“Điện hạ, tiểu thư Belle không giống như những nữ nhân trước kia, ngài… Có thể thử lại một lần…” Oliver biết làm như vậy sẽ khiến cho điện hạ giận dữ, nhưng anh ta vẫn phải làm, vì điện hạ, vì mỗi người trong lâu đài anh tình nguyện bị mắng bị trách phạt cũng nhất định phải bắt lấy cơ hội lần này.
Bóng dáng mặc lễ phục vương tử hoàng thất từ trên cao nhìn xuống bao phủ Oliver, con ngươi trong đôi mắt màu vàng kim dựng thành một đường thẳng đầy nguy hiểm như dã thú, “Oliver, ta có thể thử lại một lần nữa, nhưng ta khuyên ngươi, đừng ôm hy vọng quá lớn.”
Mấy trăm năm qua không phải hắn không có hy vọng sẽ có nữ nhân yêu hắn, nhưng mà với dáng vẻ hiện tại này, nữ nhân thấy hắn ngoại trừ hét lên sợ hãi chính là bị dọa đến ngất đi, hầu như không có người nào dám đến gần hắn, hắn đã sớm thấy rõ hiện thực.
“Điện hạ, ngài nên xuống lầu dùng cơm.” Oliver mang tâm lý được ăn cả ngã về không, anh ta tin tưởng, chỉ cần điện hạ chịu bước đi bước đầu tiên, tiểu thư Belle sẽ mang đến kỳ tích cho mọi người, điện hạ của bọn họ sẽ có được tình yêu.
“Đã biết.” Vị chủ nhân từ trên bàn sách nhảy xuống, bộ lông rậm rạp màu vàng oai phong vụt qua thành một độ cong rực rỡ, bốn chân chấm đất, bước từng bước thong thả đi khỏi phòng.
Ngồi ở một đầu bàn ăn thật dài, Tô Hình bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, cảnh tượng trước mắt giống y hệt như trong phim điện ảnh, khăn trải bàn hoa văn cổ màu đỏ viền vàng đầy xa hoa, ba hàng giá cắm nến màu bạc và hoa tươi được bày biện ngay ngắn ở trên bàn, ánh nến lung linh, không khí được xây dựng vô cùng lãng mạn. Chủ nhân của lâu đài còn chưa xuất hiện, món khai vị đầu tiên đã được đặt ở trên bàn, là bánh mì và cá ngừ.
Tô Hình nhìn chằm chằm mỹ thực trước mặt mà nuốt nuốt nước miếng, bữa sáng chưa kịp ăn gì bụng cô đã sớm đói bẹp lại.
“Muốn ăn thì cứ ăn đi.” Một giọng nói trầm thấp uy nghiêm vang lên khi bóng dáng to lớn nhảy lên chiếc ghế ở đối diện bàn ăn.
Tô Hình hơi hơi ngước mắt, khi nhìn thấy diện mạo của hắn liền hít một hơi thật sâu, đó không thể xem là nhân loại mà là dã thú. Thân thể cao lớn ăn mặc lễ phục nhân loại, gương mặt giống như sư tử bị lớp lông vàng kim rậm rạp bao phủ, đồng tử mau vàng toát ra tia sáng nguy hiểm nhàn nhạt, mũi đen đen hình chữ Y nối thẳng xuống miệng. Hai bên cánh mũi có hai chòm râu màu trắng thật dài, khi nhai nuốt đồ ăn rung động, điểm này có chút tương tự với mèo nuôi trong nhà, đương nhiên, hình thể của hắn to lớn hơn loài mèo rất nhiều lần.
“Không được nhìn ta.” Trong giọng nói trầm thấp ẩn chứa cảnh cáo, Tô Hình nhìn đến chăm chú nhất thời quên thu hồi ánh mắt, quái vật nổi giận, hắn lật đổ mâm đồ ăn trước mặt, đứng dậy nhảy chồm tới trước mặt cô.
“Ta nói, không được nhìn ta.” Một trận gió theo tiếng sư tử rống thổi đến rối loạn kiểu tóc của Tô Hình, hắn nheo đôi đồng tử màu vàng nhạt lại, cái đuôi dài phất xuống khi nhảy khỏi bàn ăn, bỏ đi không hề quay đầu lại.
Bị rống đến ngây ngốc, sau nữa giờ Tô Hình mới hít thở sâu ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, lỗ tai cô đều ù cả rồi, tính tình của hắn cũng nóng nảy thật, quả thật là khó chiều mà…
Không hổ là lãnh tụ của trạm nghỉ số 13, kỹ thuật diễn thật đáng sợ.
“Aizz, ta đã nói điện hạ nhất định sẽ giống như trước đây, dọa cho người ta sợ phát khóc mà, ủa? Nàng không khóc?” Brande đứng ở ngoài điện tận mắt nhìn thấy điện hạ chạy ra ngoài, còn tưởng rằng chuyện đã hỏng bét rồi, không ngờ tới tiểu thư Belle vẫn hoàn hảo không tổn hao gì ngồi ở trên ghế, chỉ là nhìn có chút ngốc ngốc.
Oliver nhanh nhảu đến bàn ăn, hành lễ chào kiểu quý ông đối với Tô Hình, xin lỗi nói: “Tôi thật sự xin lỗi tiểu thư Belle, điện hạ ngài ấy… Tính tình không tốt lắm, nhưng mà xin người hãy tin tưởng tôi, sâu bên trong trái tim của điện hạ rất mềm mại và tinh tế, cần người dần dần bước vào.”
“Dường như ngài ấy rất ghét tôi.” Tô Hình nói xong liền cảm thấy bụng đói đến không chịu được nữa, cũng mặc kệ vừa rồi có bị kinh sợ hay không, xé một khối bánh mì nhỏ bỏ vào miệng ăn.
Oliver cho rằng tiểu thư Belle cho dù không sợ hãi cũng sẽ không thể ăn uống nổi nữa, nhưng mà… Một ngụm bánh mì một khối cá ngừ, ăn ngon đến vui sướиɠ là chuyện như thế nào…
“Khụ khụ, Oliver, nhìn thẳng vào quý cô đang ăn là một hành vi không có lễ phép.” Brande có lòng tốt nhắc nhở.
“Ôi ~ xin lỗi, tiểu thư Belle, khẩu vị của người cũng thật tốt.” Oliver hiếm khi gây ra hành động thất lễ, đồng thời sự vui vẻ dâng lên từng đáy lòng khiến cho anh ta muốn hoan hô lên, tiểu thư Belle không sợ điện hạ, đây chính là chuyện đáng vui mừng, anh phải cố gắng tranh thủ thời cơ thay điện hạ mới được.
“Belle tiểu thư, điện hạ không chán ghét người mà là không biết nên ở chung với người như thế nào, vẻ bề ngoài khiến cho ngài ấy tự cô lập bản thân, ai cũng không thể bước vào trong trái tim của ngài ấy.”
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Anh có thể kể rõ đầu đuôi cho tôi nghe được không?” Tô Hình ăn hết khối bánh mì cùng với cá ngừ, trong bụng có trữ hàng tinh thần cũng tốt hơn nhiều.