Ngư Dược Nông Môn

Chương 3: Chúc thọ [nhị]

Edit: Hắc Phượng Hoàng

Rất xa đã thấy một dãy phòng dài đặc biệt bắt mắt, bởi vì trên nóc nhà không phải giống nhà bình thường ngói bùn, mà là nghiêm chỉnh mái ngói màu đen.

Tuy rằng loại mái ngói này ở đời sau thực phổ biến, Đỗ Tiểu Ngư gặp nhiều rồi, nhưng ở cái thôn Bắc Đổng này không dễ dàng được nhìn thấy như vậy, cái này phải có tài lực tốt mới làm được, xem ra nhà cụ bà này không phải gia đình nông dân bình thường. Đỗ Tiểu Ngư lúc này nghi hoặc đầy mình, nàng không rõ từ một nhà sao nhà mình lại nghèo như vậy? Chẳng lẽ không phải người cùng một nhà?

Dọc theo hai bên đường nhỏ trồng đủ các loại lúa, năm người bước vào bên trong.

Lúc này cửa viện đã xuất hiện hai người, Đỗ Tiểu Ngư vừa thấy là hai vị bà tử, hẳn là hạ nhân.

“Ôi, đến rồi nha, mau đi báo cho lão thái thái một tiếng.”

Một bà tử trong đó đi lên ân cần tiếp nhận cái bình trong tay Đỗ Hiển, hơi hơi cúi người, sau đó tránh sang một bên để cho bọn họ vào cửa.

Mà một bà tử khác không có biểu hiện vui vẻ như vậy, hèn mọn liếc mắt nhìn Đỗ Hiển một cái rồi xoay người đi vào bên trong.

Nơi này rõ ràng là địa phương của người giàu có, tường trát trắng xóa đấy, trên xây gạch xanh mà không phải là bùn, cũng coi như thực gây chú ý rồi. Phòng ở xây thành tứ hợp viện, vừa rồi nhìn từ xa nên không thấy bên trong, lúc này mới phát hiện trong này còn có mấy sân tiến vào, mà cửa gỗ cửa sổ được điêu khắc một ít đồ án tinh mỹ, bao gồm Đỗ Tiểu Ngư thăm dò nhìn thấy trong nhà chính treo một bộ thi họa, làm cho nàng cảm thấy hơi có chút thư hương dòng dõi.

Bên cạnh, thật nhiều hạ nhân đang bận rộn công việc đi tới đi lui, có lẽ là bọn họ tới sớm, thật ra còn chưa có khách nhân đến chúc thọ.

“Đến đây thì vào nhà đi, đứng bên ngoài thò đầu làm chi? Khi nào lão thái bà ta đây biết ăn thịt người?”

Lúc này có thanh âm bén nhọn từ trong nhà chính phá không mà tới, nghe thấy được tinh thần sức lực rất lớn.

Đỗ Tiểu Ngư nghe vậy nhìn về phía Triệu thị, thấy sắc mặt bà lại trầm xuống, Đỗ Hiển một bên da mặt như người chết, giống như thế khó xử, nhưng vẫn vươn tay huých chạm vào Triệu thị, ý bảo bà cùng nhau đi vào, mấy người nhấc chân vượt qua cánh cửa.

Nhà chính rất lớn, chính giữa là hai trương ghế dựa gỗ lim lớn, phía dưới hai bên dựng thẳng sáu chiếc ghế gỗ Hoàng dương, có vẻ có chút yên lặng.

Một lão phụ nhân tóc hoa râm vóc người nhỏ gầy ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bên phải, hai mắt bà ta dài nhỏ giống Đỗ Hiển, khóe mắt rất nhiều nếp nhăn, nhưng tính cách kém cách xa vạn dặm, Đỗ Hiển là người thực ôn hòa thành thật, mà bà ta liếc mắt một cái nhìn qua thì có vẻ thực nghiêm túc, cảm giác không dễ thân cận.

“Mẹ.”

Đỗ Hiển hô một tiếng.

“Con dâu chúc mẹ phúc thọ song toàn.”

