Cạm Bẫy Ngọt Ngào Của Tổng Tài

Chương 120

Đúng lúc này, bên ngoài phòng làm việc có người gõ cửa, bước vào là quản lí đại sảnh của sơn trang.

“Ông ông chủ trong đại sảnh có một vị khách nhỏ” quản lí đại sảnh rõ ràng là đã chạy thục mạng đến đây có chút hụt hơi, “Cậu bé ấy nói”

Coco là người nóng vội thật sự không chấp nhận được cái kiểu báo cáo này của cấp dưới: “Tiểu Sở, nuốt xuống rồi nói. Cậu nói không mệt chứ tôi nghe thì mệt đấy.”

Mạc Song Song đi đến máy lọc nước bên cạnh rót cho quản lí đại sảnh một lỵ nước, “ Quản lí Sở uống nước trước đi.”

“Cảm ơn Mạc tiểu thư.” Quản lý Sở sau khi uống ừng ực nửa ly nước cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Quản lý sở đặt ly nước xuống rồi đi đến trước mặt Coco, “ông chủ ở đại sảnh có một vị khách nhỏ đeo kính râm, chỉ đích danh muốn gặp anh. Tôi hỏi cậu ấy tên gì cậu ấy không chịu nói, chỉ nói là con nuôi của anh. Tôi thấy xung quanh cậu ấy còn có hai vệ

sĩ, rất là có khí thế.”

Coco chống cằm, đôi mắt phượng hơi nhướng lên, nở nụ cười tươi trên khóe miệng, “Haha tiểu quỷ này thành người lớn rồi. Bây giờ người đâu?”

Quản lý Sở lau mồ hôi: “Sau khi tôi sắp xếp cho cậu ấy ở phòng tiếp khách liền ngay lập tức đi báo với anh.”

“Đi, xem xem.” Coco đứng người dậy nói với Mạc Song Song.

Ỏ’ ghế sô pha trong phòng tiếp khách một bé trai kháu khỉnh bụ

bẫm đang nằm trên đó. “Đại Lâm, tiểu Lâm, hai người cảm thấy sơn trang này có đẹp hay không? Có phải rất cảm kích tôi đưa hai người đến đây không?” Bé trai nói với hai người đàn ông cao to vạm vỡ bên cạnh ghế sô pha.

“Tiểu thiếu gia.” Một người đàn ông trong đó nói với bé trai: “Chúng ta không báo đã qua đây thì không hay lắm. Hay là chúng ta quay về lát nữa ông chủ phát hiện thì khổ”

Cậu bé dùng ngón trỏ đeo kính râm từ sống mũi lên đầu, lộ ra

một đôi mắt to đen láy và thông minh: “Sợ cái gì chứ nếu như bố tôi trách cứ xuống, các người cứ đẩy lên người tôi là được.”

Đứa bé trai nói xong còn giống như người lớn vỗ vỗ ngực, trời có sụp xuống thì có tôi chịu, mang dáng dấp của một tổng tài bá đạo.

Người đàn ông khác bĩu môi muốn nói gi đó nhưng lại nhịn xuống.

Đứa bé trai sắc bén nhìn thấy, “Tiểu Lâm anh cỏ lời gì thì nói đi, em tha thứ cho anh trước.”

Người đàn ông gọi là tiểu Lâm nhìn đứa bé trai một cái: “Tiểu thiếu gia, cậu lén từ lớp học thêm chạy qua đây, lần đó bảo chúng tôi đưa cậu đến khu vui chơi giải trí cậu cũng nói với chúng tôi như vậy, nói gì mà chuyện lớn để cậu gánh. Kết quả sau này boss biết, không những trừ lương của chúng tôi, đến chính cậu còn bị cấm túc 3 ngày. Cậu bảo chúng tôi làm sao dám tin lời cậu đây.”

Đứa bé trai ngại ngùng ho vài tiếng, vừa muốn mở miệng thanh minh thì nghe đại Lâm nói, “Đúng vậy đúng vậy. Tôi thấy chúng ta còn nhân lúc không chủ chưa

phát hiện mau chóng chuồn đi. Dù sao phong cảnh ờ đây dọc đường chúng ta cũng nhìn thấy rồi, cũng xem đủ rồi.”