Tâm tình của người đầu dây bên kia tựa hồ không tốt lắm, biết rõ là tính tình Lâm Thù Ý cũng không tốt, nhưng cũng không kiềm chế được nóng nảy. "Cậu còn chưa chết, tôi nào dám chết! Nói đi, có chuyện gì mà gọi cho tôi vậy?”
Bộ dạng hiện tại của Hề Tri Hảo không khác nhiều so với tưởng tượng của Lâm Thù Ý, căn bản là không biết đối phó làm sao.
Trên mặt cô ấy vẫn còn một vệt sơn, bởi vì đã ở ngoài trời trong một thời gian dài, làn da trắng nõn dần dần chuyển thành màu vàng nhạt xinh đẹp lại khiêu gợi. Cô ấy dựa vào một tảng đá lớn bắt chéo chân nghỉ ngơi, một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm một bình nước quân dụng. Ngũ quan của nữ nhân này rất anh dũng, giữa hai chân có một khẩu súng trường, nòng súng phát ra ánh sáng yếu ớt.
Nghe được những lời không khách khí như vậy, vẻ mặt của Lâm Thù Ý vẫn không thay đổi, "Đột nhiên tôi nhìn thấy tin tức, nghĩ không phải gần đây cậu đi lính ở biên giới nước R sao? Liền muốn hỏi xem cậu đã chết hay chưa."
"Hỏi em gái nhà cậu!" Đầu dây bên kia truyền đến có chút khàn khàn nhưng không che giấu được tia chế nhạo, "Cậu là muốn hỏi ai xuất vũ khí cho bên này phải không? Làm sao, cậu đang ở trong nước, còn muốn điều khiển từ xa việc kinh doanh ở bên kia sao? Chưa cải tà quy chính hả?”
Cải tà quy chính, đương nhiên Hề Tri Hảo sẽ không nghĩ Lâm Thù Ý như vậy. Tốt xấu gì hai người cũng bò qua cùng một cái "chiến hào", năm đó bị ném vào trại huấn luyện, cô làm sao có thể không biết Lâm Thù Ý là người tàn nhẫn như thế nào? Cô cũng không có sở thích hỏi thăm chuyện gia đình của người khác, nhưng vì có quan hệ tốt với Lâm Thù Ý, cô cũng biết không ít về Lâm gia.
Ít nhất Lâm Thù Ý không lật đổ người đó thì sẽ không chết, mà cô, cũng tiếp cho Lâm Thù Ý một chút sức lực, làm sao lúc này cô có thể vô danh chết như vậy?
“Ha, đúng vậy!” Lâm Thù Ý không cảm thấy hành vi cướp công của người khác là có gì không đúng, nói khoác không biết ngượng, “Cho nên, đây chính là lý do tôi gọi cho cậu.”
Hề Tri Hảo ngồi dưới đất cười lạnh hai tiếng, “Lâm Thù Ý, đã một năm không gặp, da mặt của cậu càng ngày càng dày a.” Lúc này, thật sự để cho người thân duy nhất cùng cô đi lính kéo chuyện làm ăn cho hai phe khai chiến? Hề Tri Hảo vào giờ phút này thực sự muốn bay đến thành phố Thanh Phúc ngay lập tức, hay là hiện tại dùng súng trường trong tay một phát bắn vỡ đầu Lâm Thù Ý! Lâm Thù Ý ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách cười đến thoải mái: "Da mặt dày? Không phải a, tôi da mặt mỏng, bằng không liền chia cho cậu?"
"Cút!" Giọng nói tức giận của nữ nhân kia truyền qua điện thoại.
Đối mặt với lửa giận của Hề Tri Hảo, Lâm Thù Ý cũng không cảm thấy khó chịu, dù sao cô cũng dựa vào quan hệ tốt của mình với Hề Tri Hảo, cuối cùng tuy ngoài miệng Hề Tri Hảo ghét bỏ nói không muốn, nhưng khẳng định sẽ làm tốt chuyện này.
Vốn dĩ Lâm gia đã tham gia vào những công việc kinh doanh này, hơn nữa, cho dù Lâm Thù Ý không thích, cô cũng sẽ không để gia sản của Lâm gia vào trong tay của nữ nhân khác. Hiện tại cô muốn cho Lâm Phàm nhìn rõ, đến cuối cùng người ngồi trên vị trí gia chủ là ai!
“Đúng rồi, tôi có một tin tức ở bên này, không biết cậu có muốn nghe không.” Nói xong chuyện kinh doanh, Lâm Thù Ý đắc ý nói, ngữ khí có chút cười trên sự đau khổ của người khác.
