Buổi tối đúng 8 giờ, Tiết Sâm gõ cửa nhà Tô Hình.
Tô Hình đã chuẩn bị xong xuôi tất cả, đưa anh vào phòng ngủ, tròng mắt tròn xoe liếc về phía tủ quần áo một cái, ý bảo bên trong có người.
Tiết Sâm mỉm cười, vô cùng phối hợp diễn kịch với cô.
“Thầy Tiết, có phải anh rất muốn thao em hay không?”
Trần Vũ Thăng trốn trong tủ quần áo nghe cô nói ra những từ ngữ dâʍ đãиɠ đến mức này, hai mày kiếm xoắn chặt lại như bánh quai chèo.
“Anh rất muốn thao em, em đồng ý không?”
Tiết Sâm nâng cằm cô lên, bộ dáng đẹp trai ngả ngớn tựa như một tên ăn chơi trác táng.
“Nếu thầy Tiết muốn… Em đương nhiên đồng ý…” Tô Hình nắm lấy bàn tay anh áp lên gương mặt mình, ánh mắt long lanh chứa đầy nhu tình mật ý.
Trần Vũ Thăng đứng ở trong không gian chậc chội, lửa giận trong mắt hừng hực thiêu đốt, ngày khi anh nhìn thấy tay Tiết Sâm bắt đầu xoa nắn vυ' của vợ mình, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa muốn ra khỏi tủ quần áo để lôi hắn ta đánh một trận. Nhưng mà hai chân vừa mới cử động một chút, anh liền phát hiện cả người mệt mỏi, hô hấp khó khăn, anh há miệng thở dốc muốn lên tiếng ngăn cản bọn họ, khi mở miệng âm thanh phát ra lại là ô ô a a, ngày cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời.
Này rốt cuộc là như thế nào?
Đột nhiên, Trần Vũ Thăng tuyệt vọng nhớ tới chén canh gà trên bàn cơm kia, tuy rằng Tô Hình cũng tự múc cho chính mình một chén, nhưng đến đồ ăn ăn hết sạch cũng không thấy cô uống ngụm nào.
Chẳng lẽ là cô ấy bỏ thuốc vào bên trong?!
Chấn động thật lớn làm cho một người đàn ông luôn luôn biết cách giữ bình tĩnh như anh phải nổi trận lôi đình. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ chết người, đôi năm nữ trong phòng đã sớm bị anh bắn vạn mũi tên xuyên tim, chỉ có con đường chết.
Tô Hình dựa vào trước ngực Tiết Sâm, môi đỏ khẽ mở, phát ra tiếng thở dốc yếu ớt, ngón tay thon dài trắng nõn của anh chui vào cổ áo cô. Đầṳ ѵú bị vân vê chơi đùa, âm thanh yêu kiều làm cho hai người đàn ông trong phòng đều động tình. Ánh mắt cô nhẹ nhàng nhìn về phía cánh cửa đóng chặt của tủ quần áo, có lẽ lúc này thuốc đã phát huy tác dụng, Trần Vũ Thăng chắc hẳn đang hận cô đến ngứa răng.
Thử tưởng tượng dáng vẻ hiện tại của anh ta 囧, Tô Hình nhịn không được bật cười khẽ.
“Đang nghĩ gì mà không tập trung như vậy.”
Đầṳ ѵú bị dùng sức véo, Tô Hình ngước mắt, lông mi dài cong vυ't để lại bóng như hai chiếc quạt ở trên gò má tình xảo trắng sứ, cô nhón mũi chân, kéo cổ anh xuống, cánh môi hồng hồng căng mọng ngậm lấy môi anh.
Tiết Sâm nhìn cô chăm chú, không hề cử động, để mặc cho đầu lưỡi cô cạy hàm răng anh ra len vào khoang miệng.
Người phụ nữ này, so với trong tưởng tượng của anh còn muốn to gan lớn mật hơn, vì muốn chứng minh tấm lòng cho anh thấy mà ngay cả chồng mình cũng có thể ra tay. Người như vậy lại càng toả ra sự hấp dẫn nguy hiểm chết người giống như ma túy, chỉ cần hít một hơi liền không thể ngừng lại.
Đầu lưỡi ướt nóng trơn trượt không thấy anh phản ứng lại liền trêu chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ hàm trên của anh, Tiết Sâm rũ đôi mắt xuống, giữ chặt cái ót của cô đẩy nụ hôn sâu hơn.
Nước bọt theo hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau trượt xuống, lực chú ý của cả hai người đều đặt ở đầu lưỡi, nụ hôn lưỡi kiểu Pháp nhiệt tình tựa ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ dường như muốn đem đầu lưỡi đối phương nuốt vào bụng.
Tô Hình bại trận trước, cô thở hổn hển lui về phía sau, giữa hai làn môi kéo ra một sợi tơ trong suốt, hình ảnh da^ʍ mĩ khiến người xem ửng đỏ khuôn mặt.
“Em thật ngọt.”
Tiết Sâm nỉ non bên tai cô, bàn tay to di chuyển đến sau lưng cô, thành thạo kéo khóa váy xuống, Tô Hình thẹn thùng phối hợp với anh cởi váy rơi xuống dưới chân, nội y cũng không thoát khỏi số mệnh.
Đối mặt với Tô Hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, Tiết Sâm cũng cởi bỏ mấy cái cúc trên cổ áo, móc ra dươиɠ ѵậŧ sớm đã căng trong quần, bởi vì có khán giả ở đây nhìn, tiểu huynh đệ của anh hưng phấn ngẩng cao đầu.