Trong hành lang bệnh viện, có mấy người đang đối đầu với nhau.
Giang Bách Nghiêu càm thấy phiền phức vô cùng, nhưng mặt ngoài lại không biểu lộ ra nửa điểm cảm xúc chân thực. Anh đưa tay nhìn thoáng qua thời gian, lúc này Giang phu nhân đi đến bên cạnh anh, hạ thấp giọng hỏi "Giải thích với Tiên Bối bên kia rồi?"
"Vâng." Giang Bách Nghiêu gật đầu, "Con lý giải rồi."
Giang phu nhân muốn cười, nhưng nhìn thấy bảo tiêu của Phong Gia vô cùng giống hắc bang, khóe môi vừa cong lên liền nhấp thẳng "Tiên Bối là cô gái tốt, chỉ là quá quan tâm, Bách Nghiêu, hôm nay không có bên con bé, con vẫn lên muốn bù lại, lên chuẩn bị quà?"
Đối với Trần Tiên Bối con dâu tương lai này, Giang phu nhân cực kì hài lòng.
Tướng mạo cùng gia thế, mọi thứ hợp tâm ý của bà, tính cách phẩm hạnh cũng tốt nhất, dịu dàng ngoan ngoãn hiền thục, đúng là một đứa bé tốt, đương nhiên, đứng ở lợi ích góc độ, Trần gia hiện tại là Trần Thắng Vũ trông coi, người sáng suốt cũng nhìn ra được, sản nghiệp của Trần gia về sau Trần Thắng Vũ khẳng định là muốn giao cho Trần Tiên Bối cô cháu gái này, bởi vậy, người có điều kiện như Trần Tiên Bối, ở Yên Kinh này là tuyệt đối hàng đầu.
Khuôn mặt Giang Bách Nghiêu lạnh lùng "Để trợ lý chuẩn bị."
Loại chuyện này cơ bản anh sẽ không đi nhọc lòng, cứ vào ngày lễ, tự có trợ lý chuẩn bị.
Giang phu nhân nhìn anh một cái, lời lẽ thấm thía nói "Vẫn nên phải tự mình đi chọn lựa, con đối với Tiên Bối vẫn là tốt hơn một chút, không phải, thời gian dài, Tiên Bối sẽ khổ sở."
Có khả năng này sao?
Giang Bách Nghiêu căn bản không có để lời này để ở trong lòng.
Vị hôn thê Trần Tiên Bối này, là anh tự mình chọn, anh biết rõ tính cô mềm mại, chưa từng để anh phải khó xử, cũng sẽ không có yêu cầu vô lý, đó sẽ là người vợ tốt.
"Phong Gia bên kia thế nào." Giang Bách Nghiêu đánh gãy lời mẹ mình.
Nói đến chính sự, lực chú ý của Giang phu nhân cũng thành công chuyển đi, giữa lông mày đều là buồn nản "Còn không có nhìn thấy mặt Phong phu nhân, lần này quá khó giải quyết, chú con ngược lại còn trông cậy vào Phong Gia không động vào Diệu Dương, có khả năng sao!"
Ai mà không biết Phong Nghiễn là con trai mà Phong phu nhân coi như chí bảo.
Chính là vị mặt lạnh Phong Từ, đối với em trai rất quan tâm, hiện tại Phong Nghiễn vẫn còn đang hôn mê bên trong, nếu như bây giờ không phải là xã hội pháp trị, chỉ sợ Phong Gia đã sớm tìm tới cửa.
Giang Bách Nghiêu đứng nghiêm, trên người không nhìn thấy một chút ủ rũ nào, ngữ khí lạnh lẽo cứng rắn nói "Hiện tại cũng không cần nói loại lời này, không phải chuyện riêng của Diệu Dương, hiện tại là việc của Giang gia."
Anh nói lời này những người khác của Giang gia nghe lời này, đều cảm thấy an tâm không ít.