Hề Tri Hảo có trực giác không phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng vì Lâm Thù Ý muốn nói nên cô cũng không thể không nghe.
“Cái đuôi nhỏ kia nhà cậu, nghe nói mất tích rồi.” Lâm Thì Ý nói, sau đó cô yên lặng chờ phản hồi từ người ở đầu dây bên kia. Cô tin rằng đây chắc chắn là một quả bom đối với Hề Tri Hảo.
Quả nhiên, ở đầu dây bên kia có âm thanh của bình nước bị rớt, sau đó là một trận âm thanh giòn giã của vũ khí cùng kim loại va chạm vào nhau, sau đó Lâm Thù Ý lại nghe thấy hô hấp nặng nề của Hề Tri Hảo.
“Xảy ra chuyện gì?!” Hề Tri Hảo cao giọng, sắc mặt có chút khó coi.
Hiện tại ở một đầu khác của trái đất, trên mảnh đất cằn cỗi, đột nhiên có một nữ nhân ở phía sau tảng đá đứng lên, mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu. Mặt trời như thiêu đốt đại địa, khiến cho mảnh đất này càng trở nên khô cằn hơn. Hề Tri Hảo rũ bỏ lớp bụi trên người, đôi lông mày xinh đẹp giờ đã nhíu lại thành chữ "Xuyên", "Cậu nói rõ cho tôi!"
Lâm Thù Ý nhún nhún vai, "Tôi cũng là nhận được tin tức này từ Lục Kinh Châu, có vẻ như đã biến mất ba ngày rồi, người nhà của cậu đang cử người đi tìm a! Dù sao thì em ấy cũng là người Hề gia mà. Chỉ là, tôi nghĩ có khi nào chạy tới chỗ cậu không? Không phải Mục Ca luôn như vậy sao? Tốt hơn hết là cậu nên chú ý một chút, tôi cũng sẽ cho người xem bên kia có bóng dáng em ấy không."
"Cảm ơn." Ngữ khí Hề Tri Hảo có chút thâm trầm, cô biết nếu cái đuôi nhỏ ở nhà thật sự muốn gây chuyện, khẳng định sẽ khiến những người xung quanh bất lực toàn tập. Hơn nữa, cô gái kia chính là con quỷ tinh a!
Cuộc điện thoại kéo dài không được bao lâu, Lâm Thù Ý truyền đạt xong điều muốn nói, Hề Tri Hảo bên kia cũng tập hợp.
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt của Lâm Thù Ý lại rơi vào màn hình TV trước mặt, tin tức về chiến tranh quốc tế đã trôi qua, nhưng cô vẫn đang suy nghĩ. Lâm gia đã làm rất tốt trong chuyện kinh doanh với quân đội, cô biết rất có thể lần này chính là Lâm gia đã cung cấp vũ khí cho Quốc gia R, nhưng vậy thì thế nào, nếu chuyên làm ăn này nằm trong tay của nữ nhân kia, vậy cô đoạt lại thì sao? Việc này giúp cô cao hứng hơn những chuyện kinh doanh khác, dù sao những gì cô không thích cuối cùng cũng sẽ bị chính năng lực của cô phá hủy.
Nhưng lần này, chỉ là một thù trả một thù mà thôi.
Nghĩ đến đây, nụ cuời của Lâm Thù Ý càng sâu. Lâm gia, cô nhất định phải thắng, không vì bất cứ thứ gì khác, đó là thứ cô vốn nên có, vậy tại sao phải từ bỏ? Đối với những thứ cô có được, nỗ lực giữ lấy hay vứt bỏ phá hủy đều phụ thuộc vào ý muốn của cô. Dù sao, hiện tại mục tiêu của cô ít nhất vẫn không thay đổi, chính là có được quyền lực của Lâm gia, cùng nữ nhân trong gia tộc tranh cao thấp!
Dựa vào cái gì những người vi phạm đạo đức như họ có thể sống bình yên qua nhiều năm như vậy? Thậm chí còn yên tâm thoải mái? Nếu ông trời không thể khiến loại người này bị thiên lôi đánh đến thống khổ, vậy thì cô sẽ đến thay trời hành đạo!
Lâm Thù Ý cầm điện thoại duyệt mail mới nhất, có lẽ lượng thông tin rất lớn, cô nhờ Dì Tiền đưa bữa trưa vào thư phòng, trước tiên mở máy tính xử lý.
