Nhà Hòe Quỷ Có Một Anh Chồng Độc Ác

Chương 47

“Ồ?” Tiểu hồ ly xoay đầu lại, một mặt nghi hoặc nhìn tất cả.

Trương Hách nheo mắt lại đánh giá bốn phía, mà Diêu Ngân Tử ở sau lưng trên mặt cũng có chút biến hóa, Đại Hắc giờ đây lại là người bình tĩnh nhất. Người nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy chắc chắn không chỉ có tiểu hồ ly cùng Hạ Quân. Hạ Quân tiến đến phía trước vài bước, khối bảo thạch trên dao liền sáng lên.

“Toàn bộ những thứ hiện ra ở nơi đây đều là ảo ảnh. Thứ tồn tại ở đây là ký ức liên quan đến vương giới Thi Quỷ, cách để thông qua cửa ải này, chính là tìm được thứ quý giá nhất của Thi Quỷ vương. Đặt nó lên trên ngai vàng liền có thể thuận lợi đi đến cửa ải tiếp theo, đây là cửa ải đơn giản nhất bên trong Cửu Trọng môn.” Giọng nói của Đại Hắc vang lên ở bốn phía.

Trương Hách quay đầu lại, tầm mắt khóa chặt trên người Đại Hắc, nhíu nhíu mày, sau đó hỏi: “Vật quý giá nhất của hắn là cái gì?”

Đại Hắc lắc đầu một cái, không nói gì thêm.

Đột nhiên trước mặt tối sầm lại. Tất cả hình ảnh đều bao trùm trong bóng tối. Trong màn đêm đen lóe lên một chút tia sáng màu hồng. Hạ Quân cảm nhận được khắp lòng bàn tay mình đang bị nhiệt độ nóng rực thiêu đốt khó chịu.

Hạ Quân phát hiện mình đang ở trên một cái hành lang. Ở đó treo đầy những chiếc đèn l*иg đỏ. Trên mỗi cột trụ hành lang đều treo đầy vải trắng, theo gió chập chờn, an tĩnh đến quỷ dị.

“Đây chính là tranh Dương vẽ phụ thân. Tất cả mọi người đều nói phụ thân là người đẹp nhất Thi Quỷ giới. Dương cũng cảm thấy phụ thân rất đẹp. Phụ thân, người xem, Dương vẽ có giống không?” Xung quanh trống rỗng bỗng vang lên giọng nói nhu mềm của một bé con. Hạ Quân không thể động đậy, đôi mắt nhìn hình ảnh chuyển đổi.

Một đứa bé nắm tay một nam tử quay lưng lại về phía gã. Đứa trẻ dường như đang rất hưng phấn, duỗi tay chỉ vào mấy miếng vải trên cột trụ hành lang nói với nam tử kia.

“Giống.” Nam tử kia đáp lại.

“Chẳng giống gì cả! Dương không có ngốc như vậy đâu!” Đứa trẻ kêu lên.

Nam tử kia không nói gì, tựa như đang nhìn thứ gì đó suy tư.

Đứa bé kia khóc nức nở: “Ta nghe Thành Cốc nói, hắn đi tới dương gian, nơi nào cũng có mặt trời, chiếu trên đồ vật rất sáng rất đẹp. Dương không biết mặt trời là cái gì nhưng Dương muốn nhìn thấy nó. Thành Cốc nói, mặt trời là thứ sáng nhất trên thế giới. Bởi vì Dương không nhìn thấy rõ, cho nên không thể vẽ phụ thân cho đẹp.”

“Sau đó Thành cốc còn nói gì với ngươi nữa không?” Giọng nói lạnh lùng của nam tử vang lên.

“Sau đó… Sau đó Thành Cốc không đến tìm Dương nữa.”

“Hắn đã chết rồi.” Nam tử dắt tay đứa trẻ đi về phía trước. Hai cái bóng một lớn một nhỏ được ánh sáng của đèn l*иg đỏ phản chiếu trên mặt đất. Giọng nói của nam tử kia như ma quỷ, phảng phất trong không khí rất lâu.

