Mạnh Mẽ Xâm Chiếm

Chương 4: Hắn phải thao nát cô trước mặt Tạ Chính Noãn

Editor: Mị Nguyệt

***

Trong phòng vệ sinh, Diệp An An nôn đến lợi hại, Diệp Tịch Minh ở bên ngoài cười lớn hệt như một đứa trẻ khi đã thành công thực hiện được trò đùa dai.

Nhưng cũng may, hắn không vào phòng vệ sinh tiếp tục tra tấn cô, Diệp An An đóng cửa phòng vệ sinh, mở tấm màn ngăn cách phòng tắm ra, bắt đầu cọ rửa thân thể bị làm nhục đêm qua.

Cô đem ngón tay vói vào âʍ đa͙σ, liều mạng rửa sạch hết thảy những gì thuộc về Diệp Tịch Minh, nương theo tiếng nước lả tả từ vòi sen, cô khóc đến thương tâm, cố gắng dùng tay che miệng.

Diệp An An sợ người đàn ông bên ngoài sẽ nghe được tiếng khóc của cô, sợ hắn sẽ lại thay đổi phương pháp tra tấn cô.

Cô không biết hiện tại Tạ Chính Noãn đang trong tình cảnh gì, cũng không dám hỏi Diệp Tịch Minh.

Trong 5 năm bị Diệp Tịch Minh xâm chiếm, hắn đã sờ thấu thân thể cô, cô cũng đã nhìn thấu tính cách hắn.

Diệp Tịch Minh chính là mặt người dạ thú, mười phần biếи ŧɦái, xác thực là một kẻ điên! Cô càng biểu hiện tâm ý với Tạ Chính Noãn, hắn càng phải điên cuồng tra tấn Tạ Chính Noãn, nhưng hắn càng muốn tra tấn cô hơn.

Cô đã liều mạng chạy, chạy đến nơi đất khách quê người này, nhưng Diệp Tịch Minh vẫn tìm tới đây.

Âm thanh mở cửa răng rắc vang lên, Diệp An An hoảng sợ xoay người sang chỗ khác, quả nhiên là Diệp Tịch Minh bước vào.

Hắn tựa hồ không có ý định xâm phạm cô lần nữa, chỉ cầm một xấp quần áo ném lên bồn rửa mặt.

“Mặc cái này vào, tôi mang em đi gặp Tạ Chính Noãn.”

Nói xong, hắn đóng cửa rồi đi ra ngoài.

Hắn muốn mang cô đi gặp Tạ Chính Noãn? Trong lòng Diệp An An thực vui vẻ, nhưng sự hiểu biết về Diệp Tịch Minh nhiều năm qua khiến cô nhanh chóng đề phòng.

Bất chấp mặt khác, Diệp An An tắt vòi sen, đi đến trước bồn rửa mặt. Khi thấy rõ được kiểu dáng của bộ quần áo, một cảm giác sợ hãi cùng sự sỉ nhục mãnh liệt nhanh chóng tràn ngập trong tâm trí cô.

Chiếc váy trắng thuần khiết và bộ nội y màu trắng này cô đã mặc trong ngày sinh nhật năm 17 tuổi. Cũng chính cái đêm sinh nhật ấy, hắn đã cướp mất trinh tiết của cô, hủy hoại tất cả mọi thứ mà cô có!

“A!” Diệp An An nhịn không được hét lên thống khổ.

Diệp Tịch Minh rốt cuộc muốn làm gì? Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

“Muốn gặp Tạ Chính Noãn thì mặc bộ đồ này vào, nếu không...” Hắn dựa vào tường ngoài cửa phòng tắm, tay châm điếu thuốc hút một ngụm, khẽ cười lạnh.

Thống khổ sao? Chỉ trong chốc lát hắn sẽ làm cô càng thống khổ hơn.

Mấy năm nay hắn luôn phải chịu đựng nỗi thống khổ cùng sự dày vò.

Diệp An An không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo lời nói của Diệp Tịch Minh, cô đã từng thấy thủ đoạn của hắn tàn độc như thế nào rồi.

Mặc đồ xong, Diệp An An nặng nề hít vào một hơi rồi thở ra, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Sau khi bình tĩnh lại, cô mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.

Người con gái trong bộ váy trắng thực xinh đẹp, mái tóc đen dài xõa ngang vai, nét trẻ con trên gương mặt vẫn chưa phai nhòa, làm suy nghĩ của hắn lập tức quay về 7 năm trước. Ngày hôm đó em gái đã trở thành người phụ nữ của hắn, đó cũng chính là ngày hạnh phúc nhất đời hắn.