Phong Nghiễn bị thương không nghiêm trọng lắm, lúc ấy trên xe bảo hộ rất đúng chỗ, chân của anh chỉ bị gãy, và lâm vào hôn mê, nhưng bác sĩ kiểm tra qua, có thể là não bị chấn động nhẹ, nhưng tuyệt đối sẽ không bị tổn thương, điều này khiến người Phong Gia thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau, Trần Tiên Bối biết được chuyện xảy ra với Phong gia.
Cô suy nghĩ một chút, Phong Nghiễn thật sự không có gì nghiêm trọng, chỉ là hôn mê một hồi.
Nếu là trước đây, Trần Tiên Bối nhất định sẽ đến thăm Giang gia, gọi điện thoại cho để an ủi Giang Bách Nghiêu, nhưng hôm nay, cô không làm gì cả, chỉ ở nhà.
Giang Bách Nghiêu tăng ca đến rạng sáng, thân thể mỏi mệt, lúc ở trong thang máy riệng, nhận một cuộc điện thoại, anh nghe thanh âm quen thuộc, hai mắt luôn lạnh lùng bây giờ nhu hòa rất nhiều, ngữ khí cũng tương đối ôn hòa "Hôm nay không có lớp sao?"
Người phụ nữ đầu kia lo lắng nói ra "Có ạ, em bây giờ đang xếp hàng mua cà phê, nghe nói Giang Gia xảy ra chút chuyện, em rất lo lắng cho anh, anh có sao không?"
"Không có việc gì, chính là xử lý có chút phiền phức, yên tâm." Giang Bách Nghiêu còn phản tới an ủi cô ta "Thời tiết bên kia có tốt không?"
"Không phải rất tốt, liên tiếp mưa hơn nửa tháng, góc phòng như muốn mọc thành cây nấm. Ài, Bách Nghiêu, anh biết không, hôm qua em đi đến đại học trước kia anh học, luôn cảm thấy có thể gặp anh lúc anh hai mươi tuổi."
Nghe lời nói bên kia, mày Giang Bách Nghiêu triệt để giãn ra, một bên nói chuyện điện thoại một bên từ thang máy đi ra, hướng đi đến bãi đỗ xe.
Hôm nay Giang Bách Nghiêu cũng không có phát hiện, anh thu được quan tâm của rất nhiều người, duy nhất chỉ có thiếu người suốt ngày nói chuyện Trần Tiên Bối.
Trần Tiên Bối quyết định, lúc cô cô tra rõ ràng Tưởng Huyên cùng Giang Bách Nghiêu có quan hệ gì trước đó, cô sẽ không cùng anh liên hệ.
Vô luận là trong tiểu thuyết, nam chính có làm trắng bao nhiêu lần, cô cũng không thể tán đồng hành vi như thế, cô cảm thấy, hôn nhân là một chuyện rất quan trọng, có lẽ đứng tại góc độ nguyên văn của nam chính, anh có nỗi khổ tâm, anh cũng là người bị hại, bị nữ phụ lừa dối, chuyện kia không phải là anh lừa tính toán nữ chính.
Cho dù là vui vẻ kết cục, cho dù nam chính nhận ra người mình yêu chính là nữ chính, nhưng ở giữa tạo thành tổn thương là thật, không cách nào có thể xóa sạch.
Nữ chính từ đầu tới cuối đã làm sai chuyện gì, phải chịu loại này đối đãi? Chẳng lẽ cuối cùng được nam chính yêu, liền không còn quan hệ nữa? Tình yêu chính là linh đan giá trị liên thành, có thể làm lành hết thảy những tổn thương?
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Trần Tiên Bối nhìn giống như tính cách mềm mại, nhưng tư tâm của cô rất có chủ kiến.
Trong nhà cô nhớ lại chuyện phát sinh trong mộng, cô đã ghi chép lại, cô sợ ký ức về sau sẽ mơ hồ. Trời tối là lúc người cảm thấy yên tâm, cô nhớ đến Giang Bách Nghiêu, bên ngoài trừ một chỗ khó chịu, càng nhiều hơn chính là khó chịu cùng thương cảm.
