Ngôn Nhân Mã bước vào căn phòng, người hầu biết điều liền đóng cửa lại rồi đi xuống lầu làm việc của mình. Cô đảo mắt quan sát khắp thư phòng, cách bày trí của nơi này cũng không khác thư phòng của cha cô, lấy tông lạnh làm chủ đạo, có một chiếc bàn lớn và những kệ để đựng sách và tài liệu. Ánh mắt của cô nhìn đến một bóng dáng cao lớn đang đứng cạnh cửa sổ, bóng lưng hệt người đó, vô cùng mê người.
Hắn xoay người lại nhìn cô, bạc môi khẽ câu lên một nụ cười quen thuộc. Khuôn mặt đối với cô vô cùng quen, đến mức cô không thể nào quên được, đây chính là khuôn mặt của người cô yêu. Nhưng cô biết người trước mặt này không phải anh ấy, vóc dáng thậm chí đến gương mặt giống nhau nhưng tính cách cả hai hoàn toàn trái ngược nhau. Dực Thiên Yết mang dáng vẻ cao ngạo, tôn quý không gì sánh bằng, cả người tỏa ra khí chất thâm trầm kiêu ngạo như bậc quân vương. Mặc dù bề ngoài không có biểu hiện gì đặc biệt nhưng chưa biết chừng ở phía sau đã thầm tính kế đối phương. Con người khó chơi, đầy nguy hiểm.
Còn crush của cô thì lại khác, tuy nhìn bề ngoài anh ấy có vẻ lạnh nhạt khó gần nhưng cô biết đối với cô anh ấy luôn hết mực quan tâm, thậm chí đến từng hành động nhỏ cũng khiến cô đủ ấm áp. Nếu người ngoài thường nói Dực Thiên Yết dễ sống chung hơn em trai song sinh của hắn thì cô lại ngược lại. Cô cảm thấy ở bên cạnh Dực Thiên Bình rất thoải mái và ấm áp, anh ấy mang đến cho cô một cảm giác an toàn, khác với Dực Thiên Yết nhiều. Với Thiên Yết thì cô luôn xem anh ấy là một người anh trai, vô cùng kính trọng anh ấy.
'' Em đến tìm Thiên Bình sao? Tiếc thật, hiện giờ nó không có ở nhà, chắc ở bệnh viện. '' Dực Thiên Yết lên tiếng trước, hướng lời nói đến cô gái trước mặt.
'' Xem ra em đến không đúng lúc rồi. Anh gọi em lên đây là có chuyện muốn nói với em sao? '' Ngôn Nhân Mã trước mặt người anh trai trong lòng cô nhận định này bày ra dáng vẻ em gái nhỏ đáng yêu.
'' Em với Thiên Bình gây nhau à? '' Dực Thiên Yết không vòng vo mà vào thẳng vấn đề, ánh mắt vẫn tiếp tục quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt cô.
'' Không có, chỉ là vài hôm trước em uống say được anh ấy đưa về. Sau đó em bận quá, không có thời gian tìm anh ấy. '' Ngôn Nhân Mã di chuyển sang một giá sách, cô không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, cô đang nói dối, chắc chắn hắn sẽ nhìn ra.
'' Ồ thế à? '' Dực Thiên Yết nói ra một câu không rõ ý vị, cũng không biết là hắn tin hay không tin lời cô nói.
Ngôn Nhân Mã phát hiện trên kệ sách có một quyển sách cô tìm bao lâu nay, nó đã ngừng xuất bản, không ngờ lại ở thư phòng của Thiên Yết. Cô đi qua bên hông, đứng lên cái sofa, với tay muốn lấy quyển sách đó xuống. Hắn nhìn dáng vẻ này của cô cũng tiến lại giúp cô lấy quyển sách xuống. Nhưng một chuyện bất ngờ đã xảy ra, cô bị mất thăng bằng, cả người nghiêng sang một bên chuẩn bị ngã. Theo phản xạ tự nhiên cô nắm lấy một thứ gì đó đang đứng gần cô nhất và thứ gì đó kia chính là Dực Thiên Yết.
Lúc bị kéo hắn cũng bất ngờ nhưng cũng may hắn phản ứng nhanh, giữ eo cô và kéo lại, cả hai người đều đổ xuống chiếc ghế sofa, nếu không cái lưng của cô chắc tiếp đất rồi.
Hắn nằm trên người cô, hai tay chống hai bên, hắn biết cách khống chế nên giữ một khoảng cách nhất định nhưng nếu có người mở cửa phòng ra thấy cảnh này chắc chắn sẽ có hiểu lầm, tư thế cả hai quá mức quái dị.
Đúng là vừa nghĩ thế nào thì nó liền xuất hiện, cửa phòng liền mở ra, vài giây sau đó một luồng sát khí phóng thẳng tới chỗ cả hai. Dực Thiên Yết cảm nhận được nên rất nhanh gọn đứng dậy, tránh sang một bên, thoát được cú đá của cái tên mở cửa đột xuất kia.
