Cuộc Sống Hàng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tôi Và Tống Tiên Sinh

Chương 14: Ghế Sô-Pha Biến Mất

Tống tiên sinh đến tận khuya mới về, tôi co ro trên sô pha, mơ mơ màng màng. Anh tiến lại gần, tôi nheo mắt đưa tay ra ôm lấy anh.

"Lần sau nhớ đắp chăn." Anh sờ cánh tay và chân đang lộ ra bên ngoài của tôi, thấp giọng nói: "Nhiệt độ điều hòa quá thấp, chỗ nào trên người em cũng lạnh."

Anh ấy không bao giờ nói với tôi những câu đại loại như: "Đừng đợi anh, về phòng ngủ sớm đi,..." vì anh biết, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ nghe lời.

Tôi ngáp một cái, hai mắt ngấn nước, theo động tác mà chui vào l*иg ngực anh, đôi tay lạnh ngắt không kìm được mà luồn qua quần áo ôm lấy eo anh: "Vậy lần sau anh đừng về muộn như vậy nữa nhé."

Anh ấy khựng lại một lúc nhưng không nói gì.

Tối hôm sau, anh ấy về sớm hơn bình thường một chút. Nửa đêm, tôi đang ngủ thì bỗng giật mình tỉnh dậy, sờ sờ chăn bên cạnh, trống không và lạnh ngắt.

Có lẽ Tống tiên sinh đã ra ngoài sau khi chờ tôi thϊếp đi.

Tôi nằm sấp một lúc thì cũng dần dần tỉnh ngủ nên chỉ đành quấn chăn bông, nằm dài ra sô pha cố gắng ngủ tiếp.

Khi Tống tiên sinh quay lại và nhìn thấy tôi đang ngủ êm ru trên ghế sô pha, anh xoa xoa lông mày, vô cùng bất lực trước hành vi này của tôi.

Buổi sáng thức dậy, sau khi bước xuống lầu, tôi bỗng cảm thấy phòng khách thật kì lạ. Sau khi tưới hoa và cây cối trong vườn, tôi quay đầu lại, nhìn vào phòng khách qua cửa sổ sát đất và chợt nhận ra, nơi dễ thấy nhất bỗng trở nên trống trải.

Không thấy ghế sô pha.

Tôi:"..."

Buổi tối, Tống tiên sinh trở về lúc 6 giờ, cũng không giải thích cho tôi lý do vì sao mà tất cả ghế sô pha trong nhà đều tan biến vào hư vô.

Tỉnh dậy vào nửa đêm, tôi theo thói quen sờ chăn bên cạnh, đυ.ng tới yết hầu.

Anh vỗ nhẹ vào lưng tôi.

Tôi dừng một chút, lật người, kéo góc chăn che khóe miệng đang cong lên.