Cô coi Giang Bách Nghiêu là người bạn trai đầu tiên, cũng chính là vị hôn phu, cô dụng tâm, thì được trả giá là sự vô tình.
Cô thông cảm công việc của anh bận rộn, nhưng trong tiểu thuyết, nam chính thường xuyên sẽ dành chút thời gian ra nước ngoài thăm hỏi nữ phụ, từng kiện xảy ra, làm người tức giận, làm cho cô chú ý nhất chính là, vào ngày giỗ mẹ của cô, dựa theo phép tắc, anh thân là vị hôn phu sẽ cùng cô đi cúng mẹ, thế nhưng là ngày đó, anh nói có chuyện rất quan trọng phải đi công tác, mặc dù cô thất vọng nhưng cũng lý giải được, nhưng trong tiểu thuyết, ngày đó anh căn bản không phải là đi công tác, mà là nữ phụ bị cảm mạo, anh liền bay ra nước ngoài một ngày!
Nhớ tới chuyện này, Trần Tiên Bối liền tức giận đến không được, cũng rất khó chịu.
Nằm ở trên giường, cô từ cổ áo chỗ lôi ra một sợi dây chuyền.
Đây là mẫu thân để lại cho cô, nghe nói là vật xưa, là bà ngoại cho mẹ, mặt dây chuyền này hoa văn tinh xảo mà có chút cổ phục, giống như là giọt nước, cô tháo sợi dây chuyền xuống, giữ trong lòng bàn tay, nằm co quắp trên giường, nhớ đến mẹ, nước mắt rất nhanh đã ướt nhẹp gối đầu, từ từ, cô tiến vào trong mộng đẹp.
Hôm nay, cô quên đóng màn của trong phòng, ánh trăng trong sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Lúc rạng sáng Trần Tiên Bối đột nhiên bừng tỉnh.
Chẳng qua rất kỳ quái chính là, cô sau khi tỉnh lại, không phải ở trong phòng của mình, mà là tại một trang viên rất hoang vu.
Bốn phia xung quanh toàn là cỏ dại rậm rạp, cô bóp bóp cánh tay của mình, cảm giác được đau nhức, ngay sau đó là khủng hoảng chưa bao giờ có, đây là một nơi xa lạ, cô làm sao lại có thể ở đây? Cô muốn tìm được người, muốn đi ra ngoài, xung quanh trang viên, càng chạy thì càng hoảng hốt, cô bắt đầu gọi người.
Gọi cô cô.
Gọi bác, gọi mẹ, hô bạn bè.
Cuối cùng thế mà còn gọi tên Giang Bách Nghiêu.
Cô đi mệt rồi, tìm được một cái đình hoang phế, trong đầu có rất nhiều tình tiết kinh dị, xém chút nữa khóc ra thành tiếng, chỉ nghe được trong bụi cỏ truyền đến một giọng nam khàn khàn ——
"Thật ồn ào."
Cô bị dọa nhảy dựng lên ở trên hành lang, nín thở nhìn về chỗ phía âm thanh phát ra.
Nơi đó cỏ cao nhất, xem chừng là cao hơn một mét.
Cô đề phòng, gọi một tiếng "Uy, có người sao?"
"Không ai, tôi là quỷ."
Trần Tiên Bối nghe được như vậy, trong lòng ngược lại không còn sợ nữa.
Nếu như quỷ, khẳng định sẽ không tự giới thiệu mình là ác quỷ.
Cô lấy hết dũng khí, giơ chân lên đi về phía bên kia, gỡ bụi cỏ ra, nhìn chăm chú, sau đó là sửng sốt.
Trong bụi cỏ có một người đàn ông đang nằm, trong miệng người đàn ông đang ngậm một cây cỏ đuôi chó, hai mắt vô thần nhìn lên bầu trời.
Cô còn chưa có hỏi anh ta là ai, anh ta mở miệng trước "Cô cũng đến cái địa phương quỷ quái này?"
"Đây là nơi nào?" Trần Tiên Bối hỏi.
