Editor: Mị Nguyệt
***
Cắm được một lúc, Diệp Tịch Minh rút côn ŧᏂịŧ từ miệng cô ra, thấp giọng nói: “Nằm sấp xuống, cho anh hai xem tiểu da^ʍ huyệt.”
Diệp An An ngoan ngoãn xoay người, cuối xuống, nâng mông vểnh lên.
Diệp Tịch Minh cởi bỏ áo khoác phủ bên hông cô, tay kéo váy lên, nơi riêng tư nhất của phụ nữ đối diện trước mặt hắn, dâʍ ŧᏂủy̠ trong tiểu huyệt không ngừng phân bố. Đầu lưỡi hắn liếʍ láp trên miệng huyệt, thỉnh thoảng dùng răng khẽ cắn hạt đậu đỏ mẫn cảm.
“A... Không muốn... Ưm ưmm...” Tiểu huyệt ngứa muốn chết, cô không khỏi kẹp chặt hai chân, miệng nhỏ rêи ɾỉ: “Anh hai... Ưmm... Cầu xin anh... Em không muốn...”
“Không muốn?” Diệp Tịch Minh khẽ cười một tiếng, tiện đà đem côn ŧᏂịŧ đỉnh ở miệng huyệt nhưng lại không đi vào, chỉ cọ xát qua lại.
“Hiện tại còn muốn hay không?”
“Nếu An An muốn, anh hai liền có thể cho em ngay lập tức.”
Diệp An An bất lực vặn vẹo eo, miệng huyệt non mềm liều mạng mấp máy, khát vọng côn ŧᏂịŧ lớn tiến vào, nhưng cô cứ cắn chặt môi, không chịu nói một lời.
Cô không thể, không thể nói những lời này trước mặt Tạ Chính Noãn.
Diệp Tịch Minh chỉ cười mà không nói, hắn muốn nhìn xem cô rốt cuộc có thể cậy mạnh tới khi nào, hắn muốn cô cầu xin hắn thao cô.
Hắn nhẹ nhàng cọ xát tiểu huyệt, cố ý va chạm vài cái, tuyệt nhiên không hề tiến vào thân thể cô. Diệp An An thở hổn hển, che miệng lại, liều mạng lắc đầu nguầy nguậy, từng dòng nước ấm ức chế không được mà tràn ra khỏi miệng huyệt.
“Tiểu huyệt của An An chảy nhiều nước như vậy, nếu anh hai không thao An An thì An An phải tự mình cao trào tiếp rồi.”
Du͙© vọиɠ như sắp bùng nổ, Diệp An An nắm chặt lấy mái tóc dài của mình, há to miệng thở hổn hển, kiểu ôn nhu nhẹ nhàng này chính là loại cực hình đối với cô lúc này, hiện giờ cô chỉ muốn côn ŧᏂịŧ của đàn ông hung hăng xâm chiếm tiểu huyệt cô.
“Mau nói, có muốn anh hai thao em không?” Côn ŧᏂịŧ hắn sớm đã trướng đau, nhưng hắn không thể dễ dàng buông tha cho em gái như vậy được.
“Không muốn!” Hai mắt cô bị tìиɧ ɖu͙© làm cho vẩn đυ.c, nhưng vẫn cố chấp giãy giụa.
Diệp Tịch Minh rất vội vàng, nhẹ nhàng cắm côn ŧᏂịŧ vào hơn một nửa, sau đó ung dung thong thả cắm ở trong tiểu huyệt cô, mỗi lần đều chỉ cắm vào một chút, kɧoáı ©ảʍ giống như điện lưu chạy khắp người Diệp An An, nhưng kɧoáı ©ảʍ như vậy không đủ để lấp đầy du͙© vọиɠ, nó chỉ làm cho du͙© vọиɠ của cô ngày càng lớn hơn.
“A... Ngứa quá... Thao em đi, anh hai...” Diệp An An rốt cuộc cũng không kiên trì nổi, cảm xúc mãnh liệt làm lý trí cuối cùng cũng nháy mắt sụp đổ, chỉ muốn người đàn ông này hung hăng cắm vào tiểu huyệt cô giống như hôm qua, cô bất chấp rụt rè cùng sự hổ thẹn, kêu lớn: “Cầu xin anh, thao em đi mà... Anh hai...”
Hắn sớm đã gấp gáp không chờ nổi, côn ŧᏂịŧ trướng phát đau, nhắm ngay lỗ nhỏ mạnh mẽ cắm vào, sau đó đột ngột ngừng lại: “Muốn, vậy tự mình động.”
“A...” Cô vô thức kẹp chặt hai chân, chủ động lắc mông vểnh, ra sức nhét côn ŧᏂịŧ vào, mơ hồ kêu: “Ngứa... Anh hai... Tiểu huyệt của An An ngứa quá...”
“Haa... Tiểu tao hóa.” Diệp Tịch Minh thoải mái kêu rên một tiếng, tiểu huyệt ướŧ áŧ bao vây lấy côn ŧᏂịŧ hắn, lúc đóng lúc mở, vừa nuốt vừa phun. Hắn cuối cùng cũng nhịn không nổi, dùng tay giữ chặt mông cô, điên cuồng mà đâm thọc vào tiểu huyệt đáng thương, mỗi một chút đều dùng hết toàn lực đâm đến nơi sâu nhất.
“Tiểu tao bức của An An kẹp thật chặt, có phải rất yêu côn ŧᏂịŧ của anh hai không?”