Triệu thị theo sau một câu.

Đỗ Tiểu Ngư cảm giác được Đỗ Hoàng Hoa dắt tay nàng, đi theo nàng cùng Đỗ Văn Uyên cùng nhau gọi một tiếng cụ bà, đồng thời cũng nói những lời phù hợp với hoàn cảnh.

“Ba đứa nhỏ đều càng lớn càng tốt.”

Lão phụ nhân Lý thị rốt cuộc lộ ra một chút tươi cười, nhưng ánh mắt chỉ dừng ở trên mặt Đỗ Văn Uyên: “Văn Uyên sắp khảo tú tài phải không? Nghe Lưu phu tử giảng cháu đọc sách rất khá, cụ bà thật sự là vui mừng, tổ phụ cháu trên trời có linh thiêng cũng cao hứng……”

Nói còn chưa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa một tiếng hờn dỗi: “Mẹ thật đúng là bất công, tướng công cũng đi theo Lưu phu tử học bài, sao không thấy người khích lệ hắn.”

Đỗ Tiểu Ngư quay ra cửa vừa thấy, thấy sáu người kéo nhau tới đây, bốn nữ hai nam, ba người lớn ba đứa trẻ, nhỏ nhất là một bé nam, bộ dạng mập mạp, đi vào là tới gần đầu gối Lý thị, chỉ vào mâm đựng trái cây trên kỷ trà ồn ào muốn ăn.

Lý thị lấy nhét vào trong tay nó, nhìn nữ tử lên tiếng vừa đi vào, con dâu thứ tư của bà ta – Bao thị: “Nếu Chương Nhi có thể đọc bằng một nửa đại chất tử, ta ngày nào cũng khoa trương nó cũng được, hừ, bây giờ đã đọc được hai mươi năm rồi, nhân gia Lưu phu tử đều đọc thành thân thích của nó! Hai người mấy ngày trước còn tới đây uống rượu, ngươi cho là ta không biết sao? Làm xấu Lưu phu tử không sao, đừng có trì hoãn Uyên Nhi học bài, ta sẽ không tha cho hắn đâu!”

Bao thị tức giận đến trâm Kim Phượng trên đầu cũng rung theo, mặt phấn trắng đỏ lên, một tay gõ vào người cao gầy bên cạnh: “Ngươi có nghe hay không? Mẹ đã lên tiếng rồi đấy, ngày khác đừng đi tới chỗ Lưu phu tử dọa người! Trong nhà tốt xấu có đất cho ngươi ăn cơm, ngươi thành thật trông đất mà ăn cơm, đừng có chọc giận mẹ đến lúc đó người thu hồi đất về, chúng ta không giống những người khác có đứa con tốt!”

Câu nói cuối cùng kia là nói cho Triệu thị nghe, nhưng trong lòng Lý thị cũng không phải tư vị, đứa con trai út này là nâng cũng không đứng dậy nổi, bị con dâu chỉ vào cái mũi mắng thật là bực, nhưng rốt cuộc bà vẫn nhịn xuống không phát tác.

Không khí có chút cứng, một phụ nhân trẻ tuổi khác, Ngô thị – con dâu thứ ba của Lý thị đi lên rụt rè nói: “Trong chốc lát khách nhân sẽ đến đây, tướng công đang ở bên ngoài chờ, Đại ca Đại tẩu cũng đi giúp một tay đi, ta ăn nói vụng về không biết tiếp đón như thế nào, đỡ phải đắc tội khách nhân.”

Lý thị như tìm được người để phát tiết, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi cũng biết ngươi ăn nói vụng về? Vậy còn sáp miệng làm gì, Đại ca Đại tẩu ngươi khó được đến một hồi mà bắt đi làm việc, ta thấy ngươi là muốn nhàn hạ hả!”

Ngô thị phe phẩy đầu,“Con dâu không dám.”

“Ngươi có cái gì không dám?”