Hình ảnh lại thay đổi. Một người thiếu niên chạy trốn ở trên hành lang, “Phụ thân! Phụ thân! Phụ thân xấu xa nhất! Ghét phụ thân nhất!” Thiếu niên kia dường như đang gào khóc, hình ảnh được đẩy lại gần, theo bước chạy của thiếu niên. Hạ Quân liền nhìn ra một chút dáng hình. Giây phút Hạ Quân nhìn rõ, gã thầm nghĩ, đây chẳng phải là Thi Quỷ vương chi tử, người mà gã nhìn thấy ở địa ngục Thi Quỷ kia sao.

Hạ Quân nhìn nước mắt của thiếu niên rơi trên mặt đất, cuối cùng chỉ còn sót lại cái bóng của thiếu niên. Ở một nơi sâu xa tăm tối trong hành lang, một bóng người lẳng lặng đứng trong tầm mắt của Hạ Quân. Một lúc lâu sau, từ trong bóng tối có một nữ tử đi ra, quần áo xộc xệch, chạy dọc theo hành lang, nở nụ cười kiều diễm nói với người trong bóng tối: “Con trai ngươi cũng thật đáng yêu.”

“Thượng nữ chê cười rồi.” Từ trong bóng tối một nam tử đi ra, nhếch miệng cười, nói với nữ tử kia. Khoảnh khắc ấy Hạ Quân không khỏi há hốc mồm, gã thực sự chưa từng thấy qua người nào nhìn đẹp như vậy, hơn nữa đó còn là một nam tử!

“Mục Dương tính tình thoạt nhìn thì cũng coi như ôn hòa, pháp lực cũng vậy, không biết có thể giúp ngươi cái gì. Thân là quỷ, lẽ ra bản tính phải hung tàn, pháp lực cao cường, như vậy mới có thể giúp ngươi trở thành vua chứ. Không phải sao?” Nữ tử đi tới, đeo bám trên người nam tử kia, đùa bỡn mái tóc dài của y.

Nam tử kia vẫn cười cười như cũ, ánh mắt của y nhìn về phía nơi thiếu niên biến mất, một lúc lâu sau nhẹ giọng nói: “Thời gian hẵng còn sớm, năng lực của nó vẫn chưa đến thời điểm kích phát thôi. Dương tuổi vẫn còn nhỏ.”

“Ở Thi Quỷ giới này thì đã không tính là nhỏ nữa rồi.”

Nam tử không nói gì.

Nữ tử ngẩng đầu lên, tay ả xoa xoa đôi môi của nam tử kia, đưa đẩy hôn khẽ lên môi y một cái, nói: “Nếu như thằng bé không phải là quỷ mà ngươi muốn, không thể giúp ngươi, vậy thì ngươi sẽ làm gì?”

“Thì sẽ gϊếŧ nó.” Nam tử kia cong khóe miệng cười, chỉ là nụ cười kia không chạm được đến đáy mắt. Áo bào rộng tung bay trong gió, thần sắc y lãnh đạm, đứng ở trong bóng tối, giọng nói chầm chậm vang lên, những miếng vải trắng được treo trên cột trụ hành lang ngổn ngang vùng vẫy trong gió.

Ánh mắt của nữ tử kia tối sầm xuống, một lúc sau, một tiếng thở dài vang lên: “Trọng Hoa, ngoại trừ ngai vàng, còn cái gì có thể trụ trong tim ngươi đây…”

“Ha ha, phụ thân, phụ thân, người có đuổi kịp con không? Phụ thân, người tới bắt con đi…” Tiếng cười sáng sủa của thiếu niên phảng phất trong biển hoa. Trong tầm mắt của Hạ Quân một bộ quần áo màu trắng vụt qua như một bóng ma.

Qua một lúc nữa, bóng trắng ấy dừng lại, người kia chính là Mục Dương. Đường nét khuôn mặt còn có chút non nớt, ánh mắt đầy thất vọng nhìn phía sau trống rỗng, sau đó rũ tay xuống, quay đầu nhìn một nữ tử khuôn mặt tái nhợt bên cạnh, hỏi: “Phụ thân vừa mới còn ở đây không phải sao? Phụ thân đi đâu mất rồi?”