Hắn ngây người nhìn cô, theo phản xạ có điều kiện mà bóp tắt tàn thuốc trong tay, hắn biết cô không ngửi được mùi thuốc lá, đây cũng là một thói quen tự nhiên của hắn.

“Không sao chứ?” Diệp An An nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi hỏi hắn.

Giọng điệu của cô gái rõ ràng không vui, đem hắn từ những suy nghĩ hỗn độn kéo về thực tại.

Diệp Tịch Minh cúi đầu tự giễu, hắn biết cô chán ghét hắn, nhưng tại sao trong đầu hắn lúc nào cũng toàn hình bóng cô?

Thôi không nghĩ nữa, Diệp Tịch Minh cầm hộp thuốc lá ném lên giường, hắn ngồi trên giường, lại châm một điếu thuốc khác, bắt đầu ra lệnh cho cô: “Lại đây.”

Diệp An An không biết Diệp Tịch Minh nghiện thuốc lá từ khi nào, cô chỉ nhớ trước kia hắn chưa từng hút thuốc.

Cô nghe lời đi tới trước mặt hắn.

“Kéo váy lên.“ Hắn lại ra lệnh.

Diệp An An đành phải làm theo, cô cho rằng bất quá mình sẽ bị hắn xâm phạm một lần nữa.

Diệp Tịch Minh từ trên tủ đầu giường cầm lấy hai đồ vật, cô nhìn theo tay hắn, hoảng sợ mở to mắt, sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh, là xuân dược... Còn có... Trứng rung.

Trước kia Diệp Tịch Minh cũng dùng hai thứ này tra tấn cô.

Hắn mở hộp thuốc kí©ɧ ɖụ©, bôi một ít lên tay, cởϊ qυầи lót của cô đến lòng bàn chân, thô bạo đem ngón tay cắm vào tiểu huyệt, chậm rãi bôi lên vách tường non nớt, tiếp theo nhẹ nhàng thọc vào rút ra.

Thuốc kí©ɧ ɖụ© còn chưa phát huy tác dụng, nhưng ngón tay hắn cứ di chuyển bên trong nên tiểu huyệt cô đã bắt đầu ươn ướt, nhịn không được ngâm khẽ một tiếng: ”A... A...“

“Tiểu huyệt An An thật dâʍ đãиɠ, anh hai thật muốn đè em xuống đất, hung hăng thao em.” Du͙© vọиɠ trong Diệp Tịch Minh không ngừng kêu gào, hắn thở hổn hển, đột nhiên đâm ngón tay vào nhanh hơn.

“Ưm, A...” Diệp An An dứt khoát buông bỏ du͙© vọиɠ của mình mà rêи ɾỉ, hy vọng Diệp Tịch Minh sẽ mau chóng làm xong việc để cô sớm được gặp Tạ Chính Noãn.

“A... Ngứa quá... Anh hai... Thật ngứa... Ưʍ...”

“An An thật là tao, bất quá lúc này anh hai sẽ không thao em.” Tiếng rên dâʍ đãиɠ của cô gái nhỏ làm hắn muốn ngừng mà không được, chỉ là... Hiện tại... Không thể...

Diệp Tịch Minh hít sâu một hơi, nhanh chóng khôi phục lý trí, đột nhiên rút ngón tay ra khỏi lỗ nhỏ ướŧ áŧ.

Chờ một lát nữa, hắn sẽ có rất nhiều thời gian đùa bỡn cô, hắn phải thao nát cô trước mặt Tạ Chính Noãn.

Tiếp theo, hắn cầm lấy trứng rung, nhét vào tiểu huyệt của Diệp An An rồi kéo qυầи ɭóŧ ra khỏi lòng bàn chân cô, ném sang một bên, dùng sức bóp đầṳ ѵú cô, hung tợn nói: “Tiểu tao hóa, dùng tiểu da^ʍ huyệt kẹp trứng rung cho tốt, nếu làm nó rơi xuống anh hai sẽ trừng phạt em.”

Cô đau đớn kêu lên một tiếng: “Đau.”

Diệp Tịch Minh không để ý cô đau như thế nào, hắn nhanh chóng lôi kéo tay cô đi ra ngoài.

Diệp An An không biết Diệp Tịch Minh rốt cuộc là muốn làm cái gì, chỉ cảm thấy hạ thể rất khó chịu, lại không thể không nghe theo mệnh lệnh của hắn, cũng không dám phạm sai lầm. Cô gắt gao kẹp chặt trứng rung mà hắn nhét vào bên trong, vì thế mỗi khi đi một bước đều vô cùng khó khăn.

***