'' Tên khốn, anh làm gì Mã nhi thế hả? '' Dực Thiên Bình vô cùng giận dữ chất vấn, trên khuôn mặt cũng xuất hiện biểu cảm tức đến mức muốn gϊếŧ người.
'' Anh Thiên Bình. '' Ngôn Nhân Mã chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe được giọng nói của anh ấy. Cô nhanh chóng đứng dậy, bước tới trước mặt Thiên Bình muốn giải thích mọi chuyện. Nguy rồi, anh ấy sẽ không hiểu lầm cô chứ?
Dực Thiên Yết không thèm trả lời câu đối chất của thằng em trai. Hắn lại thắc mắc hôm nay sao nó lại về nhà vào giờ này. Thường ngày vào giờ này thằng em trai hắn thường ở bệnh viện, hiếm khi về nhà vào khoảng thời gian này. Nay lại đổi, đúng là tính tình tùy hứng.
Hắn quan sát dáng vẻ của Dực Thiên Bình, hành động này có phải là hơi quá rồi không? Thêm trạng thái sốt ruột lo lắng của Ngôn Nhân Mã như bị người yêu mình bắt quả tang đang muốn giải thích chuyện này cho ra lẽ. Hắn nhận định cả hai đứa này đều thích nhau. Không ngờ Dực Thiên Bình là thích Ngôn gia tiểu thư, nếu để hắn biết được thì chắc chắn hắn sẽ '' đối đãi '' với cả hai '' thật tốt '' rồi.
Còn gì vui bằng khi khiến hai đứa này hiểu lầm nhau, thậm chí chia rẻ cả hai? Tuy hơi bỉ ổi nhưng không sao, hắn vui là được. Hắn muốn khiến đứa em trai này phải đau khổ, vì sự xuất hiện của nó khiến hắn vô cùng chướng mắt.
'' Ai cho mày tự ý xông vào thư phòng tao? Không biết gõ cửa à? Có Mã nhi ở đây, mày muốn thể hiện cho cô ấy xem một mặt vô ý thức, không được giáo dục của mày à? '' Dực Thiên Yết không hề sợ hãi trước vẻ mặt đang nổi giận của thằng em trai song sinh. Thậm chí ánh mắt hắn còn lóe lên sự khinh thường, hành động như một kẻ thiểu năng trước mặt người con gái mình thích, đúng là ngu ngốc.
Dực Thiên Bình vô cùng tức giận, ánh mắt phóng thẳng đến chỗ người anh trai song sinh. Bình thường thì giờ này hắn đã đến bệnh viện để làm việc, chỉ là hôm nay hắn cảm thấy hơi mệt nên về sớm một chút. Vừa về đến nhà hắn lại chợt nhớ đến trong thư phòng của Dực Thiên Yết có một quyển sách Nhân Mã rất thích. Cũng được vài ngày hắn và cô không nói chuyện với nhau kể từ khi cô uống say, muốn dùng quyển sách này để làm cầu nối để cô và hắn nói chuyện lại như trước.
Hắn cũng cho rằng giờ này thằng anh trai chắc đang ở tập đoàn, không có ở nhà. Định rằng sẽ vào thư phòng lấy sách rồi ra, với cả không có ai ở nhà thì hắn gõ cửa phòng làm gì? Nào ngờ vừa mở cửa ra thì thấy cảnh tượng này, nhất thời hắn bất động vài giây. Sau đó máu nóng dồn lên não, hắn không thèm suy nghĩ gì nữa mà đánh thẳng về phía Thiên Yết.
Hai người họ là đang làm gì? Có phải như những gì hắn thấy không?
Người ta thường nói người say thường nói nhảm, chẳng lẽ những câu lúc trước của Ngôn Nhân Mã chỉ là nói đùa, nói nhảm thôi sao?
Chẳng lẽ người cô thích là anh trai hắn, do cô say nên mới nhìn nhầm hắn thành anh trai hắn?
Thế mà lúc đó, hắn đã ảo tưởng...
'' Không phải như anh nghĩ đâu, anh hiểu lầm rồi. Thiên Yết, anh biết mà đúng không? Anh giải thích đi. '' Ngôn Nhân Mã vô cùng lo lắng và bối rối muốn giải thích chuyện này cho người cô thích, cô không muốn anh ấy hiểu lầm. Sau đó cô hướng ánh mắt van xin nhìn về phía Thiên Yết, chỉ hi vọng anh ấy có thể giải thích giúp cô.
Dực Thiên Yết nhìn thấy được ánh mắt van nài của cô, hắn không trả lời như đang suy nghĩ gì đó. Lại đảo mắt nhìn sang khuôn mặt đang tức giận của Thiên Bình, hắn chỉ khẽ cười một cái, một nụ cười mang hàm ý tính toán người khác. Bàn tay to lớn của hắn nắm lấy cổ tay cô kéo về phía hắn, còn thuận tiện ôm lấy bả vai nhỏ bé của cô.
