Trò Chơi Thực Tế NP

Chương 96: Không bắn ra không có sao chứ

Tô Hình cứ tưởng rằng hắn sẽ rống một tiếng làm tinh thần hăng hái tiếp tục cắm đến bắn, nhưng là hắn giữa đường lại dừng lại.

Hắn đây là đang đợi cô ổn hơn hay sao?

Tô Hình nhìn về phía đôi mắt hắn, cặp đồng tử màu vàng dựng thành đường thẳng kia đã khôi phục lại sự bình tĩnh. Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, trọng lượng trên người đột nhiên biến mất, hắn vậy mà lại rút ra khỏi người cô và đứng dậy.

Hắn vẫn còn chưa có bắn.

“Ngài… Ngài không làm sao?” Tô Hình nghi hoặc hỏi.

“Nếu còn tiếp tục làm nữa, vết thương của nàng sẽ càng nghiêm trọng.” Quái vật đi đến đầu giường, lấy ra một hộp thuốc mỡ từ trong ngăn kéo ra ném cho cô, “Bôi một chút, ngày hôm sau miệng vết thương sẽ khép lại, sẽ không để lại sẹo.”

“Cảm ơn…” Tô Hình cầm lấy thuốc mỡ hắn đưa cho, trong lòng mềm thành một bãi nước, không nghĩ tới bên trong lớp da quái vật này lại cất giấu một trái tim tinh tế, thật đúng là phát hiện ngoài ý muốn.

“Trở về đi, bữa sáng ngày mai ta sẽ xuống lầu ăn.” Quái vật trở lại bên cạnh cô, dịu dàng liếʍ liếʍ tay cô.

“Còn… Cái kia, không bắn ra không có sao chứ?” Tô Hình trơ mặt, hỏi.

“Nàng muốn giúp ta?” Trong miệng quái vật phát ra lời trêu đùa.

Tô Hình gật gật đầu, chỉ cần không cắm vào tiểu huyệt, cô cũng muốn cho hắn bắn ra, rốt cuộc… Chỉ một mình mình cao trào giống như đang trêu đùa hắn vậy…

Quái vật không biết ý nghĩ của cô, cho rằng cô chỉ là không đành lòng nhìn thấy hắn nghẹn du͙© vọиɠ không thể tự giải toả được cho nên mới muốn giúp hắn, nếu cô đã mở miệng, hắn cũng không có lý do gì mà từ chối ý tốt này.

“Được rồi, nàng có thể dùng tay giúp ta.”

Quái vật ngồi xổm ngồi xuống, ánh mắt lạnh băng nhìn cô.

Tô Hình vươn tay sờ lên côn ŧᏂịŧ đang đứng thẳng như cũ ở giữa háng của hắn, trên côn ŧᏂịŧ vừa ướt lại vừa dính, còn có thể ngửi được mùi máu nhè nhẹ, thật sự là không dễ ngửi.

“Nàng không cần phải miễn cưỡng chính mình, cho dù không bắn ra cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến thân thể của ta.”

“Tôi có thể.”

Tô Hình quật cường, đôi tay hợp lại nắm lấy côn ŧᏂịŧ của hắn, bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ vuốt vuốt vô cùng nghiêm túc.

Trong bóng tối, cô mới vuốt được vài phút, vệt nước trên côn ŧᏂịŧ đã khô cạn, việc này ảnh hưởng rất lớn đến động tác của cô, vì để dễ dàng hơn cô phun ra chút nước bọt vào lòng bàn tay, lại bị quái vật từ chối.

“Thôi, nàng nên trở về ngủ đi.”

Tô Hình xấu hổ nghĩ có phải hắn ghét bỏ việc cô dùng nước bọt hay không…

“Ngày mai sau khi ăn xong bữa sáng, nếu miệng vết thương của nàng không có chuyển biến xấu, ta hy vọng có thể tiến vào bên trong nàng một lần nữa.”

Quái vật liếʍ môi Tô Hình, sử dụng đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô ra.

Bị bắt môi lưỡi triền miên với quái vật đối với Tô Hình mà nói là một loại trải nghiệm hoàn toàn mới, miệng cô không thể mở quá lớn liền vươn đầu lưỡi phối hợp với hắn giao triền hôn môi, từng hàng gai lưỡi mềm quét qua khoang miệng khiến cho cô cảm thấy tê dại đến tận xương cùng.

Một nụ hôn nhân thú đã kết thúc, gương mặt Tô Hình ửng đỏ, sóng nhiệt đã biến mất ở hoa huyệt lại lần nữa dâng trào, lúc này, quái vật lại nói với cô:

“Ngoan, nàng nên trở về phòng ngủ một giấc thật tốt, nếu không ngày mai ta không bảo đảm được rằng nàng có thể xuống giường được.”