6. Dựa vào cái gì
Thời gian đã lâu như vậy, có rất nhiều chi tiết ở đêm đó nhưng cũng đã trở nên mơ hồ, Trì Lập Đông từ đầu tới cuối đều nhớ rõ, cũng chỉ có Hạ Nhạc nhẹ nhàng khóc nửc nở nói rất đau. Còn nói, yêu hắn.
Hạ Nhạc chỉ uống hết rượu sau đó cũng không tiếp tục nữa, liền trả tiền. Hai người yên lặng đi ra ngoài.
Trì Lập Đông đi lấy xe, sau khi trở về thì phát hiện Hạ Nhạc không còn ở đó nữa, vừa lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho cậu, chỉ thấy cậu đi từ Seven Eleven ở bên cạnh ra, trong tay cầm một ly cà phê.
Cậu đi lên xe, lần này lại ngồi ở ghế lái phụ.
Trì Lập Đông nói: “Đã trễ như vậy rồi còn uống cà phê sao?”
Hạ Nhạc đặt ly cà phê vào giá để ly ở kế bên ghế xe, thắt xong dây an toàn rồi nói: “Có tác dụng.”
Trì Lập Đông cảm thấy cậu có lẽ là nói, có tác dụng làm tinh thần trở nên hưng phấn sao?
Cửa sổ xe ở ghế lái phụ mở ra một nửa, ngoài cửa sổ gió đêm xào xạc, thổi bay mái tóc đen của Hạ Nhạc, những ánh đèn neon liên tục bị lướt qua, phản chiếu vào trong hai mắt của cậu giống như là các chòm sao.
Trì Lập Đông đang lái xe, trong lúc rảnh rỗi liền dùng ánh mắt cẩn thận nhìn cậu mấy lần. Mỗi lần đều bị kinh diễm, cậu thật sự là rất đẹp, không ai đẹp bằng cậu. Cho dù trong lòng của Trì Lập Đông đã chứa cái người kia, mặc dù năm đó cũng từng như vậy, ngũ quan không đẹp như Hạ Nhạc. Hơn nữa bây giờ đã là mười mấy năm sau, hai người đã hoàn toàn không giống nhau nữa.
Đột nhiên Hạ Nhạc quay mặt lại. Trì Lập Đông đang nhìn lén cậu lại không tránh kịp, bị phát hiện rồi, cảm thấy hơi lúng túng.
“Tôi nghe nói, anh muốn tìm một người bạn ổn định đúng không?”
Trì Lập Đông hơi giật mình.
Hạ Nhạc nói: “Tôi được không?
Trì Lập Đông nắm chặt tay lái, tâm trạng cảm thấy tinh tế lại còn phức tạp.
Hạ Nhạc đóng cửa sổ xe, nhốt tiếng gió ở bên ngoài rồi mới nói: “Cho dù ở phương diện nào, anh cũng sẽ không thể tìm được ai tốt hơn tôi.”
Trì Lập Đông cũng không phản bác những lời này, Hạ Nhạc đúng là tốt nhất rồi, nhưng mà, “Chúng ta không thích hợp.”
Hạ Nhạc nói: “Chỗ nào không thích hợp?”
Trì Lập Đông không lưu loát nói: “Cậu xứng đáng tìm được người tốt hơn, tôi không xứng với cậu.”
Hạ Nhạc hung hăng nói: “Lúc anh theo đuổi tôi, cũng không phải là đã nói như vậy sao?”
Trì Lập Đông nói: “Bây giờ đã không giống nữa rồi.”
Vẻ mặt của Hạ Nhạc trở nên nặng nề, có chút tức giận: “Chỗ nào không giống nữa?”
Trì Lập Đông nắm tay lái, nói: “Hạ Nhạc, đã qua mấy chục năm rồi nên buông bỏ thôi.”
Hạ Nhạc gần như là hét lên: “Anh là cái người nhu nhược lâm trận là bỏ chạy! Có tư cách gì bảo tôi buông bỏ chứ!”
Trì Lập Đông: “…”
Hạ Nhạc nói: “Lúc ấy anh không muốn come out cho nên đã vứt bỏ tôi, bây giờ nghĩ thông suốt rồi muốn come out thì lại muốn đi tìm người khác? Dựa vào cái gì?”
