Paridhi quay cuồng, ngay cả bản thân là ai giờ đây cũng thật mờ hồ, cô ngã xuống sàn nhà, khung cảnh trước mắt dần nhạt nhòa rồi tối sầm lại. Trong vô thức, cô cảm thấy có hàng ngàn hàng vạn con côn trùng bò trường lên cơ thể, từng chiếc chân châm chích vào từng lỗ chân lông trên làn da cô, có điều, mặc cho chúng tha hồ nhe nanh múa vuốt hay cắn xé, hút cạn huyết dịch đỏ thẫm trong huyết mạch cô, Paridhi chỉ có thể im lặng đáp lại cái cảm giác bứt rứt khó chịu kia. Cô mơ hồ nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng mà thập phần sắc nhọn tựa như lưỡi dao vô tình vô cảm.
- Đi! Mau đưa cô ta đi!
...
Alex đóng tập hồ sơ dày cộp lại, day day hai bên thái dương rồi mới nhấp một ngụm cà phê không đường còn nghi ngút khói để trên bàn. Anh cẩn thận lấy tấm ảnh chụp chung với bà Yamini ra xem, lúc ấy anh chỉ là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ được mẹ nuông chiều hết mực, vốn dĩ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay xảy đến. Bất giác, hai giọt nước mắt mặn chát rơi xuống tấm ảnh, Alex liền dùng khăn lâu đi rồi cất nó về chỗ cũ, bao kí ức đau buồn chôn giấu trong lòng anh chợt trỗi dậy, tựa như đội quân hùng hậu quyết đạp đổ tòa thành mà anh đã xây dựng lên. Anh đưa tay vào trong ngăn tủ lấy ra một cuốn nhật ký, tiện tay cầm cây bút trên bàn viết vào đó vài dòng cảm xúc rồi đóng lại.
Đúng lúc đó, bà Sumitra bước vào, khẽ khép cửa lại.
- Alex à, dì biết con rất nhớ mẹ con nhưng con cũng không thể cứ suốt ngày bị lụy như vậy được, huống hồ con còn chuẩn bị kết hôn với Paridhi, lẽ nào con định mang khuôn mặt này đến hôn lễ của chính bản thân mình hay sao?
- Dì à, con thật sự rất bối rối, con không biết phải làm sao nữa! Nhưng có một điều con có thể khẳng định là ba tháng trước chắc chắn có kẻ cắt dây làm đèn chùm rơi xuống người mẹ con rồi sau đó phỏng hỏa thiêu chết bà ấy!
Nghe đến đây sắc mặt bà Sumitra thoáng thay đổi, trong đôi mắt ánh lên một tia hoảng sợ, nhưng chớp mắt, khuôn mặt bà ta lại bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống bên cạnh Alex, nói:
- Chắc là do con suy đoán thôi, gia đình ta trước giờ chẳng gây thù cũng chẳng chuốc oán với ai cả, sao lại có người muốn hãm hại mẹ của con chứ?
- Dì à con nói thật mà, con còn chắc chắn kẻ đó đang ở ngay trong căn nhà của chúng ta, chỉ là chúng ta không biết mà thôi!
Alex vừa nói xong, bà Sumitra trong lòng liền cảm thấy bồn chồn lo lắng, ngồi cũng chẳng yên nên viện cớ có việc quan trọng cần làm rời khỏi phòng, ánh mắt lộ rõ biểu tình bất an xen lẫn sợ hãi khó tả.
...
Ông Mridul nở một nụ cười lạnh băng, làn da rám nắng nứt toác để lộ lớp lông trắng mượt, những chiếc móng dài nhọn hoắt vàng vọt cào cấu loạng xạ xuống mặt đất, đôi mắt chuyển thành màu xám ánh lên vẻ tinh ranh, giảo hoạt, từ phía sau mọc ra chín chiếc đuôi dài hơi cong, quần áo trên người rách nát thành từng mảnh rơi xuống đất. Con hồ ly tru lên một tiếng, đôi mắt dã thú càng trở nên hung hãn thập phần.
Một cô gái tiến tới, đưa đôi mắt trắng dã vươn chút tơ máu đỏ tươi nhìn con hồ ly, cô ta búng tay, một luồng sáng xanh nhạt bao lấy con thú hoang, trong chớp mắt biến nó thành một thiếu nữ quyến rũ với làn da trắng mịn không chút tì vết, dễ khiến bao người đàn ông dù có cứng rắn đến mấy cũng phải xiêu lòng.
- Cô đây rồi, Sabrina, nhà Modi nói thế nào?
- Cô cứ yên tâm, Vish, bọn họ sẽ cử hành hôn lễ sau năm ngày nữa, tới lúc đó, tôi sẽ có thể đường đường chính chính bước vào căn nhà đó, và chúng ta nhất định sẽ moi được viên ngọc rắn từ tim của kẻ đang giữ nó! Chúng ta sẽ bất tử giống như kẻ đó!
- Ngừng mơ mộng và nghe cho rõ đây, việc tiếp theo mà cô phải làm chính là tìm ra kẻ bất tử trong số bọn gϊếŧ người ấy hay ít nhất là người nào đó khả nghi và moi tim kẻ đó ra, hiểu chứ?
- Được rồi, tôi là một con hồ ly tinh khôn ngoan và tôi chắc chắn sẽ tìm ra hắn!
Vish ngừng lại đôi chút, liếc đôi mắt quỷ dị của cô ta xuống chiếc đồng hồ bạc.
- Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu! Mau, đi và tìm viên ngọc rắn, mau!
Sabrina gật đầu, hóa thành một con hồ ly và lao vυ't đi, Vish từng bước tiến tới một thân cây bồ đề xum xuê cành lá, cơ thể từ từ bị hút vào trong thân cây, chỉ để lại những dấu chân chẳng dẫn tới đâu.
...
Hai cô gái tuổi trạc hai, ba mươi sốt ruột đi đi lại lại trước dinh thự Mridul Sigh, lát sau có thêm hai người nữa chạy đến, vẻ mặt mệt mỏi trông thấy.
- Bẩm nhị vị công chúa, vẫn chưa tìm ra công chúa Paridhi ạ.
- Chúng ta phải làm sao đây hả Morni, rốt cuộc thì chị ấy đang ở đâu?
- Em cũng không biết nữa, chị Mayury à!
Mayury đẩy nhẹ cánh cổng sắt mới toanh bước vào trong, đoạn, ra hiệu cho Morni theo sau. Trong dinh thự thi thoảng lại có mùi tử khí phảng phất theo gió, trên các vách tường bám đầy những dây leo không có lá cũng chẳng có rể, treo mình lủng lẳng trên trần nhà như bầy dơi khát máu của quỷ vương. Morni xua xua tay, đôi lúc còn có vài côn trùng bay lượn lờ hay bò trường dưới sàn nhà, hơn nữa còn vừa đi vừa phát ra âm thanh nhóp nhép đáng sợ tựa hồ đang gặm nhấm con mồi xấu số.