Nữ Chính Tiểu Thuyết, Anh Không Xứng Có Được.

🐑Chương 19🐑 "Nghe nói chiếc xe này là tên ngu ngốc kia tặng cho cô ấy."

Trần Tiên Bối có thói quen đi tắm.

Phòng tắm của cô thông với suối nước nóng tự nhiên ở gần đây, một lúc sau Phương Phương đã đổ đầy nước ở suối nước nóng vào trong bồn tắm.

Trần Tiên Bối có phòng để quần áo riêng ở trong phòng tắm, cơ hồ cả tầng này là của cô. Bồn tắm rất lớn, có thể chứa mấy người, mỗi tuần cô sẽ tắm suối nước nóng hai lần, có đôi khi sẽ thả một ít thảo dược vào trong bồn, hoặc là thả sữa bò cùng với hoa hồng. Có lẽ là do dùng cái này, nên làn da của cô trắng nõn, cho dù dáng người nhỏ yếu, nhưng sắc mặt rất tốt, môi hồng răng trắng, cho dù vì chuyện Giang Bách Nghiêu với Tưởng Huyên làm cô thương tâm cùng tức giận bi phẫn, thì khí sắc của cô vẫn không có bị ảnh hưởng.

Hôm nay có hơi mệt, lúc Trần Tiên Bối nằm trong bồn tắm đầy hơi khí, đã làm cô buồn ngủ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, còn xinh hơn cả khi cô trang điểm.

Cũng may có Phương Phương ở bên ngoài tính toán thời gian, đợi một lúc thì sẽ ôn nhu nhắc nhở cô.

Lúc Trần Tiên Bối nằm ở trên giường, thì đã 10 giờ rồi.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô luôn theo quy luật, mỗi lúc đến trời tối thì đều sẽ ngủ đủ 7 hoặc 8 giờ.

Sau khi cô ngủ, Phương Phương sẽ đứng dậy, rón rén đi ra ngoài.

Lúc Trần Tiên Bối tỉnh lại, thì đã tiến vào không gian, trong nháy mắt, cô không thể tin được những gì mà con mắt chính mình nhìn thấy, ban đầu là cái trang viên hoang vu, nhưng sau khi được Leo tiên sinh quản lý, đã rực rỡ hẳn lên, không có cỏ dại rậm rạp, nhìn không giống trước kia nữa.

Khi cô còn chưa kịp phản ứng, thì Phong Nghiễn đã đi ra từ phía sau cô.

Trên đầu anh dính mấy cây cỏ dại, trên mặt còn có bùn đất, nhưng dù anh có chật vật như thế này, thì cũng không có tổn hại đến giá trị nhan sắc của anh.

Anh xắn ống tay áo sweater lên, lộ ra cánh tay gầy gò. Chỉ thấy anh cười cười, lộ ra bộ răng trắng, trên người anh luôn có tinh thần phấn chấn làm cô Trần Tiên Bối rất hâm mộ, cho dù ở thời điểm, nhưng anh vẫn rất có sức sống, trên người anh không thấy nửa điểm mệt mỏi nào.

Phong Nghiễn chống nạnh, trên mặt đầy sự đắc ý "Thế nào, có phải rất kinh ngạc hay không, có phải rất bất ngờ không?"

Vì để cô lộ ra vẻ mặt như thế, anh đã không nghỉ ngơi một khắc nào, luôn cầm cuốc làm cỏ.

Đời này của anh còn chưa từng liều mạng như vậy.

Trần Tiên Bối gật đầu, không chút keo kiệt mà tán dương "Rất kinh ngạc với bất ngờ, nơi này so với trước kia hoàn toàn khác nhau. Anh thật sự rất lợi hại."

Nói chính xác, làm cỏ rất lợi hại, làm việc nhà nông rất lợi hại.

Phong Nghiễn nghe được lời này, đuôi hận không thể vểnh lên tận bầu trời "Còn tốt nha."

Kỳ thật nội tâm của anh có bao nhiêu đắc ý a.

"Cô tới nhìn cái này." Phong Nghiễn lấy một cái chổi đơn giản ra cho cô xem "Đây là chính tôi làm đấy!"

Anh suy nghĩ đống cỏ này phải xử lý như thế nào, cuối cùng cái đầu nhỏ thông minh đã online, từ trí nhớ của mình nhớ ra một thứ, rồi làm thành cái chổi

Bốn bỏ lên năm, cái chổi là anh đã phát minh ra.

Trần Tiên Bối "Oa" một tiếng "Đây thật sự là chính tay anh làm? Năng lực của anh cũng quá mạnh đi!"

"Anh thật tuyệt, thế mà lại có thể làm được cái chổi, cây chổi này nhìn thì rất tốt, anh làm sao mà lai làm được a? Thật là một bất ngờ lớn!"

Lời cô khen đều là lời từ đáy lòng.

Trong lòng cô thật sự bội phục người đàn ông trước mắt này, hoặc phải nói là thanh niên. Cô biết rõ anh gặp phải loại khốn khổ nào, mỗi ngày khả năng cô chỉ có một hoặc hai giờ ở lại đây, thời gian còn lại, anh phải ở chỗ này có mỗi một mình, nơi này không có vật sống, chỉ có anh, anh chạy cũng không thể thoát được.