Như Lâm Thù Ý đã nói với Hề Tri Hảo trước đó, hiện tại cô để mọi người chú ý đến chuyển động của Mục Ca. Nghĩ đến tính tình của Mục Ca, Lâm Thù Ý nhếch môi, có lẽ mười Hứa Hòe cũng không thể sánh được với cô gái kia, hiện tại cô có chút vui mừng vì mèo con của cô vẫn tính là ngoan ngoãn.
Sau khi yêu cầu Lục Kinh Châu chú ý tới, Lâm Thù Ý bắt đầu sắp xếp công việc của công ty. Bởi vì tháng sau cô sẽ về nhà cũ của Lâm gia, hiện tại phải giải quyết ổn thỏa việc của công ty trong nước.
So với công việc kinh doanh xám xịt của Lâm gia, công việc ở thành phố Thanh Phúc đối với Lâm Thù Ý có phần rườm rà hơn một chút, nhưng kỳ thực cũng tương đối đơn giản, chỉ mất một chút thời gian. Dì Tiền rất nhanh đã chuẩn bị bữa trưa cho cô, Lâm Thù Ý vừa duyệt mail vừa máy móc nhét thức ăn vào miệng.
Mặc dù hiện tại cô đang ở thành phố Thanh Phúc, nhưng không phải cô không có gián điệp trong Lâm gia ở nước K.
Nhìn thư trong máy tính, Lâm Thù Ý khẽ cười một tiếng, con người màu nâu nhạt lộ ra mấy phần trào phúng cùng châm chọc, thủ đoạn của mẹ kế thật cũng không ít. Trong mấy tháng nay, thường xuyên hành động như vậy, còn luôn mồm luôn miệng nói yêu thương cô, sau này người em trai không nên sinh ra trên đời của cô sẽ chỉ là trợ thủ của cô. Nhưng thông tin trước mắt không giống như là bồi dưỡng để trở thành trợ thủ của cô a!
Lâm Thù Ý cười ra tiếng, lấy điện thoại ra, cô phải nói cho Lục Kinh Châu một số chuyện.
Lâm Phàm không mong được gặp Lâm Thù Ý, đây không phải là chuyện giấu kín trong lòng giữa hai cha con Lâm gia. Rõ ràng Lâm Thù Ý muốn đối nghịch với Lâm Phàm, Lâm Phàm trực tiếp giao 30% quyền trong tay cho nữ nhân kia. Cho nên nói, hiện tại Phù Khinh không chỉ nắm quyền nội bộ của Lâm gia, thậm chí hiện tại còn can thiệp vào chuyện kinh doanh của Lâm gia, nếu như nói nữ nhân này không có dã tâm, Lâm Thù Ý liền không tin.
Lâm Thù Ý nhìn mấy tháng này không ít người trong bóng tối qua lại với Phù Khinh, trong đó cũng không ít người trước đó còn bày tỏ quyết tâm với cô, hiện tại lại lâm trận phản chiến.
Đối với vấn đề này, Lâm Thù Ý không có bất kỳ biểu hiện nào khác ngoài châm chọc. Những loại cỏ đầu tường này, cô cũng không mong đợi gì nhiều. Nếu như đã phản chiến, vậy sau này liền không cần quay lại. Đi theo nữ nhân Phù Khinh đồng thời bị diệt luôn cũng tốt, Lâm Thù Ý nghĩ như vậy.
Kỳ thực, cách xử lý công việc của cô cũng tương đối khoan dung. Nhưng có một thứ mà cô tuyệt đối không thể dung thứ, đó chính là phản bội.
Lâm Phàm đã phản bội mẹ cô, để bà một mình trở về thành phố Thanh Phúc âu sầu mà chết, thậm chí còn không nhìn mặt bà lần cuối. Lâm Thù Ý căm hận tất cả những kẻ phản bội, đặc biệt là những kẻ phản bội tình cảm.
Sau khi Lâm Thù Ý xử lý hàng chục mail khẩn cấp, khi nhìn thấy mail gần nhất, cô có chút cau mày.
—— Phu nhân đã rời khỏi nhà cũ hai ngày, người của chúng ta đều lạc mất, không biết đối phương đã đi đâu. Chỉ là, có vẻ như tiên sinh cũng không biết chuyện này. Mặt sau đã cử người đi điều tra, hai ngày nữa khẳng định sẽ có tin tức.
Ý tứ chung của mail là như vậy. Mặc dù đối phương đã nói sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng hai ngày nay Phù Khinh ra ngoài làm gì, nhưng Lâm Thù Ý vẫn có chút không hài lòng.