“Ưʍ... Dạ... Anh hai thật lợi hại... Aa... Cắm đến tử ©υиɠ của An An rồi... Mạnh quá... Tử ©υиɠ An An sắp bị anh hai thao hư... Ưmm... Anh hai cắm nhẹ một chút.” Nhưng cơn thúc đẩy kịch liệt làm cô bất tri bất giác trầm luân trong kɧoáı ©ảʍ, mất đi lý trí, chỉ còn lại tìиɧ ɖu͙© điên cuồng quấy phá.
“Anh hai chính là muốn thao hư tiểu da^ʍ huyệt này của An An, thao nát An An!” Hắn càng nói càng tăng tốc độ thọc vào rút ra, tinh hoàn theo tấu đánh lên mông cô, phát ra âm thanh “bạch bạch”.
“A... Aa... Anh hai không cần dùng sức như vậy... An An thật sự sẽ bị anh hai thao chết...” Diệp An An phảng phất là thống khổ, lại phảng phất là sung sướиɠ tột độ, đến mức hét lớn: “A... Hức... Anh hai làm nhẹ một chút... Ưʍ... An An sẽ bị thao chết mất...”
Bên trong tiểu huyệt co rút lại, nhiệt lưu nóng bỏng phun trào ra khỏi miệng huyệt, thân thể không ức chế được mà rùng mình đạt tới cực khoái.
“Tiểu da^ʍ huyệt của An An được anh hai phục vụ đến cao trào, cho nên mau dùng miệng nhỏ giúp anh hai phục vụ côn ŧᏂịŧ thật tốt nào.” Diệp Tịch Minh nhấc Diệp An An lên, hắn véo mặt cô, đem côn ŧᏂịŧ kề sát miệng nhỏ, ra lệnh nói: “Liếʍ đi, tinh hoàn phía dưới cũng phải liếʍ.”
Bởi vì có thuốc kí©ɧ ɖụ©, du͙© vọиɠ của Diệp An An mới vừa vơi đi lại lần nữa trỗi dậy, Diệp Tịch Minh cởi bỏ cà vạt đang trói hai tay cô.
Diệp An An quỳ gối trước mặt người đàn ông giống như một con mèo nhỏ, một tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ vuốt ve, một tay khác nâng tinh hoàn lên liếʍ mυ'ŧ trong vô thức, đầu lưỡi linh hoạt phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ lớn.
“A...” Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, Diệp Tịch Minh sảng khoái kêu lên một tiếng, ngay sau đó liền bắn một luồn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c vào miệng cô.
“Tại sao lại không cứng nữa?” Hai mắt Diệp An An mở to nhìn Diệp Tịch Minh, gấp đến độ sắp khóc.
“Anh hai thao em, tiếp tục thao em đi, tiểu huyệt An An ngứa quá... Anh hai!” Cô vừa nói, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ khóe miệng không ngừng tràn ra.
“Tiểu tao hóa, nằm sấp xuống.” Vẻ mặt da^ʍ mỹ này của em gái khiến Diệp Tịch Minh kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức cả khuôn mặt hắn đều trở nên dữ tợn.
“Anh hai thao chết em!”
“A, anh hai mau thao em, thao chết em, An An không chờ được nữa...”
Cô hồ ngôn loạn ngữ nói lời dâʍ ɖu͙©, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Diệp Tịch Minh càng thêm hưng phấn, dục hỏa dâng cao, hạ thân lại trở nên cứng rắn.
Hắn hung hăng cắm thật sâu vào tiểu huyệt cô lần nữa, nhưng trước sau không động, cô sốt ruột vặn vẹo thân mình, cố gắng chuyển động côn ŧᏂịŧ nhưng mông vểnh lại bị hắn giữ chặt không thể động đậy.
Diệp Tịch Minh kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn thoáng qua Tạ Chính Noãn đang nằm trên mặt đất, hắn hỏi cô: “Về sau tiểu huyệt của An An đều cho ai thao? Nếu trả lời không đúng, anh hai liền không thao An An nữa.”
Nói xong, hắn chuẩn bị rút côn ŧᏂịŧ ra.
Diệp An An hiển nhiên không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, lớn tiếng rêи ɾỉ: “A... Anh hai không cần... Về sau An An chỉ cho mỗi mình anh hai thao, cầu xin anh hai tiếp tục thao An An đi.”
Tạ Chính Noãn thống khổ muốn bịt lỗ tai, rõ ràng biết cô ở đang trong tình huống khó xử này nên mới bất đắc dĩ làm như vậy, nhưng anh vẫn cảm thấy ghê tởm, cực kỳ ghê tởm.
“An An thật dâʍ đãиɠ, anh hai thao chết em!” Hắn mãnh liệt va chạm tiểu huyệt cô, phát ra tiếng nước “phụt phụt”.
“Tiểu da^ʍ huyệt của An An về sau chỉ có thể để anh hai thao!”
“Ưʍ... A... Anh hai thao An An... Thật thoải mái, An An... Ưmm... Chỉ cho anh hai thao.”
“Tạ Chính Noãn thao An An sướиɠ hay anh hai thao An An sướиɠ?”
“A... Aa... Là anh hai... Là anh hai thao An An sướиɠ... Ưʍ...”
Cô ưỡn người lên, rùng mình, lại cao trào một lần nữa.
Người đàn ông không biết mệt mỏi mà thúc đẩy liên tục, cũng không biết đã bắn vào trong cô bao nhiêu lần. Diệp An An mệt mỏi khôi phục lý trí.
Diệp Tịch Minh vẫn còn ở trên người cô luận động, cô muốn khóc, nhưng lại không thể khóc được.
Nếu nói sinh nhật năm 17 tuổi hắn cướp lấy sự hồn nhiên của cô, vậy lúc này đây hắn đã xé nát linh hồn cô ra từng mảnh.
***