12 Chòm Sao Và Khoảng Thời Gian Cấp 3 Vui Vẻ

Chương 26: Chương 24

Phòng bệnh trắng toát, mùi thuốc sát trùng thoang thoảng khắp nơi. Bên giường bệnh của một người phụ nữ trung niên có hai cô gái nhỏ bé đang ngồi cạnh. Đã hai ngày rồi kể từ khi nghe tin mẹ bị bệnh, Nhân Mã và Thiên Bình vẫn luôn túc trực 24/24 bên bà, chưa bao giờ rời mắt.

"Nhân Mã, chị nghĩ mẹ có qua khỏi không?" Thiên Bình lấy khăn ấm nhẹ nhàng lau mặt cho mẹ.

"Chắc chắn sẽ được." Nhân Mã quả quyết, hốc mắt vẫn còn đỏ hoe do đêm qua khóc quá nhiều.

Các cô ước gì ngày đó mình không bỏ đi khi ba mẹ ly dị. Cả ba và mẹ đều không còn ai chăm sóc cả. Có phải lúc đó hai đứa quá cứng đầu? Chỉ vì một phút nông nỗi mà lại rời xa khỏi ba mẹ, quên mất đi nhiệm vụ mà một người con cần làm. Đúng thật là chỉ có con cái bỏ rơi đấng sinh thành, chứ họ thì không bao giờ làm như vậy.

"Bình Nhi, em cầm số tiền này đi đóng tiền viện phí giúp chị. Để chị thay quần áo giúp mẹ cho."

"Vâng ạ."

Thiên Bình cầm lấy phong bì mà Nhân Mã đưa, nhanh chóng chạy đến bên quầy đóng tiền.

"Xin lỗi, tiền viện phí của bệnh nhân này là bao nhiêu ạ?"

"Là ###.###.###đ."

"Là ###.###.###đ?" Thiên Bình giật mình, không đủ rồi, cô chỉ có nhiêu đây thôi, làm sao mà đóng tiền cho mẹ được? "Cảm ơn ạ."

Thiên Bình mỉm cười gật đầu rồi quay lưng ra ghế đợi. Chết rồi, chết rồi... Cô không đủ tiền đóng thì ngày mai làm sao người ta đến tiêm thuốc cho mẹ?

"A! Đúng rồi!" Như chợt nhớ ra điều gì đó, Thiên Bình cô cầm điện thoại lên, bấm bấm rồi áp vào má. "Kim Ngưu, cậu có thể cho tôi ứng trước tiền lương được không? Tôi cần gấp lắm. Uhm, cảm ơn. À... Bệnh viện ABC... Không, không! Tôi không sao cả. Chỉ là... cậu đến đây giúp tôi nhé, cảm ơn. Bye!"

Thiên Bình cúp máy, môi nở một nụ cười hạnh phúc. Kim Ngưu... cậu lúc nào cũng giúp tôi cả, làm sao tôi có thể trả ơn cho cậu hết đây?

"Thiên Bình!"

Chỉ trong vòng 15 phút, Kim Ngưu đã nhanh chóng có mặt.

"Cảm ơn..."

"Không sao, đây."

Thiên Bình hai tay cầm lấy phong thư rồi lại nhìn Kim Ngưu, ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào cậu.

"Tôi sẽ cố gắng làm việc thật tốt, không phụ lòng của cậu đâu."

Kim Ngưu bỗng chốc ngây người ra. Nụ cười này... trông Thiên Bình thật giống thiên sứ, thánh thiện và trong sáng. Liệu cậu có thể... Ây ya~~ là cậu đang nghĩ cái gì vậy nè!!? Kim Ngưu lắc lắc đầu, lúc bình tĩnh lại thì Thiên Bình đã đóng xong tiền viện phí.

"Cậu có muốn vào thăm mẹ tôi một lát không?"

"Uhm."

Nói đoạn, cả hai cùng tiến đến phòng bệnh.

Cạch.

Tiếng mở cửa vô tình làm Nhân Mã giật nảy mình, cô vừa mới ngủ được mười phút, chỉ mười phút thôi cũng đủ nạp đầy năng lượng.

"Thiên Bình... Ô! Chào nhóc." Nhân Mã vừa mở miệng thì lại thấy một cậu bé có vẻ ngoài khá điển trai đứng sau lưng em gái.

"Đây là bạn của em, cậu ấy đến thăm mẹ."

"Chào." Kim Ngưu khẽ gật đầu, mặt vẫn không hề biểu lộ cảm xúc, bị Thiên Bình huých một cái, cậu mới nhíu mày rồi cười nhẹ.