Bao thị phiên cái xem thường, đi lên vài bước chộp dưa và trái cây trong tay đứa bé trai mập mạp ném xuống đất, trách cứ nói: “Chỉ biết ăn thôi hả, nhìn con béo thành cái dạng gì rồi, ta nói Tam tẩu này, đều nói ngươi mấy lần cho đừng cho nó ăn này nọ, ta đã nói như thế nào? Đừng cho nó ăn mấy thứ linh tinh, lần trước làm nó khóc như mưa, cảm tình là ngươi muốn nó chết có phải hay không?”

Ngô thị sợ tới mức tay run lên, mặt trắng như tuyết: “Trời đất chứng giám, ta làm sao dám, chính nó tự muốn lấy ăn đấy chứ.”

Kỳ thật vừa rồi rõ ràng là Lý thị lấy, Bao thị đây là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Lý thị sắc mặt khó coi, Đỗ Chương vội vàng nắm chặt tay nương tử của hắn, cười hì hì nói: “Đại thọ của mẹ đấy, nói bậy này đó làm gì, ngươi yên tâm, ta về sau nhất định ngày ngày trông coi đất, không cần làm phiền nương tử quan tâm.”

Lại quay đầu nói: “Mẹ, thời gian cũng không còn sớm, ngài nhanh đi đổi quần áo mới đi, mặc vào bộ quần áo kia ai cũng không so được với ngài, Vương bà, còn thất thần làm gì, mau hầu hạ đi!”

“Đúng vậy, cụ bà, Phượng nhi cũng muốn nhìn đây, Đinh sư phó tự tay thêu, mặc nhất định xinh đẹp cực kỳ!”

Một tiểu cô nương nhìn qua chừng cùng tuổi với Đỗ Hoàng Hoa cười nói.

Nàng vẫn đứng ở bên cạnh Ngô thị, trên mặt không có biểu tình gì, mà một cô nương nhỏ tuổi khác cùng nắm tay nàng thì không như vậy, lộ ra thần sắc phẫn nộ, Đỗ Tiểu Ngư đều xem ở trong mắt, ở trong lòng đoán rằng hai đứa này hẳn đều là con gái của Ngô thị, nhưng tính cách mười phần không giống nhau.

Lý thị rốt cuộc cười: “Một bó to tuổi còn xinh đẹp được đến chỗ nào chứ.”

Nhưng đã đứng lên đi vào trong phòng: “Thời gian không sai biệt lắm, các ngươi vài cái đi bận việc đi, Văn Uyên lưu lại trong chốc lát cụ bà còn có chuyện muốn nói với cháu.”

Triệu thị ánh mắt hơi híp híp, Đỗ Hoàng Hoa cũng nhìn Đỗ Văn Uyên.

Đỗ Văn Uyên cúi đầu nói: “Vâng, cụ bà.”

Bao thị khóe miệng hừ một tiếng, oán hận véo cánh tay tướng công Đỗ Chương.

Vài người đi ra ngoài cửa một đoạn đường, thấy một người trong tiếng hừ phát ra tiếng cười nhỏ, dường như bước chân không vững đang đi tới bên này, hắn chừng ba mươi tuổi, bộ dạng thực gầy, có nhiều điểm giống Đỗ Chương, nhưng thấp hơn rất nhiều, lúc ánh mắt nhìn người giống như tùy thời có thể chuyển động, cằm giữ lại râu ngắn, mặc kiện trường bào thật gây chú ý.

“Ơ, đây không phải là cả nhà Đại ca sao?”

Hắn nhếch môi cười, lộ ra hàm răng hơi vàng.

Đỗ Hiển, Triệu thị và Đỗ Hoàng Hoa đều thay đổi sắc mặt, Đỗ Hiển có chút miễn cưỡng chào hỏi: “Nhị đệ.”

Nhất định không phải người tốt gì rồi, Đỗ Tiểu Ngư nhíu mày, dáng vẻ lưu manh, nàng vừa rồi kiến thức tác phong Lý thị hoá trang, không ngờ lại nhìn thấy một mặt hàng như vậy, lại là thân thích của nàng, vẫn là Nhị thúc thúc!

“Hoàng Hoa biến đẹp nha.”

