Chương 2: Thực lực cường hãn
Bởi vì ngục giam ở Phía Bắc xa hơn ở đây, bọn họ hiện tại ở thành trung tâm, khoảng cách ngục giam cũng khá xa, lúc trước Tô Ngự bọn họ cũng là lái xe tới, nhưng là chìa khóa xe ban đầu của đội viên đã mất, chiếc xe kia cũng không thể đi được nữa rồi.
May mắn thay Thiệu Tỉnh Trì và những người khác có hai xe địa hình và Tô Ngự được bố trí ngồi phía trước để dẫn đường.
Nhưng giữa chừng bọn họ gặp phải một làn sóng tang thi.
Trên đường có một làn sóng tang thi nhỏ chắn ngang đường bọn họ, bởi vì có tiếng động nên cũng thu hút các tang thi ở tòa nhà bên cạnh, lũ tang thi trên đường đều đổ ra, ít nhất hàng trăm con đồng loạt ầm ầm chạy về phía hai chiếc xe...
hơn chục con tang thi xông vào đến xe của bọn họ, một con tang thì đột nhiên chạy đến đập vào cửa sổ bên hông Tô Ngự phát ra tiếng gào rống, đáng sợ tới mức Tô Ngự giật mình co rụt lại, vừa đúng lúc xúc vào trong lòng Thiệu Tĩnh Trì.
Thiệu Tĩnh Trì nhếch mép cười nói:"Mau như thế liền nhào vào trong ngực?"
Tô Ngự sắc mặt trắng bệch chỉ vào bên ngoài càng ngày càng nhiều tang thi, run rẩy nói: “Chúng ta bị vây.”
Mắt thấy tang thi vây lại đây càng ngày càng nhiều, Tô Ngự lại tuyệt vọng, nhiều tang thi như thế , bọn họ như thế nào có khả năng đột phá mà chạy đi.
Nhưng mà Tô Ngự lại phát hiện đối mặt tình huống hiện tại, Thiệu Tĩnh Trì chẳng những không có sợ hãi ngược lại lại có vẻ mặt hưng phấn.
Lúc này mặt sau vang lên âm thanh súng máy, Tô Ngự quay đầu lại từ bên trong sau kính chắn gió thấy sau xe cửa sổ ở mái nhà Quan Nghiên Bạch đứng thẳng cầm súng máy bắn phá đàn tang thi…
Súng máy quét một vòng, cư nhiên súng luôn trúng vào đầu.
Độ chính xác này khiến Tô Ngự ngạc nhiên.
Bên này, Thiệu Tĩnh Trì mở cửa xe hất tung con tang thi nằm ngoài cửa xe đi thật xa, sau đó giơ mã tấu trên tay lên và chém đôi đầu của một trong những con tang thi bằng một nhát dao ngang ...
Hình ảnh kế tiếp làm Tô Ngự cảm thấy cậu không phải đang xem gϊếŧ tang thi, mà là đang xem cắt đậu phụ.
Thiệu Tĩnh Trì nhanh chóng xuyên qua giữa đàn tang thi, một đao bổ ra một con tang thi, một giây liền giải quyết một đám tang thi đang vây đi lên.
Bên kia Quan Nghiên Bạch cũng ném xuống súng máy nhảy vào đàn tang thi, trên tay cầm hai cái rìu cán dài, từ trên xe nhảy xuống rơi xuống đất nháy mắt một rìu trực tiếp phi một phát vào đầu con tang thi gần nhất
Bọn họ hai người động tác nhanh chóng, xuống tay hung ác, Tô Ngự nhìn tang thi càng ngày càng ít, cuối cùng mấy trăm contang thi bị bọn họ hai người tàn gϊếŧ hầu như không còn…
Đối mặt với thực lực của hai người này, Tô Ngự mới lý giải lúc trước những người khác nói với cậu hai người kia thực lực là vô pháp miêu tả được
Bọn họ lợi hại quả thực tựa như quái vật.
Thẳng đến lúc Thiệu Tĩnh Trì lên xe, Tô Ngự cũng chưa hoàn hồn sau cú sốc…
“Bị dọa choáng váng?”
“A?”
Thiệu Tĩnh Trì hai ngón tay nắm mặt Tô Ngự cưỡng bách cậu ngẩng đầu nhìn về phía hắn, Tô Ngự mới hồi phục tinh thần lại.
Thiệu Tĩnh Trì nói: “Thấy tang thi liền một bộ dáng bị doạ, tôi thật sự rất tò mò cậu là như thế nào sống đến bây giờ.”
Đối phương niết mặt cậu đến đau, Tô Ngự lại tránh không được, chỉ có thể thuận theo trả lời: “sau khi tang thi triều bùng nổ, tôi… Đây là lần đầu tiên tôi ra tới tmf kiếm vật tư… Ban đầu tôi đều ở trong ngục giam.”