Hai ngày, có rất nhiều việc có thể làm. Hơn nữa, Phù Khinh đang giấu Lâm Phàm, vậy thì có chút ý tứ. Không phải nữ nhân kia thích cái gì đều luôn "yêu cầu" Lâm Phàm sao? Tại sao lại muốn giấu Lâm Phàm? Hoặc là nói, hiện tại Lâm Thù Ý càng hiếu kỳ hơn chính là Phù Khinh muốn làm cái gì.
Lâm Thù Ý tắt máy tính, hết cách rồi, coi như có chút sốt ruột, cô cũng không thể trong thời gian ngắn liền tra ra Phù Khinh đã làm gì. Điều duy nhất hiện tại có thể làm chính là chờ đợi.
Nhìn thời gian, đã bốn năm giờ chiều. Mặt trời bên ngoài cửa sổ vẫn rất lớn, như muốn dồn hết ánh sáng cùng nhiệt khí của chuỗi phản ứng tổng hợp hạt nhân phát sinh bên trong xuống địa cầu.
Lâm Thù Ý đứng dậy khỏi vị trí, lắc lắc cổ, làm việc ở bàn làm việc trong một thời gian dài khiến cô cảm thấy cổ hơi cứng. Cô bước ra khỏi cửa, xoay người, đi tới phòng ngủ chính, vươn tay nhẹ nhàng vặn cửa phòng ngủ.
Buổi trưa trước khi rời đi, Lâm Thù Ý đã kéo rèm cửa sổ để giảm bớt ánh sáng chói mắt bên ngoài, tạo cho cô gái trên giường một môi trường ngủ thoải mái.
Lúc này cô đi vào, Hứa Hòe ở trên giường còn chưa dậy, ôm một góc chăn bông, ngủ rất say.
Dù không muốn quấy nhiễu nàng nhưng Lâm Thù Ý nghĩ từ tối hôm qua cô gái kia không ăn nhiều, nếu không dậy để bổ sung năng lượng thì sẽ không xong. Cô bước đến bên giường đẩy cánh tay của Hứa Hòe, người kia có vẻ ngủ không ngon lắm, sau màn quấy rầy của Lâm Thù Ý, nàng lập tức tỉnh dậy.
Hứa Hòe vừa tỉnh dậy, không có bất kỳ lực công kích nào, thậm chí trong mắt còn mang theo chút mê man. Nàng choáng váng mở mắt nhìn người đang ngồi trước mặt mình, bản thân nàng cũng không biết từ lúc nào mùi vị cơ thể của Lâm Thù Ý đã trở thành mùi vị khiến nàng cảm thấy an lòng, cho nên lý trí của nàng cũng không hoàn toàn trở lại vị trí cũ, liền theo bản năng dựa vào Lâm Thù Ý.
Thân thể được chăn bao bọc, giống như cái đuôi của nàng tiên cá, vừa ngốc vừa đáng yêu.
Lâm Thù Ý thấy thế liền cười thành tiếng, cô đặt tay ở dưới cằm của Hứa Hòe, cào cào Hứa Hòe như mèo con, đầu ngón tay của cô làm cho Hứa Hòe ngứa ngáy.
“Rời giường, trước tiên ăn chút gì đi, sau đó lại ngủ tiếp.” Lâm Thù Ý nói.
Khi Hứa Hòe nghe thấy giọng nói của cô thì cũng đã tỉnh rồi.
Chỉ là, nàng thật sự nhớ tới, nhưng hiện tại thân thể vẫn không thoải mái. Cảm giác đau nhức cùng tê dại khiến nàng cảm thấy việc rời giường chính là hữu tâm vô lực. Hứa Hòe vén chăn lên một chút, lần này Lâm Thù Ý không có hảo tâm mặc quần áo tử tế cho nàng trước khi rời đi. Hiện tại dưới lớp chăn bông mỏng manh này, chính là thân thể trần như nhộng a!
Trong tình huống này, Hứa Hòe cảm thấy rất bất an, cũng rất nguy hiểm. Dù sao thì từ đêm qua đến trưa nay Lâm Thù Ý đã dạy cho nàng một khóa, cái gì mới chân chính gọi là thể lực tốt.
“Ừm.” Nàng thấp giọng nói, hiện tại hận không thể giấu cằm vào trong chăn bông.
Lâm Thù Ý nhìn nàng giống như sắp biến thành con rùa rụt cổ, "Hứa Hòe, em không cần kẹp chặt tay tôi như vậy ..."