Nếu như tâm trí không cứng cỏi, khả năng đã sớm điên rồi.

Mà anh, ngoại trừ trước đó có phát điên, thì anh đều cố gắng chịu đựng.

Nếu như là người khác, ví dụ như cô mag gặp phải loại chuyện này, cô tuyệt đối sẽ không thể cười nổi.

Trước đó cô đã nghĩ qua, chờ anh khôi phục ký ức, thì sẽ liên lạc với người nhà của anh, để họ nghĩ biện pháp cứu anh ra khỏi đây, nào biết được cô mới nói với anh về cái ý nghĩ này, thì ngày thứ hai đình nghỉ mát hiện lên một đoạn chữ màu đỏ trên cột——

【 Nơi này chính là bí cảnh, không thể để người thứ ba biết được, nếu không sẽ tự chịu hậu quả! 】

Sau khi nghĩ kỹ, cũng đoán được rằng không thể tùy tiện nói cho người khác nghe về nơi này, người khác có tin hay không thì tạm thời để sang một bên, nếu thật sự mà nói ra, ai dám cam đoan chính mình có thể tiếp nhận hậu quả cho việc "Để lộ bí mật" đâu.

Phong Nghiễn bị cô thổi phồng đến mức hai bên tai ửng đỏ.

Đây là lần đầu tiên anh được người khác chân thành khích lệ, nói ra thì có khả năng không ai tin, nhưng anh năm nay hơn 24 tuổi rồi, cách sinh nhật 25 tuổi chỉ còn có mấy tháng, từ nhỏ đến lớn trong ký ức của anh, người khác ngoại trừ khen anh có dáng tốt, thì không có khen cái khác. Đương nhiên, nịnh hót anh cũng nghe qua, nhưng anh biết, đây không phải là vì anh, mà là vì Phong gia, vì cha anh với anh trai, mọi người không thể không trái lương tâm mà đi nịnh hót.

Cũng vì mục đích như vậy, mà người nhà bạn bè khen anh mang tận 18 lớp vỏ bọc.

Hiện tại Tuyết Bính không biết anh là người Phong gia, không biết ba anh với anh trai có bao nhiêu lợi hại, giữa bọn họ không có bất kỳ lợi ích hay là quan hệ nào, nên lời của cô nói là thật.

Cô nói anh lợi hại, cũng chỉ là vì anh thật sự lợi hại.

Cái này làm sao mà anh chống đỡ nổi, da mặt anh mỏng như vậy.

"Rất đơn giản." Phong Nghiễn nói "Tôi tùy tiện làm rồi làm thành như vậy."

Nói như vậy, chỉ hi vọng cô lại khen anh thêm vài câu nữa.

Đương nhiên, Trần Tiên Bối là người rất hiểu lòng người, lại khen anh thêm mấy câu.

Phong Nghiễn rất đắc chí, là con trai nhỏ trong nhà, từ nhỏ đến lớn trên đầu luôn có một anh trai đệ nhất, áp lực không hề nhỏ. Từ lúc anh trai bắt đầu đi học ở nhà trẻ, thì cái gì cũng là hạng nhất, trong từ điển của anh ấy, làm cái gì cũng rất dễ, rất dễ thi đứng đầu toàn trường, tiếp quản công ty rất dễ, để công ty phát triển càng ngày càng tốt rất dễ.

Anh cũng từng rất cố gắng, trốn người nhà ở trong chăn đọc sách, chờ sau khi cả nhà đều đi ngủ rồi, thì anh đi làm bài, hận không thể thức trắng đêm, thật vất vả anh mới lọt vào top mười của lớp, khi anh mừng phấn khởi cầm phiếu điểm về nhà, nhưng vừa đi đến cửa, đã nghe thấy ba mẹ khen anh trai liên tục vượt cấp để đứng đầu toàn trường.

Anh: A cái này. . .

Khi đó phản nghịch, bị loại so sánh này đả kích, dứt khoát lười học, dù sao học thì không có ai để ý. Rồi về sau nữa, khi anh hơn 20 tuổi, trong nhà xảy ra chuyện lớn, công ty cũng xảy ra chuyện, ba cùng anh trai ở trong thư phòng thảo luận đơn độc, loại hội nghị gia đình này, anh không có phần tham gia. Chính anh cũng biết rõ, anh trai đầy phiền muộn, không chừng anh nghe cũng không hiểu.

Về sau, anh tự an ủi mình: Người khác muốn làm phế vật còn không được kia, anh có ba với anh trai che chở, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Bây giờ nghe Tuyết Bính nói như vậy, anh cảm thấy. . . Chính mình ngoại trừ có tiền với dáng dấp đẹp trai thì không có ưu điểm khác nha.

Trần Tiên Bối lại hỏi Phong Nghiễn "Nhiệm vụ thứ hai anh đã hoàn thành rồi, còn hoàn thành xuất sắc nữa, lần này anh muốn thưởng cái gì, hi vọng tôi mang cho anh cái gì?"

