay đầu lại, sắc mặt nhàn nhạt nhìn về phía Ngô Vũ, nói: "Nếu như tôi nói không phải, cô cũng sẽ không tin. Ngô Vũ, tôi biết cô có tâm tư ra sao, thế nhưng từ đầu đến cuối tôi đều không cho cô biết tin tức, cũng không cho cô hi vọng, cho nên cô vẫn đừng lãng phí thời gian ở trên người tôi." Lâm Thù Ý đột nhiên nói ra những tâm tình được cẩn thận che giấu, làm sao cô có thể không hiểu? Chính vì cô rất hiểu, cái gì cũng nhìn thấu triệt hơn người bình thường nên cô lựa chọn không nói ra.

Nhưng hiện tại cô muốn nói.

Cô đã có người cô trân trọng, không muốn bị hiểu lầm.

“Tôi ở lại chỉ vì tôi không yên lòng Hứa Hòe. Nếu cô cảm thấy tôi đi rồi liền có thể trị liệu tốt cho em ấy, vậy tôi sẽ ra ngoài chờ.” Nói xong, Lâm Thù Ý xoay người rời đi.

“Thù Ý!” Ngô Vũ có chút hoảng hốt, nàng đưa tay ra nắm lấy tay Lâm Thù Ý đang đi qua mình, “Chị không có ý đó!” Nàng nói nhanh, gần như trong tiềm thức, nàng không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng Lâm Thù Ý.

Chỉ là bàn tay chủ động nắm lấy Lâm Thù Ý đã bị người kia đẩy ra từng chút, biểu hiện Lâm Thù Ý như không để ở trong lòng, đối với người nào cô không quan tâm thì cả người cô đều có vẻ lạnh lẽo như thế "Ừm, cô biết tôi không quan tâm nhiều đến ý nghĩ của người khác mà. Được rồi, hiện tại xem em ấy trước đi."

Ngô Vũ phải đành buông tay, yên lặng nhìn Lâm Thù Ý đi ra ngoài.

Khi quay đầu lại, nàng vừa vặn đối diện với ánh mắt của Hứa Hòe.

Kỳ thực Hứa Hòe vẫn tỉnh, nhưng nàng không muốn đối mặt với Lâm Thù Ý nên bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Nàng tránh Lâm Thù Ý, nhưng nàng không muốn tránh Ngô Vũ.

Cách đây không lâu, nữ nhân này nói với nàng là nàng cùng Lâm Thù Ý không có khả năng, đương nhiên, cho đến bây giờ nàng vẫn cảm thấy lời này không có gì sai.

“Cô đều nghe thấy?” Ngô Vũ sửng sốt một chút, nhưng lúng túng này nhanh chóng bị nàng áp chế, vẻ mặt thản nhiên hỏi.

Hứa Hòe mỉm cười, lúc này Ngô Vũ còn giả vờ bình tĩnh trước mặt nàng như vậy làm gì? “Thích chị ấy thật khổ sở đúng không?” Nàng phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của người kia, trực tiếp nói: “Ngược lại, tôi là cảm thấy rất khổ sở.”

Hai nữ nhân đồng thời yêu thích một người, hai người đều rất rõ ràng. Hứa Hòe không giả ngu, vạch trần tâm tư của Ngô Vũ.

Hứa Hòe như vậy có chút làm Ngô Vũ không kịp ứng phó.

"Tính khí kém như vậy, lại tự cao tự đại, muốn làm chuyện gì liền nhất định phải làm được, người khác cũng có ý kiến nhưng đối với chị ấy đều không quá quan trọng. Cho nên, thích một người như vậy rất mệt mỏi đúng không?" Hứa Hòe không để ý tới Ngô Vũ đang sững sờ, tiếp tục nói.

Thanh âm của nàng có chút nhỏ, lại có chút khàn, từ sáng sớm đến giờ nàng không có uống nước, lượng nước trong thân thể tựa hồ bị nhiệt độ trên người làm bốc hơi sạch sẽ.

Cuối cùng Ngô Vũ cùng xác định hiện tại Hứa Hòe đang thực sự nói với bản thân, loại "giao tâm" giữa tình địch đây là lần đầu tiên, cảm thấy có chút mới mẻ, lại có chút nóng lòng muốn thử.

“Vậy cô vẫn còn thích sao?” Nàng nở nụ cười đầu tiên với Hứa Hòe.

Hứa Hòe nhìn trần nhà một hồi mới nói: "Cho nên, tôi mới cảm thấy rất mệt mỏi, chuẩn bị từ bỏ thích chị ấy ..."