“Tiểu thiếu gia, thiếu gia đang bận, mới đi cách đây không lâu thôi. Thiếu gia sợ làm ngươi mất vui nên mới dặn Thanh Y không nói cho ngươi biết.” Nữ nhân đó cung kính đáp lại.

“Lừa người! Lừa người! Lừa người! Phụ thân nhất định là đi tìm nữ tử kia rồi! Nhất định là đi tìm cái nữ tử khó coi kia rồi!” Thiếu niên buông rơi ống tay áo, giận đùng đùng quay người chạy xa.

“Thanh Y, Dương đâu rồi?” Nam tử đi vào phòng lớn, tầm mắt quét xung quanh phòng một vòng.

“Thiếu gia hẳn là đã đi chơi rồi.”

Cây nến đỏ nhen lửa đã đến gần cuối, nam tử vung tay lên một cái, cây nến kia liền khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của nó, ánh nến hắt hiu trong căn phòng sáng.

“Không xong rồi! Thiếu gia! Có người xông vào phá kết giới đi về nhân gian!” Ngoài cửa vang lên âm thanh hoang mang hoảng loạn của một nữ tử.

Nam tử thổi tắt cây nến đi ra ngoài, ánh mắt trầm lại, “Là người phương nào?”

“Là… Là tiểu thiếu gia… Có Thi Quỷ nói, nhìn thấy tiểu thiếu gia xông phá đạo kết giới kia.”

Trước mắt đột nhiên trống rỗng, thẳng đến một hồi lâu sau, mới vang lên một thanh âm: “Thiếu gia, tiểu thiếu gia sợ là không ổn rồi.”

“Đi ra ngoài.” Nam tử phất tay một cái. Nữ nhân ung dung lui xuống.

Nam tử ngồi ở bên giường nhìn người đã hoàn toàn thay đổi đang nằm ở trên giường. Y vươn tay đυ.ng vào trán của người kia, sau đó bế người đó lên, ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Dương, ngươi vẫn là tùy hứng như vậy.”

Một giây sau nam tử xoa xoa trước ngực, một tia sáng đỏ hiện lên, trong tay nam tử hiện ra một viên đá màu đỏ. Hai mắt Hạ Quân mở to nhìn thật kỹ, bất chợt phát hiện ra viên đá này chính là viên đá quý màu đỏ mà mình cướp được cầm trong tay.

Nam tử đặt khối bảo thạch lên trán của người kia, không biết là niệm cái gì, khối bảo thạch này từ từ cùng người đó dung hợp, khuôn mặt người kia cũng dẫn trở nên rõ ràng, là dung mạo của Mục Dương.

“Hôm nay là ngày phụ vương đăng cơ, Dương có lễ vật này muốn dâng cho phụ vương.” Khuôn mặt của thiếu niên không còn non nớt như năm đó, ngũ quan trong sáng, chỉ là mái tóc ngắn xuất hiện ở trong một cung điện mang đầy vẻ cổ kính này đột ngột mang đến sự khác biệt. Hạ Quân đứng ở một bên nhìn, chỉ cảm thấy đoạn hình ảnh này cách những đoạn hình ảnh trước đó một khoảng thời gian rất lâu, ở giữa trống không, khiến cho Hạ Quân không có cách nào biết được đã xảy ra chuyện gì. Trên mặt thiếu niên là một sự xa cách nhàn nhạt, đối với nam tử ngồi trên ngai vàng đã không còn bất cứ thần sắc nào nữa.

Một bức tranh được trình lên, thiếu niên quỳ xuống đất lễ bái: “Thân thể con không khỏe, xin được cáo lui trước.”

“Phụ vương đã đạt được thứ mình muốn, mong rằng phụ vương tuân thủ cam kết, thả con rời khỏi Thi Quỷ giới.” Mục Dương quay lưng về phía nam tử, cách xa một đoạn.