Nói chung là không thể nói cho hắn, chính mình lúc trước là bán mông cầu sinh tồn đi.
Thiệu Tĩnh Trì nhướng mày, đáp: “Ân? Phải không ~”
Tô Ngự cảm thấy người này giống như nhìn ra cái gì.
Sau lại trên đường chỉ có rải rác mấy con tang thi, cũng không có đối bọn họ tạo thành uy hϊếp, cuối cùng bọn họ thuận lợi tới ngục giam.
Người canh gác trên tường cao sau khi nhìn thấy Tô Ngự, mới mở cửa ngục giam làm cho bọn họ đi vào.
Xe ngừng ở trong sân thể dục ở ngục giam, sân thể dục đất trống bốn phía còn có rất nhiều lều trại, cung cấp cho người sống sót ở lại.
Tô Ngự thời điểm đi ra ngoài là một chiếc xe, trở về lại là hai chiếc, thật nhiều người xuất phát từ tò mò vây quanh lại đây.
Tô Ngự bọn họ từ trên xe xuống dưới…
Thiệu Tĩnh Trì tùy tiện dựa vào xe việt dã nhìn bốn phía đánh giá một vòng, sau đó ghét bỏ nói: “Nơi này không có gì đặc biệt nha.”
Tô Ngự trộm ngắm liếc mắt Quan Nghiên Bạch một cái, phát hiện đối phương chỉ đang chuyên tâm lau rìu, giống như chung quanh phát sinh sự tình đều cùng hắn không quan hệ.
Một tù nhân đầu trọc có địa vị khá cao ở đây đi qua, phát hiện trừ bỏ Tô Ngự, người khác đều là người xa lạ, ban đầu đi ra ngoài bốn người đều không có ở phía sau, hỏi Tô Ngự: “Cường Tử bọn họ đâu?”
Tô Ngự nội tâm thực chán ghét cái tên trọc đầu này, từ khi Trương ca bỏ rơi cậu, tên đầu trọc này luôn là cưỡng bách cậu cùng hắn lên giường, hôm trước cũng là tên này ép hắn.
“Bọn họ không chạy thoát” Tô Ngự vẫn là trả lời đầu trọc, hiện tại cậu không thể cùng hắn ta đối nghịch.
Đầu trọc đánh giá Tô Ngự nói: “Bọn họ không chạy thoát? Vậy mày như thế nào một chút việc gì đều không bị?”
Cường Tử kia bốn người kia người nào đều so với Tô Ngự yếu đuối mỏng manh thân thể cường tráng hơn nhiều, bọn họ bốn người đều không chạy thoát, Tô Ngự cư nhiên lông tóc không tổn hại gì đã trở lại.
Những lời này hỏi rất hay giống muốn Tô Ngự cũng nhất định phải chết ở nơi đó mới là bình thường, làm Tô Ngự ẩn ẩn nắm chặt nắm tay.
“Kia đương nhiên là bởi vì cậu ấy vận khí tốt, gặp được ca ca ta đây cứu cậu ấy.” Không đợi Tô Ngự trả lời, bên kia Thiệu Tĩnh Trì liền ôm lấy bả vai Tô Ngự thay cậu nói.
Đầu trọc cùng Thiệu Tĩnh Trì thời điểm chạm mắt rụt một chút, người này ánh mắt đặc biệt sắc bén, cư nhiên sẽ làm hắn ta có chút sợ.
“Khụ… Là người sống sót đi? Tôi đi tìm Trương ca tới.” Đầu trọc nói xong xoay người bước nhanh liền đi rồi.
Trương ca một lát liền tới, bên người đi theo là Dư Uyển.
Hắn đứng ở đầu cầu thang của ngục giam, nhìn đoàn người Thiệu Tĩnh Trì đứng ở phía dưới, nói: “Muốn lưu lại nơi này có thể, chỉ cần tuân thủ quy tắc của tôi là được.”
“Quy tắc gì?” Trong đội ngũ người kêu Trương Hà mở miệng hỏi.
Trương ca nói: “Trước đem vật tư của các người đều giao đi lên.”
“Tại sao chứ, chúng tôi tự tìm thấy những thứ này.” Một người khác kêu Lý Khắc có chút bất mãn mà nói.
Trương ca ra vẻ nghiêm nghị nói: “Nếu các người chuẩn bị ngốc ở nơi này, cũng sẽ dùng đến tài nguyên của chúng tôi, vậy các người đem tài nguyên nộp lên cũng là hẳn là, vô luận là đồ ăn hay là vũ khí hay là chiếc xe này đó tài nguyên mọi người đều là xài chung.”
Những người khác nghe xong cũng cảm thấy có điểm đạo lý.
“Được nha, đều giao nộp.” Thiệu Tĩnh Trì chẳng hề để ý nói.
