Trò Chơi Thực Tế 18+

Chương 86: 《 người đẹp và quái vật 》chính thức phát sóng

【 Chương trình truyền hình thực tế số đặc biệt《 người đẹp và quái vật 》 sẽ phát sóng sau: 11 phút 38 giây 】

Bên ngoài phòng chiếu, dáng vẻ Tô Hình căng thẳng đi qua đi lại, Giang Lưu nhìn cô bần thần không yên, túm chặt cánh tay cô đè ở trên tường.

“Thả lỏng một chút, chương trình truyền hình thực tế số đặc biệt sẽ không quá khó.”

“Vâng… Giang Lưu, truyền hình thực tế số đặc biệt không tuyên bố nhiệm vụ sao?” Tô Hình đợi thật lâu cũng chưa thấy thông báo nội dung nhiệm vụ, trong lòng có chút nóng nảy.

“Sẽ không có nhiệm vụ, số đặc biệt tương đương với rèn luyện, em phải dùng trái tim để cảm nhận nhân vật, sáng tạo ra đặc điểm tính cách thuộc về nhân vật, hết thảy dựa theo truyện cổ tích mà tiến hành, đem sư tử biến lại thành vương tử em sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

“Thì ra là như thế … Được rồi, em đã biết!” Tô Hình trịnh trọng gật gật đầu.

Giang Lưu xoa đầu Tô Hình, an ủi cô giống như một chú chó nhỏ: “Chờ khi em trở về có lẽ anh đã tham dự chương trình truyền hình thực tế khác không thể chúc mừng em, lần sau gặp lại, anh sẽ tặng em một món quà, cố gắng lên nhé.”

“… Giang Lưu…” Tô Hình nhìn anh không chớp mắt.

“Hửm?”

“Vì sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?” Lần đầu tiên tham dự truyền hình thực tế anh đã đưa tặng cô 300 tích phân, ở tiểu thế giới tích phân chính là tiền tài, là vé xe về nhà, anh chiếu cố cô như vậy chỉ vì cô là thành viên mới của trạm nghỉ số 3 thôi sao? Cô rất muốn biết đáp án.

“Nếu anh nói, em là hình mẫu lý tưởng của anh, em tin sao?” Giang Lưu nửa đùa nửa thật nói.

“Em tin, là anh đã dẫn dắt em khi bước vào tiểu thế giới, lời nói của anh em đều tin.”

Thái độ nghiêm túc của Tô Hình làm Giang Lưu thu hồi nụ cười trên mặt, ngón tay anh cọ qua môi cô, tự mình lẩm bẩm: “Có đôi khi chính anh cũng không biết bản thân đang làm cái gì, ở tiểu thế giới quá lâu rồi nên không còn là chính mình nữa. Em hỏi anh vì sao lại đối xử tốt với em, rất đơn giản, chính là vì cảm giác em mang đến cho anh dù là thân thể hay sự cứng cỏi bất khuất trong ánh mắt em…”

“Anh thừa nhận những thứ này ở em đều hấp dẫn anh, nếu là ở hiện thực anh nhất định sẽ theo đuổi em, nhưng nơi này là tiểu thế giới, giữa chúng ta… Không có tương lai…”

Giang Lưu buông cô ra, không dám nói quá tàn nhẫn, cô vẫn là tân binh không thể hiểu được hết những gì anh nói, chờ qua thêm một thời gian nữa tự nhiên cô sẽ hiểu.

“Em… Đến lúc em phải vào rồi…” Đầu Tô Hình kêu loạn, vẻ mặt hoảng loạn gần như bỏ chạy, bỏ lỡ sự bất đắc dĩ và cô đơn trong mắt Giang Lưu, cô đi đến cửa phòng chiếu số 4 bỗng dừng lại một chút, nhỏ giọng nói:

“Tương lai phải nắm chắc trong tay mình, em không muốn vĩnh viễn là người được bảo vệ, em sẽ trở nên mạnh hơn để bảo vệ người em quý trọng, Giang Lưu, em cũng muốn bảo vệ anh.”

Ngồi ở đại sảnh phòng chiếu, Tô Hình không biết sau khi cô nói những lời nói kia Giang Lưu sẽ nghĩ như thế nào, âm thanh điện tử âm trong đầu đã nhắc nhở chương trình truyền hình thực tế số đặc biệt bắt đầu. Cô thu hồi cảm xúc, bốn phía chìm vào bóng tối, màn sân khấu phía trước tản ra ánh sáng u ám.

Trong bóng đêm truyền đến tiếng khóc già nua, hình ảnh hướng đến gần âm thanh kia, cô có thể nhìn thấy trên màn ảnh lộ ra góc váy màu xanh lá cùng với một cánh tay nhỏ béo tròn cầm theo giá cắm nến.