Nam tử kia chậm chạp không mở miệng, nước mắt Mục Dương liền rơi xuống, “Phụ vương người vẫn muốn gϊếŧ con sao? Phụ vương thực sự tin lời của Thập Dực thượng nữ, nói con lớn lên sẽ phản bội lại chính cha ruột của mình hay sao? Nếu như phụ vương không an tâm, người có thể gϊếŧ chết con, con nhất định sẽ không oán trách người.”

Nam tử nhếch mép cười, đây là một nam tử hết sức tuấn tú.

Khung cảnh lại thay đổi, Hạ Quân vừa nhìn đã cảm thấy choáng váng. Mỗi một đoạn hình ảnh đều cách nhau một khoảng thời gian khác biệt, mà hình ảnh này khiến cho gã bối rối thật sự.

Trong không gian đen tối vang lên những tiếng thở dốc đứt quãng, kèm theo tiếng khóc nức nở và tiếng cầu xin: “Phụ vương… A, phụ vương, a… Thả Dương ra, phụ vương, a… phụ vương!”

Hình ảnh dần dần rõ ràng, trên một chiếc giường lớn đầy hoa lệ là hình ảnh hai cơ thể dây dưa, quấn quýt lấy nhau.

Hạ Quân nhìn thấy cảnh này máu trong người nhất thời dồn hết lên não, đệt! Lại còn có cảnh mây mưa như này á hả! Thế này là phạm cmn luật rồi! Hạ Quân suýt chút nữa thì máu mũi phun trào.

“Dương, ngoan, đừng khóc.” Thi Quỷ vương thương tiếc lau nước mắt cho Mục Dương, nhẹ nhàng hôn lên mắt người dưới thân, một tay nâng đỡ eo Mục Dương, chậm rãi hướng lên trên va chạm.

“Phụ vương!” Mục Dương dưới thân nhăn mặt hô lên, ôm thật chặt người nam tử, như một đứa trẻ khóc rống lên, “Dương đau, phụ vương đừng đùa nữa, phụ vương mau dừng lại đi. Dương sai rồi, Dương sẽ không bao giờ làm người giận nữa. Dương sẽ không tái phạm nữa.” Thiếu niên khóc nấc lên, ngăn lại sự tiến công của Thi Quỷ vương.

Thi Quỷ vương phục ở trên người Mục Dương, than nhẹ một tiếng, cuối cùng dừng lại, hất chăn lên che cả hai người lại. Trận mây mưa chốn phòng the cuối cùng cũng ngừng lại, Hạ Quân cảm thấy bây giờ có khả năng trên lỗ mũi gã đã toàn là máu rồi cũng nên. Cái, cái, cái hình ảnh này quả thực quá là kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi!

“Dương, không được có suy nghĩ sẽ rời xa phụ vương nữa biết chưa?” Thi Quỷ vương ôm Mục Dương vào trong ngực, hôn một cái lên khóe mắt cậu ta. Mục Dương vẫn cứ khóc, vùi đầu vào ngực phụ vương mình, “Phụ vương…” Cậu chàng khóc lóc kêu lên.

“Trọng Hoa, ta đã giúp ngươi nhiều như vậy, ngươi đã từng nghĩ tới sẽ lấy cái gì để báo đáp ta chưa? Vương của ta…” Nữ tử dựa vào ghế, mỉm cười nhìn người ngồi trên ngai vàng, một mỹ nam có khuôn mặt đẹp như tranh vẽ.

“Ngươi muốn cái gì?” Thi Quỷ vương mặc một bộ y phục màu đỏ, khóe miệng ngập tràn sung sướиɠ, tâm tình rất tốt nhìn nữ tử mang tên Thập Dực thượng nữ kia.

Thập Dực thượng nữ chậm rãi nở nụ cười, “Ta chỉ muốn có ngươi.”

“Hả?”

“Ta muốn ngồi trên ghế vương hậu, trở thành vương hậu duy nhất của Thi Quỷ giới, để cho tất cả nữ tử đều đố kị, ao ước được như Thập Dực ta.” Nữ tử nhìn về phía Thi Quỷ vương, ánh mắt tràn đầy sự ép buộc.

“Được.” Thi Quỷ vương không do dự lấy một giây liền đồng ý.