Tô Ngự có chút kinh ngạc nhìn Thiệu Tĩnh Trì phối hợp như thế.
Trương ca cũng nhìn Thiệu Tĩnh Trì vài lần, rõ ràng hắn đứng ở chỗ cao còn đối phương đứng ở chỗ thấp, chính là đối phương khí tức vẫn là đè ép hắn một bậc, hơn nữa bằng trực giác nhìn người nhiều năm, hắn biết người này không đơn giản.
“Kia Tô Ngự cậu dẫn bọn họ kiểm tra nhìn xem có hay không bị cắn qua. Cường Tử bọn họ không phải là không còn, phòng cậu vừa lúc trống mấy cái giường ngủ, dẫn bọn hắn đến ở là được.” Trương ca nói xong câu này liền ôm lấy Dư Uyển đi.
Thời điểm Dư Uyển chuẩn bị quay đi, ánh mắt còn không ngừng trộm hướng xem Thiệu Tĩnh Trì bên này, vừa lúc bị Tô Ngự phát hiện.
Tô Ngự dẫn bọn họ tới rồi một cái lều trại, yêu cầu bọn họ đem quần áo cởi cho cậu xem một chút.
Thiệu Tĩnh Trì thập phần dứt khoát cởϊ qυầи áo, cởi xong sau dáng người hoàn mỹ nhìn một cái không sót gì, vai rộng eo thon, một thân cơ bắp rắn chắc giống sắt thép, đặc biệt là qυầи ɭóŧ bao bọc lấy đằng trước, chỉ cần nhìn thấy như vậy liền biết đồ vật kia khẳng định không nhỏ…
Lúc này Thiệu Tĩnh Trì còn cười nói: “Gà con, kiểm tra cẩn thận nha.”
Tô Ngự không tự giác nuốt nước miếng một cái, ánh mắt mơ hồ, cuối cùng tùy tiện nhìn vài cái liền chạy nhanh đi xem người khác.
Cố tình người tiếp theo lại là Quan Nghiên Bạch.
Quan Nghiên Bạch thời điểm mặc quần áo thoạt nhìn dáng người thon dài, không nghĩ tới sau khi cởi ra cả người cơ bắp không có so Thiệu Tĩnh Trì kém nhiều.
Tô Ngự hướng dưới háng hắn liếc mắt một cái, hảo gia hỏa, cũng là không nên coi thường.
Tô Ngự chạy nhanh hít sâu một ngụm, áp xuống tim đập rung động, thậm chí nghĩ duỗi tay trộm sờ cơ bụng Quan Nghiên Bạch một chút, nhưng là đối mặt với ánh mắt lạnh băng của hắn cuối cùng vẫn là không có dũng khí, chạy tới chỗ khác xem người tiếp theo.
Kỳ thật Tô Ngự biết những người này khẳng định đều là không bị cắn, những người khác phối hợp kiểm tra như thế là bởi vì bọn họ đích xác nghĩ nghiêm túc lưu lại nơi này sống, nhưng là Tô Ngự nội tâm cảm thấy Thiệu Tĩnh Trì cùng Quan Nghiên Bạch người như vậy trời sinh chính là người lãnh đạo, hẳn là không phải cái loại này sẽ ngoan ngoãn nghe theo Trương ca an bài mới đúng, nhưng là cố tình bọn họ liền phối hợp như thế, làm Tô Ngự đều hoài nghi là cậu nhìn lầm rồi.
Thời điểm từ lều trại ra tới, Hướng Viện Viện đã chờ ở bên ngoài rất lâu.
Vừa nhìn thấy Thiệu Tĩnh Trì liền dính đi lên, ngữ khí mang theo lấy lòng cùng làm nũng nói: “A Trì, em và anh cùng nhau ở chung được không?”
Thiệu Tĩnh Trì nói: “Nơi này an toàn như thế, cô không cần thiết quấn lấy tôi bảo hộ cô.”
Hướng Viện Viện thập phần ủy khuất mà nói: “Em… Là nghĩ cùng anhở bên nhau.”
Thiệu Tĩnh Trì gợi lên khóe miệng lộ ra một nụ cười ngả ngớn, ngữ khí lại thập phần vô tình mà nói: “Tôi không nghĩ.”
Hướng Viện Viện sắc mặt cứng đờ một chút, sau đó bụm mặt khóc lóc chạy đi.
Lý Khắc nói: “Thiệu ca, liền mặc kệ cô ấysao? Cô ấy không phải bạn gái anh sao?”
Thiệu Tĩnh Trì vẻ mặt không kiên nhẫn mà nói: “Nữ nhân quá phiền toái.” Sau đó quay đầu nhìn Tô Ngự phía sau nói: “Tôi đột nhiên phát hiện nam nhân tương đối tiện.”
Tô Ngự vừa lúc cùng hắn đối mặt cảm thấy cúc hoa căng thẳng.