'' Đúng như mày nghĩ đấy! Thật đáng tiếc, mày lại xông vào phá hỏng chuyện tốt của tao. Định đền cho anh mày thế nào đây? ''
Ngôn Nhân Mã tròn mắt nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh khoác lấy bả vai cô. Anh ấy đang nói gì thế? Rõ ràng mọi chuyện không phải như thế này. Tại sao anh ấy phải nói dối để mọi chuyện thêm rắc rối hơn chứ? Tại sao anh ấy muốn làm Thiên Bình tức giận hơn chứ?
Với ánh mắt của cô, Dực Thiên Yết vẫn không chột dạ khi hành động như thế, ngược lại còn hôn nhẹ lên gò má mềm mịn của cô một cái như để thể hiện cho thằng em trai xem. Ánh mắt hắn hiện lên tia ôn nhu, trả lời cô, xoa lấy mái tóc mềm mượt của cô.
'' Không phải em sang tìm anh sao? Chúng ta đang thân mật thì bị một con kì đà chen ngang, thật đúng là mất hứng. '' Hắn nhướng mày về phía Dực Thiên Bình kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hắn cảm thấy chuyện này đúng thật là vui.
Cô không thể tin nổi nhìn Thiên Yết, cố gắng thoát khỏi cánh tay của hắn, chạy về phía Thiên Bình, nắm lấy tay anh ấy. Bàn tay siết chặt thành nắm đấm của anh ấy đang run lên, cô đưa ánh mắt lo lắng nhìn Thiên Bình. Hi vọng anh ấy có thể hiểu cho cô, mọi chuyện không phải như Thiên Yết nói, anh phải tin cô.
Dực Thiên Yết nhìn tình huống trước mặt cũng làm như không liên quan đến hắn, bộ dạng như đang xem kịch. Hắn chậm rãi bước tới sofa và ngồi xuống, khoanh tay lại chân bắt chéo nhìn cả hai người.
'' Chẳng phải em đang quyến rũ anh sao? Nhìn xem, tay áo anh bị nhăn rồi, dấu vết là do bị người nắm lấy. Vừa rồi là em túm lấy anh, kéo anh xuống đấy. ''
Lời nói của hắn nửa phần là thật, nửa phần hắn tự bịa một ít vào. Hắn cũng thật sự chưa có làm gì và cũng không có ý định gì đó. Chỉ đơn giản là đột nhiên hắn bị kéo vào chuyện này và một thằng ngu chưa hiểu rõ mọi chuyện đã vu oan cho hắn. Nếu đã vu oan thì để hắn làm cho giống, không phụ công của nó. Và cũng tình cờ biết được cả hai người này lại thích nhau, hắn chỉ ở bên cạnh châm thêm chút dầu thôi.
'' Em trai, đứng xa một chút. Đó là chị dâu tương lai của mày đấy. '' Một bộ dạng vừa xem kịch vừa châm ngòi, quả là phong cách của Dực Thiên Yết.
Dực Thiên Bình không thèm nói chuyện cùng, hắn xoay người ra khỏi phòng. Ngôn Nhân Mã nhìn Dực Thiên Yết với ánh mắt thất vọng, không tin được anh Thiên Yết có thể làm ra chuyện như thế. Sau đó cô đuổi theo Thiên Bình.
Dực Thiên Yết nhìn theo bóng dáng của cả hai, chỉ cười nhạt một tiếng. Đúng là kịch hay, hôm nay ở nhà cũng không tính là quá chán đi.
Hắn tiếp tục trở lại giải quyết nốt một vài tài liệu quan trọng của tập đoàn.
Chừng vài tiếng sau thì hắn nhận được một cuộc điện thoại của mẹ hắn.
[ Thằng nhãi này, con lại gây chuyện gì đúng không? Mẹ vừa gặp tiểu Mã, con bé vừa rơi nước mắt vừa ngập ngừng nói tên con rồi đi mất. ]
'' Con không làm gì hết, cả ngày chỉ ở thư phòng làm việc. ''
[ Tốt nhất là thế, con đã có hôn thê là tiểu Xử. Đừng có đi chọc ghẹo cô gái khác, tiểu Mã là con dâu thứ hai của mẹ, cũng đừng chọc ghẹo nó. ]
'' Con biết rồi. Con cúp máy. ''
Chưa để mẹ Dực kịp nói gì nữa thì hắn đã cúp máy trước, đưa tay lên xoa xoa trán. Hắn nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên tay mình, suýt chút nữa hắn quên mất mình có hôn thê đấy. Quên mất sự tồn tại của em gái thằng Dương. Xem ra phải đi thu hút sự chú ý thôi, nói không chừng cô ấy cũng quên mất hắn.
...
[ TPHCM, 25/8/2021 ]
- Thiên Yết nghiệp thật, đúng là bỉ ổi, chơi cái trò chia cắt uyên ương. Sau này nghiệp quật chết anh =))