Tiếng khóc càng lúc càng lớn, cảnh tượng trên màn huỳnh quang cũng kéo gần về phía đồng tử Tô Hình …

Đứng ở trước cửa phòng, Tô Hình cũng chính là nữ chính Belle giơ tay gõ gõ cửa.

Tiếng khóc trong phòng ngừng lại, người mở cửa là một người đàn ông ngoại quốc trung niên có đầu tóc hoa râm, mắt to, mũi ưng, cằm nhọn. Nhìn thấy cô, phản ứng đầu tiên của ông là lau sạch ánh nước trong mắt, vẻ mặt mất tự nhiên hỏi cô sao còn chưa ngủ.

Thông qua ký ức nhân vật, Tô Hình biết người nước ngoài trước mặt là phụ thân của nữ chính, hôm nay mới từ cảng trở về, giữ lời hứa hái hoa hồng cho cô. Hai vị tỷ tỷ của cô cũng nhận được quần áo xinh đẹp cùng trang sức quý giá, chuyện xưa vừa mới bắt đầu, cô nghĩ cô cũng đoán được đại khái nguyên nhân phụ thân khóc thút thít.

“Ba ba, ba làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện buồn gì sao?” Buột miệng thốt ra tiếng Pháp lưu loát làm Tô Hình lắp bắp kinh hãi, nhưng càng khiến cho cô kinh ngạc chính là giọng của cô trở nên non nớt trong veo, nghe như là bé gái 13-14 tuổi.

Herbert vẫy vẫy tay, bảo cô vào trong trước rồi lại nói.

Tô Hình nghe lời vào phòng, phòng rất nhỏ chỉ đặt một cái giá cắm nến, rương hành lý của phụ thân còn bày biện trên mặt đất không có động vào. Mấy năm nay việc làm ăn của phụ thân không tốt, một nhà bốn người bọn họ chuyển từ chốn thương thành phồn vinh dời đến trấn nhỏ Monas dân cư thưa thớt này. Nghe phụ thân nói, tiền thuê nhà nơi này rất rẻ, phong cảnh lại tuyệt đẹp, ra cửa mấy km là có thể nhìn thấy rừng cây, thảm cỏ rộng lớn màu xanh mát, dòng suối nhỏ trong vắt, cô rất thích nơi này. Khi rảnh rỗi cô sẽ cầm sách ngồi ở dưới mái hiên một mạch hết cả buổi chiều, hai tỷ tỷ có tính cách hoàn toàn trái ngược với cô, ngày thường tùy hứng điêu ngoa. Nếu không cùng phu nhân quý tộc gặp gỡ, hay không tham gia vào các buổi hoan ca thịnh vũ giải trí, các nàng sẽ trở nên nóng nảy khắc nghiệt, mỗi ngày đều thay đổi biện pháp chơi bời, nếu không phải ba người các nàng cùng một mẹ, cô sẽ nghi ngờ liệu các nàng có phải do mẹ kế sinh ra hay không.

Tổng kết một vòng quan hệ của các nhân vật, trong lòng Tô Hình đã hiểu rõ, cô ngồi xổm xuống đem giá cắm nến trong tay đặt ở trên bàn.

“Ba ba, hiện tại ba có thể nói với con được chưa?”

“Aizz.” Herbert nặng nề thở dài, “Belle, nữ nhi ngoan của ta, con biết hoa hồng ta cho con là được hái ở nơi nào không?”

Tô Hình lắc đầu, giả vờ không biết, “Ba ba, hoa hồng có vấn đề gì sao?”

“Aizz, hoa hồng này được hái ở một tòa lâu đài trong rừng rậm.” Herbert thao thao bất tuyệt đem chuyện trên đường về nhà ông bị bầy sói tấn công chạy lung tung vào rừng rậm, phát hiện ra một tòa lâu đài nói một lần.

“Chủ nhân lâu đài phát hiện ra việc ba hái hoa hồng của hắn?”

“Đúng vậy, hắn rất tức giận, hắn cho ta nơi ẩn nấp an toàn cùng đồ ăn phong phú, ta lại hái trộm hoa hồng của hắn.” Lại nói tiếp, Herbert hổ thẹn cúi đầu, nếu không phải đã hứa với Belle sẽ đưa cho nàng một cành hoa hồng, ông cũng sẽ không phạm phải sai lầm lớn trước khi rời đi.

“Ba ba, hắn còn nói gì không?” Tô Hình tiếp tục hỏi.

“Hắn nói… Trừ khi một đứa con gái của ta tự nguyện đến lâu đài chết thay ta, nếu không ba tháng sau người chết chính là ta.” Herbert chảy nước mắt hối hận, ông có ba người con gái, nhưng ông không muốn cho ai trong các nàng thay ông đi chịu chết.

Tô Hình im lặng rũ lông mi xuống, khuôn mặt nhỏ ngây ngô vẫn còn nét trẻ con khuất trong bóng tối, cô cân nhắc một hồi, ngữ khí kiên định nói:

“Ba ba, con thay ba đi.”