Trì Lập Đông mở to mắt.
Hắn rất muốn nói ra chân tướng cho Hạ Nhạc nghe, hắn không phải là bởi vì sợ trở thành gay cho nên mới chia tay, mà là vì…
Không thể nói sao? Hạ Nhạc là một người kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể bị xem như vật thay thế chứ.
Hạ Nhạc tức giận xong, bình tĩnh lại nói: “Chia tay nhiều năm như vậy, anh đã từng có người khác không?”
Trì Lập Đông không muốn trả lời.
Hạ Nhạc lại lớn tiếng: “Đừng có giả câm! Có hay không?”
Trì Lập Đông: “… Không có.”
Hạ Nhạc nói: “Là chưa nói đến chuyện tình cảm với người khác? Hay là chưa lên giường với người khác?”
Trì Lập Đông: “… Đều không có.”
Hạ Nhạc lạnh lùng cười một tiếng.
Trì Lập Đông có chút khó chịu, độc thân mấy chục năm, đúng là rất buồn cười.
Hạ Nhạc nói: “Tôi cũng không có.”
Trì Lập Đông khó tin, lập tức nhớ lại: “Vừa nãy ở trong nhà hàng cái cậu con trai kia thì sao?”
Hạ Nhạc nói: “Còn nhắc đến em ấy sao? Đã nói là em trai của bạn tôi rồi.”
Trì Lập Đông nói: “Nhưng mà em ấy nói cậu từng nói thích em ấy.”
Hạ Nhạc chớp mắt, đột nhiên cười lên, không phải là loại cười châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà là cười thật.
Trì Lập Đông: “???”
Hạc Nhạc đưa tay qua, đánh một cái vào chỗ giữa mặt và cổ của Trì Lập Đông, sức lực không quá mạnh, có chút mập mờ.
Cậu nói: “Tôi chưa từng nói thích người khác.”
Trì Lập Đông nhẹ nhàng đánh giá sau đó mới có chút tỉnh táo.
… Hạ Nhạc cho là hắn đang ghen với đứa bé trai kia sao. Trong lúc nói chuyện thì đã tới trước cửa khách sạn rồi, Hạ Nhạc cởi dây an toàn ra, cầm lấy ly cà phê kia.
Trì Lập Đông do dự nói: “Cậu trở về thì đi ngủ sớm một chút, cố gắng đừng thức khuya nữa.”
Hạ Nhạc mở nắp ly cà phê ra.
Trì Lập Đông vẫn chưa hiểu cậu muốn làm gì?
Hạ Nhạc đưa một tay lên, đổ cả ly cà phê lên trên người của hắn.
Trì Lập Đông: “!!!”
Hắn bận bịu giật khăn tay để lau, nhưng đã không kịp nữa, quần áo vải vóc từ trước ngực đến bắp đùi rất nhanh đã bị chất lỏng cà phê làm cho ướt sũng, mắt thấy xe cũng sắp bị bẩn rồi, hắn vội vàng xuống xe, xe không có bẩn nhưng mà lúc đứng lên chất lỏng lại chảy nhanh hơn, chảy từ ống quần đến trong giày. Hắn hoàn toàn buông bỏ rồi, bộ dáng thảm hại, lại không nghĩ tới Hạ Nhạc lại làm ra có trò đùa dai này.
Người khởi xướng cũng đã xuống xe, đứng ở bên cạnh thân xe, bình tĩnh nói: “Khách sạn có dịch vụ giặt quần áo, phòng của tôi có thể tắm. Không cần khách sáo.”
Trì Lập Đông: “… Hạ Nhạc, tôi thật sự không muốn.”
Hạ Nhạc lạnh lùng cười: “Ai quan tâm anh có muốn hay không? Dù sao tôi muốn.”
Trì Lập Đông nói: “Cậu nói chút đạo lý đi.”
Hạ Nhạc nói: “Lúc anh bỏ tôi, có nói đạo lý sao?”
Trì Lập Đông trong một giây đã mất đi tư cách nói đạo lý.