"Cô cùng Lâm Thù Ý lúc này, nói câu này không sợ tôi thừa lúc vắng mà vào sao?” Ngô Vũ ngồi trên ghế xoay trượt đến bên giường, bắt đầu đo nhiệt độ cơ thể của Hứa Hòe.

Hứa Hòe phối hợp nghiêng đầu, để lộ ra vành tai. Đồng thời, nàng cũng trả lời Ngô Vũ, "Tôi cùng Lâm Thù Ý lúc này? Thừa lúc vắng mà vào? Không có tồn tại chứ?" Giữa hai người, không phải cho đến nay đều không có mối quan hệ vững chắc sao?

Thân phận cùng địa vị không ngang nhau, thậm chí cảm tình này còn không biết có thể gọi là cảm tình hay không, loại quan hệ này, làm sao có thể coi như là người khác chen chân vào cơ chứ?

Ngô Vũ ném màn trên mặt nhiệt kế vào thùng rác, nhìn nhiệt độ trên màn hình nhiệt kế, "Ừm, chỉ sốt nhẹ, gần 38 độ C. Trước đó Thù Ý có nói cô bị sốt nhập viện phải không? Sao cô lại xuất viện sớm như vậy? Này rõ ràng bệnh còn chưa hết ..." Ngô Vũ lầm bầm cằn nhằn nói, mặc dù trong đáy lòng cô không cách nào thích Hứa Hòe nhưng đạo đức nghề nghiệp làm bác sĩ của cô vẫn chưa bị mai một. "Có tờ khai của bệnh viện trước đó không? Tôi xem một chút."

"Tôi không biết" Hứa Hòe nhíu mày, lúc đó nàng đã hôn mê, nhưng có thể nhớ rõ ràng xóc nảy khi Lâm Thì Ý ôm nàng bước đi. Nhưng nàng không cảm thấy xóc nảy, nàng cảm thấy an tâm lại dễ chịu khi ở trong vòng tay của nữ nhân kia. Mà rõ ràng, Lâm Thù Ý là người nàng không nên tin tưởng nhất.

Ngô Vũ thở dài, “Tôi đi hỏi.” Nàng có thể hiểu rõ Lâm Thù Ý hơn Hứa Hòe một chút. Ít nhất, Ngô Vũ biết chỉ cần Lâm Thù Ý quan tâm đến cái gì hay người nào, vậy thì cô sẽ quan tâm hơn người bình thường.

Quả nhiên, một lúc sau, Ngô Vũ đã từ bên ngoài trở về, tay cầm tờ khai đánh máy của Hứa Hòe trong bệnh viện. "Tôi xem một chút, bị cảm lạnh nhẹ, phổi không tốt gây nên bị sốt, hiện tại còn sốt nhẹ nghĩa là nhiễm vi rút xâm nhập vào cơ thể của cô vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toàn. Tôi sẽ kê cho cô một đơn thuốc, cô uống đúng cử, nhiều nhất là hai ngày sẽ ổn thôi.”

"Cảm ơn." Hứa Hòe nói.

Ngô Vũ đứng lên, cô muốn viết đơn thuốc. Ngược lại không phải cho Hứa Hòe xem, mà cho Lâm Thù Ý.

Khi Lâm Thù Ý quan tâm đến một người lại có cẩn thận cùng ôn nhu đến không tưởng tượng nổi.

"Cảm ơn tôi làm gì, tôi là bác sĩ gia đình do Thù Ý thuê, những việc này là tôi nên làm." Nàng không ngẩng đầu lên, nói, "Mặc dù tôi không biết cô đang phải vật lộn với cái gì, nhưng Thù Ý thích cô, không phải cô cũng thích em ấy sao? Tại sao lại muốn từ bỏ?"

"Chị đây là muốn khuyên tôi sao?" Hứa Hòe xoay người, đặt tay phải dưới bên mặt của mình, hỏi.

Ngô Vũ dừng động tác đang viết, nàng cũng có chút bất ngờ với những gì mình vừa nói với Hứa Hòe. Theo đuổi người mình thích quá lâu cũng có thể thực sự mệt mỏi. Hoặc là, chính những lời thẳng thắn hôm nay Lâm Thù Ý nói với nàng, hoàn toàn khiến nàng dập tắt hy vọng, lại còn giúp đỡ tình địch của mình.

“Cô cảm thấy sao thì cho là vậy đi.” Ngô Vũ cười cười, không nói thêm nữa.

Hứa Hòe liếʍ môi dưới, khóe môi có chút khô khốc, “Tôi đã quyết định không thích chị ấy nữa, cho nên, nếu chị thích, vậy thì cùng một chỗ với chị ấy đi.” Giọng nói của nàng không lớn, nhưng là cùng một phòng nên Ngô Vũ có thể nghe rõ.