Phong Nghiễn cố gắng nghĩ.

Đang chuẩn bị nói "Bản thiếu gia muốn máy chơi game, giày, cái bật lửa, thuốc lá. . ." Nhưng lúc anh nhìn khuôn mặt của cô với cặp mắt sáng ngời kia, lời này lại nuốt vào, chính anh cũng không thể khống chế được, anh buột miệng thốt ra "Sách đi, tôi muốn đọc sách."

Cho bản thiếu gia chút điểm tinh thần.

Lời này vừa nói ra, Phong Nghiễn cảm thấy hình tượng của mình trong nháy mắt đã cao lớn hơn.

Trần Tiên Bối có chút ngoài ý muốn "Sách, anh muốn đọc sách?"

"Ân." Phong Nghiễn gật đầu, một bộ dáng "Mặc dù tôi đã nhận được đau khổ nhưng tôi sẽ cố gắng phấn đấu hoàn thiện bản thân mình, chớ khen tôi, tôi sẽ kiêu ngạo" bộ dáng nước chảy mây trôi "Tôi thích đọc sách."

Trần Tiên Bối ồ lên một tiếng "Vậy anh muốn đọc sách gì?"

Phong Nghiễn "Tự cô mua đi."

Trần Tiên Bối "A a tốt."

"Đúng rồi." Phong Nghiễn ngượng ngùng sờ lên đầu "Cái kia, cô mua cho tôi dao cạo râu, lại phải mua sách cho tôi, xài bao nhiêu tiền cô nhớ kỹ nha, chờ sau khi tôi rời khỏi nơi này tôi sẽ trả cho cô."

Trần Tiên Bối muốn nói không cần, nhưng thấy tâm tình anh không tệ, nên cười híp mắt đáp ứng.

Phong Nghiễn lại bổ sung một câu "Cho cô tính chút lợi, tôi sẽ trả gấp mười cho cô."

Trần Tiên Bối "Chuyện đó, tôi không phải người cho vay nặng lãi, gấp mười không cần nha."

"Cũng không phải là lấy lợi, còn có phí chạy vặt."

Trần Tiên Bối "Ách. . ."

Tam tình Phong Nghiễn không tệ, chờ sau khi Trần Tiên Bối rời đi, anh sẽ nhớ đến đối thoại giữa cô với anh, nhớ tới một chuyện trí mạng, anh như một con cá khi ở trên cạn nhảy lên một cái, cô, cô có hiểu lầm anh coi cô là chân chạy vặt không?

—————

Giang Bách Nghiêu không ở trạch viện Giang gia, vì thuận tiện để làm công việc, thường ngày anh ở căn hộ của mình.

Nơi này cách công ty tương đối gần, càng tiết kiệm thời gian.

Anh giống như ngày thường buổi sáng sau khi rời giường sẽ chuẩn bị đi đến công ty, nào biết được sau khi đến nhà để xe, thì phát hiện xe của mình bị người cào sơn.

Thân xe bị người dùng đao cào, còn viết hai cái chữ to đùng——

Ngu ngốc.

Anh đột nhiên tức giận, không nghĩ rằng mình lại gặp phải loại chuyện này, nhưng anh đã thu liễm tâm tình của mình, hít sâu một hơi, gọi điện thoại cho trợ lý Chu, để trợ lý Chu tra ra ai làm chuyện này, cái tiểu khu này về phương diện riêng tư bảo lý rất tốt, 24/24 đều có bảo an tuần tra, không chỉ như vậy, nơi nào cũng có camera giám sát, nhà để xe cũng có.

Muốn tra, là rất đơn giản cũng rất nhanh.

Ở một nơi khác, trong phòng của khách sạn, mấy thanh niên trẻ tuổi đang nói chuyện.

Trong đó một thanh niên đi ra bên ngoài nghe điện thoại, lúc đi vào trên mặt có ý cười "Có chuyện này, mấy người có cảm thấy hứng thú không, có liên quan đến Giang cẩu kia."

Một thanh niên vuốt vuốt cái bật lửa, nghe được lời này, không che giấu đi sự chán ghét của chính mình "Nói."

"Không phải tên chó kia có vị hôn thê sao, vừa rồi em họ tôi nói với tôi, vị kia muốn bán một chiếc xe." Người kia cười nhạo "Cũng kỳ quái a, vị hôn thê của tên chó kia rất có tiền, như thế nào lại đi bán xe, là nhà để xe không còn chỗ để sao? Bất quá, kỳ quái hơn là, nghe nói chiếc xe này là tên ngu ngốc kia tặng."

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, một lúc lâu sau, mấy người trăm miệng một lời nói ——

"Mua lại."

"Đúng, mua lại. . ."

Mấy thanh niên nhao nhao nói, một thanh niên nhuộm tóc vàng phách lối cười "Mua lại, chờ Nghiễn ca tỉnh lại, cái xe rách rưới đấy sẽ là lễ vật để tôi tặng cho Nghiễn ca."

Cậu dừng một chút "Tặng cho Nghiễn ca để anh ấy đấm chơi."