Đỗ Đường nhìn chằm chằm mặt Đỗ Hoàng Hoa, lại hỏi bà tử bên cạnh: “Đại ca mang theo cái gì làm thọ lễ?”

Bà tử này chính là người vừa rồi ở cửa không vui kia, khinh thường hồi đáp: “Một vò trứng gà con, hai túi táo đỏ, còn có một túi khoai tây và cải bắp.”

“Chậc chậc,” Đỗ Đường nghe vậy phe phẩy đầu: “Nhà các ngươi không phải có mấy con gà sao? Ai, đại thọ mẹ sao lại đưa một ít trứng gà đến, Đại ca ngươi cũng quá bất hiếu rồi, tốt xấu cũng phải làm mấy con gà, bộ dạng mập mập nhất định là ăn ngon. Đi một chút đi, dù sao cách gần, ta với ngươi tới cửa lấy, mẹ hiểu được nhất định khen ngươi hiếu thuận, nếu ngươi đến đây cũng là muốn mẹ cao hứng, có phải để ý cái này hay không? Làm sao có thể không bỏ được mấy con gà đâu!”

Bao thị che miệng cười, hát đệm nói: “Nhị ca nói rất đúng, Đại ca Đại tẩu nếu là cái có ngạo khí, lúc này đến chúc thọ cũng phải chuẩn bị cho tốt xem chút chứ, chúng ta cũng chịu phục.”

Đỗ Hiển thực xấu hổ bị Đỗ Đường dắt, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào, Đỗ Hoàng Hoa nắm chặt tay lại, ánh mắt như dao nhỏ dừng trên người Đỗ Đường.

Ngô thị thấy không nhìn được, thấp giọng nói: “Đại ca trong nhà cũng khó khăn, mấy con gà còn phải đẻ trứng chứ.”

“Ôi, ý của ngươi là mẹ bây giờ còn trọng yếu thua mấy con gà nhà Đại ca à?”

Bao thị trừng lớn mắt: “Ôi chao, không biết mẹ nghe được sẽ tức thành cái dạng gì, haiz, có chút người quả nhiên là lòng tham, cầm chút không đáng giá tiền đã muốn được mẹ yêu thích, thật sự là si tâm vọng tưởng!”

Triệu thị rốt cuộc nghe không nổi nữa, lôi kéo Đỗ Tiểu Ngư và Đỗ Hoàng Hoa: “Đi, chúng ta đi!”

Đỗ Hiển nóng nảy: “Nương tử……”

Lại đẩy Đỗ Đường: “Ngươi tránh ra.”

Đỗ Đường thuận thế buông ra hắn, cười hì hì nói: “Cái này đi rồi à? Không tiễn! Lần tới lại đến nhớ rõ trông coi nhà mang gà đi nha!”

Đỗ Hiển lúc này đuổi theo Triệu thị, giữ chặt tay bà thấp giọng nói: “Thọ lễ của mẹ còn chưa bắt đầu đâu, ngươi nhịn thêm một chút, không thể đến không một chuyến, vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, mẹ vẫn đối xử với Văn Uyên tốt lắm.”

Những người này thật sự rất đáng giận, làm người ta thật khó chịu, Đỗ Tiểu Ngư ở bên cạnh cắn răng, nghe vậy lớn tiếng kêu lên: “Ôi chao, Nhị ca còn ở chỗ cụ bà đấy!”

Quả thật, Đỗ Văn Uyên còn đang ở trong nhà chính chờ Lý thị nói với hắn, căn bản không biết bên ngoài đã xảy ra cái gì.

Đỗ Đường mới phát hiện quả nhiên thiếu một người, hung tợn nói: “Vậy tiểu tử kia ở chỗ mẹ à?”

Bao thị e sợ thiên hạ không loạn: “Đúng vậy, giữ một mình nó ở lại nói là có chuyện, không biết là muốn nói cái gì, mẹ bởi vì hắn còn mắng tướng công ta, ta thấy không bao lâu, chúng ta đều phải bưng nước rửa chân cho nó đấy!”