Vừa rồi bàn tay còn đặt dưới cằm của Hứa Hòe, bởi vì động tác vùi đầu của Hứa Hòe mà bị kẹp chặt.
Nhưng mà, hiện tại bị Lâm Thù Ý nói ra, Hứa Hòe nghe làm sao cũng đều cảm thấy rất ... sắc tình. Cũng không biết là vì nóng hay vì lời nói của Lâm Thù Ý mà xấu hổ, trên mặt hiện lên một tầng ửng hồng.
Nàng nhớ đến những lời Lâm Thù Ý nói khi bôi thuốc cho nàng lúc sáng, sắc mặt nàng càng đỏ hơn.
Nàng vừa định ngẩng đầu, thả tay Lâm Thù Ý ra, nhưng không ngờ ngay sau đó, bàn tay vốn dĩ đang đặt dưới cằm của nàng đã thay đổi vị trí, không chút an phận nhào về phía ngực nàng...
"A..." Hứa Hòe khẽ kinh hô, vươn tay muốn ngăn cản, nhưng động tác của Lâm Thù Ý còn nhanh hơn nàng.
Cuối cùng bàn tay của Lâm Thù Ý dừng lại ở dưới xương quai xanh một chút, cô nhớ lúc mình tình mê ý loạn liền rất thích gặm cắn nơi này của Hứa Hòe. Hiện tại cô chỉ muốn kiểm tra xem có làm nàng bị thương hay không. “Ngoan, đừng nhúc nhích.” Cô thấp giọng nói, tuy giọng nói của cô không quá rõ ràng, nhưng lại trầm thấp, giống như một làn điệu, lúc nào cũng có thể văng vẳng bên tai người ở gần cô.
Hứa Hòe bị giọng nói của cô làm cho mê hoặc, nhất thời không nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm trên giường, nhìn Lâm Thù Ý vén một góc chăn lên, lộ ra nửa bờ vai.
Lâm Thù Ý nhìn thấy đầu ngón tay mình chạm vào quả dâu nhỏ, cô gái trên giường tựa hồ có chút né tránh khó có thể nhận ra, xem ra thật sự rất đau.
Cô giống như có chút mê mẩn vị trí kia, nhiều lần mυ'ŧ vào, không biết nặng nhẹ, tựa hồ quá mức...
“Đau không?” Lâm Thù Ý hỏi, mặc dù cô biết mình đang hỏi câu vô nghĩa.
Lông mi Hứa Hòe run lên, nàng vốn cho rằng Lâm Thù Ý còn định làm cái gì a! Bây giờ nhìn lại, được rồi, có vẻ như nàng nghĩ nhiều rồi. Mở mắt ra, nàng hơi nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt trong veo cùng con ngươi màu nâu nhạt của cô, sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại.
“Ừm, cũng còn tốt.” Kỳ thực, nếu hiện tại không phải Lâm Thù Ý cố ý tìm ra, có thể nàng cũng không phát hiện.
Cái này kỳ thực cũng không thể trách Hứa Hòe, mà là so với mấy cái dấu hôn cực kỳ tươi đẹp này, rõ ràng chỗ khác còn đau hơn, để cho nàng có thể bỏ qua chỗ đau khác ở toàn thân.
Lâm Thù Ý không đồng ý nhíu mày, "Nằm xuống, đừng nhúc nhích, tôi tìm cho em ít đồ." Nơi đó, không chút khách khí nói, nàng đã bị Lâm Thù Ý cắn phá...
Khi đã triệt để thu thập xong, trên người Hứa Hòe đã trở nên hồng hào. Nàng cúi đầu, đi theo Lâm Thù Ý ra cửa, vừa rồi Lâm Thù Ý đã tự tay mặc quần áo cho nàng. Hứa Hòe cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào, ừm, còn có chút thân mật khó tả. Tựa hồ, qua một đêm đã thay đổi rất nhiều thứ.
Nàng nhìn sống lưng thẳng tắp của nữ nhân phía trước, đột nhiên tăng tốc, nàng nương theo bàn tay nhỏ đang tung tăng của Lâm Thù Ý, cố gắng từng chút từng chút nắm lấy bàn tay của người trước mặt.
Nhưng người đi phía trước lại không hay biết, bàn tay vẫn tùy ý vung qua vung lại, mỗi khi đầu ngón tay của Hứa Hòe sắp chạm vào tay của Lâm Thù Ý thì tay Lâm Thù Ý lại nhanh chóng dời đi. Một lần, hai lần, ba lần, cuối cùng, cầu thang đã đi đến đoạn cuối, Hứa Hòe không còn cơ hội.