Người đàn ông có một khuôn mặt cực kì dễ nhìn, so Giang Bách Nghiêu còn muốn đẹp trai hơn.
Chỉ là, cả khuôn mặt cung quanh người đều tản ra một loại khí gắt gỏng như một giây sau liền đánh người vậy.
Không dễ trêu chọc.
"Tôi nếu mà biết được, tôi đã ra ngoài." Người đàn ông liếc mắt nhìn cô "Cô làm sao lại đến đây?"
"Tôi, tôi không biết. . ." Trần Tiên Bối miễn cưỡng trấn định lại, nếu như nơi này chỉ có một mình cô, cô sẽ bị dọa đến không biết làm sao, lúc này nhìn thấy có người, cô liền không sợ hãi như trước, dù sao mặc kệ có chuyện gì xảy ra, không phải luôn có người ở bên cạnh sao?
"Tôi ngủ." Trần Tiên Bối cố gắng nhớ lại một chút "Sau đó tỉnh dậy thì lại ở chỗ này."
"Không minh bạch, tôi còn thảm hơn." Người đàn ông dứt khoát ngồi dậy "Tôi là xảy ra tai nạn xe cộ. . ."
Anh hùng hùng hổ hổ, dùng từ trong miệng cực kỳ khó nghe.
Đều là đang mắng người gây ra họa.
Cái gì mà lão tử ra ngoài sẽ không tha mạng chó của ngươi, cái gì mẹ nhà hắn. . .
Ách. . .
Trần Tiên Bối đã lớn như vậy rồi, nhưng lại là lần đầu tiên nghe được nhiều lời thô tục, thực sự nhìn được than thở.
Hai người rõ ràng không cùng một cái kênh, Trần Tiên Bối không đáp lời anh, anh mắng lấy mắng để cũng không lên tiếng, hai người đều không hiểu sao, không biết nơi này là nơi nào, càng không biết phải làm như thế nào mới ra ngoài được, bởi vì theo như anh nói, anh ở chỗ này được một hai ngày rồi, mà vẫn không tìm thấy đường đi ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, Trần Tiên Bối nhìn cây cột trên cái đình có một hàng chữ, cô nhẹ nhàng gọi anh một tiếng "Phía trên có chữ viết, anh nhìn thấy không?"
Người đàn ông cũng thuận theo tầm của cô mà nhìn, dụi dụi con mắt, tiếp theo nghiêm túc nói "Không muốn tận lực chế tạo bầu không khí khủng bố."
Anh cái gì cũng không thấy.
Người phụ nữa này, nhìn đoán không ra lại đi trêu cợt người.
Nhìn thì ấm áp ôn nhu.
Trần Tiên Bối trợn tròn tròng mắt "Rõ ràng có chữ viết a, trên đó viết, online một cái giờ, còn lại hai phút đồng hồ. . ."
Người đàn ông ". . ."
Chẳng lẽ anh bị mù? ? ?
Anh nhảy lên một cái, bắt đầu chăm chú, chuẩn bị kỹ càng lời nói muốn nói cô, đều là đồng bệnh tương liên, còn ở chỗ này mở miệng coi Phong thiếu anh là trò đùa, nào biết được anh mới vừa đi tới trước mặt cô, cô, cô liền biến mất! !
?
? ?
Chuyện gì xảy ra? ?
Chờ anh nhìn lại về phía cây cột, phía trên trống rỗng quả nhiên xuất hiện một chút chữ, từng chữ này anh đều biết, làm sao mà hắn liền xem không hiểu nó có ý gì?
【Nhiệm vụ ①: Mời người sử dụng hao tổn thời gian hai ngày tiến hành làm hết cỏ ở phận vi mười mét vuông, cuốc từ chủ nhân không gian cung cấp , nhiệm vụ hoàn thành, chủ nhân không gian có thể từ trong hiện thực mang đến vật phẩm đến cho. 】
. . .
Chủ nhân không gian?
Là ai? ?
Sẽ không phải là vừa rồi người kia a? ?
💖Ngày 10/1/2022💖