Lúc này, Ngô Vũ đã viết xong, dựa vào đó mà kê thuốc cho Hứa Hòe. Kỳ thực, trong mắt nàng, nếu Hứa Hòe không luôn xuất hiện cùng Lâm Thù Ý thì Hứa Hòe chỉ là tiểu cô nương mới hai mươi tuổi, trong mắt nàng cũng chỉ tính là một đứa trẻ. Giống như hiện tại, khi lời nói của Hứa Hòe rơi vào tai Ngô Vũ, nàng chỉ cảm thấy Hứa Hòe vẫn còn trẻ con, còn có mấy phần ... tùy hứng.

“Được rồi.” Nàng không có nhiều lời để nói với Hứa Hòe, mặc dù nàng đã quyết định sẽ không chạy theo Lâm Thù Ý nữa, nhưng để nàng hạ xuống khúc mắc trong nháy mắt đi khuyên bảo Hứa Hòe cũng không tính là làm gì nhiều. Ngô Vũ đặt gói thuốc lên đầu giường, "Một ngày ba lần, uống thuốc sau khi ăn, nếu cảm thấy không thoải mái có thể gọi cho tôi. Tôi đi trước ..." Nàng dừng một chút. Khi đến cửa, bàn tay rõ ràng đã đặt trên nắm cửa, Ngô Vũ quay đầu lại, trong mắt có chút do dự cùng giãy dụa, nhưng vẫn nói: “Kỳ thực, Thù Ý đối xử với cô đã rất đặc biệt, thật sự, tôi quen biết em ấy khi tôi còn học cao học, tôi chưa từng thấy em ấy quan tâm đến ai như cô."

Cho nên, cô thực sự không cần phải nói từ bỏ em ấy sớm như vậy, nói không chắc hai người có thể thực sự tốt hơn.

Tại sao người sống luôn phải trả nợ cho người đã khuất đây?

Sinh mệnh quá nặng nề, gánh vác cuộc đời sẽ không vui, cũng sẽ không hạnh phúc.

Chỉ là những lời này, Ngô Vũ không thể trực tiếp nói ra, nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Khi Ngô Vũ đi ra, nàng nhìn thấy nữ nhân đang ngồi trên sô pha trong phòng khách lập tức đứng dậy đi về phía nàng. Đáy lòng nàng phát sinh một tiếng cười khổ, kỳ thực thì Lâm Thù Ý hiện tại là một người "yêu hận rõ ràng" a! Nếu không, tại sao cô lại đối xử với người cô thích cùng người bình thường khác nhau lớn như vậy, lớn đến mức nàng cảm thấy tương tư đơn phương một người chính là miệng đầy cay đắng.

Ngô Vũ thu thập cảm xúc, nghênh đón, nhân tiện đưa thuốc vừa viết cho người trước mặt, nói: "Cô ấy không có gì đáng ngại ..."

Nhưng sau một khắc, Ngô Vũ dừng lại, nàng thực sự không còn nhiều lời nói, nhưng trước mắt lại không có người để nàng nói ra.

Lâm Thù Ý luôn đối xử thẳng thắn với người cô không thích, đã lướt qua nàng, đi thẳng đến phòng của Hứa Hòe. Ngay cả một cái ánh mắt dư thừa cũng keo kiệt với nàng.

Ngô Vũ cười khổ, xem ra hôm nay đến Đình Cảnh cũng không phải là không thu hoạch được gì. Chí ít, nàng đã triệt để nhìn rõ hiện thực trước mắt, đã triệt để biết rõ người Lâm Thù Ý yêu là ai, mà nàng, đến bây giờ, phải từ bỏ Lâm Thù Ý. Nếu không người bất hạnh nhất trong cuộc đời này chính là nàng.

Yêu đơn phương, làm sao có thể hạnh phúc được?

Lúc này Lâm Thù Ý cũng không có tâm trạng nghĩ đến cảm xúc phức tạp trong lòng Ngô Vũ, trong mắt cô chỉ có Hứa Hòe. Nghe thấy người kia nói Hứa Hòe không sao, cô không tin, cô chỉ tin những gì mình tận mắt chứng kiến.

Mở cửa ra, có lẽ người trong phòng cũng không ngờ Lâm Thù Ý không gõ cửa mà trực tiếp đi vào như vậy. Hiện tại Hứa Hòe vẫn như lò xo dùng sức vươn mình, vươn tay định lấy cốc nước bên cạnh giường. Đầu ngón tay chưa kịp chạm vào cốc nước, Lâm Thù Ý đã lấy đi.

“Lạnh, tôi đi lấy nước ấm cho em.” Thanh âm của cô trầm thấp lại ôn nhu, tinh tế lại dễ nghe.