"Ồ... Vậy hai đứa ở đây nhé, chị đi mua ít đồ ăn."

Nhân Mã nói rồi phóng nhanh ra cửa, chưa kịp để Thiên Bình dặn dò gì cả. Bà chị này đúng là...

Thiên Bình bước gần lại giường bệnh, ánh mắt vô hồn nhìn về phía mẹ. Cô đã không nhìn mẹ gần như thế này cũng lâu rồi. Gương mặt mẹ trông rất tiều tuỵ, thế mà cô lại không có mặt ở đó để chăm sóc. Thiên Bình bỗng dưng bật khóc, nước mắt thay nhau rơi trên khuôn mặt trái xoan xinh xắn. Mẹ ơi... con xin lỗi... Mong mẹ hãy mau mau tỉnh lại, con muốn được nghe giọng nói của mẹ một lần nữa.

Bỗng dưng, có một bàn tay ai đó rất ấm áp lau đi hàng nước mắt của cô. Thiên Bình vội ngước mặt lên. Kim Ngưu đứng đó, ánh mắt tĩnh lặng nhìn cô, đôi môi cười nhẹ như muốn nói "Đừng khóc, cô đã cố gắng hết sức rồi.".

Thiên Bình bỗng dưng vỡ oà, những cảm xúc giấu trong lòng bấy lâu bỗng làm cho cô không thể nào kiềm chế được nữa.

Kim Ngưu không nhanh không chậm ôm lấy cô vào lòng, bàn tay vuốt vuốt mái tóc của Thiên Bình, miệng liên tục nói "Nín đi, nín đi.". Kỳ thực, đây đã là lần thứ hai cậu thấy cô khóc, nhưng trong lòng vẫn cứ luôn đau nhói mỗi khi như vậy. Kim Ngưu thật sự không biết nó có nghĩa là gì, chỉ biết nếu như cô buồn, cậu đây còn đau gấp mấy lần như thế.

Thiên Bình hai tay ôm chặt lấy thân mình của Kim Ngưu, cứ thế khóc lớn. Cảm giác như cậu là cả thế giới của cô vậy, rất ấm áp và đáng tin cậy. Cô vùi mặt vào ngực Kim Ngưu, hít hà mùi hương nam tính của cậu, đôi gò má chợt đỏ ửng. Thiên Bình dần dần ngưng khóc, ngước khuôn mặt dính đầy nước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, đôi mắt màu cà phê ấm áp.

"Kim Ngưu, tôi..."

"Cứ để yên như vậy đi."

Kim Ngưu vẫn ôm lấy Thiên Bình không buông, cảm giác ôm cô rất thích, giống như đang vỗ về một chú cún nhỏ vậy (:D).

Ánh nắng của buổi sớm mai len lỏi qua từng khe lá, cắt xuống mặt đất tạo thành những vệt dài. Và cũng vậy, ánh nắng ấm áp ấy cũng đang dần dần sưởi ấm trái tim lạnh giá của ai kia.

----------------------------

Nhân Mã sau khi mua thức ăn thì chợt nhớ tối nay phải đi làm thêm ở quán. Cô lấy điện thoại ra gọi ngay cho Cự Giải.

"Giải Giải, tối nay em xin nghỉ làm giúp chị được không? Chị đang ở bệnh viện chăm sóc mẹ. Uhm uhm... Cảm ơn em nhé. Ờ... Bệnh viện ABC, Bình Nhi và bạn nó, Ngưu thì phải, cũng đang ở đây. Ok, bye!"

Cự Giải sau khi nghe máy thì nhủ thầm phải làm gì đó giúp đỡ cô. A đúng rồi! Cậu có thể làm phần việc của cả hai người mà. Uhm, sau đó sẽ mua chút đồ ăn vào cho cô, cho cả Thiên Bình và Kim Ngưu nữa.

10h tối bệnh viện ABC...

Cốc... cốc...

Cạch.

"Ồ, Giải Giải, vào đi. Chị hai có nói cậu ngồi đợi một lát, chị ấy sẽ về ngay."

"Uhm, chào Thiên Bình. Chào cậu, Kim Ngưu" Cự Giải cười hiền rồi quay sang Kim Ngưu đang ngồi trên ghế ở đằng xa, xem ra cậu cũng ở đây từ chiều đến giờ rồi.

Cạch.

"Ô! Giải Giải, em có mua cơm á? Cảm ơn nhiều nhé."

Nhân Mã vừa về tới đã bị mùi cơm thơm phức kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cả đám bắt đầu cùng nhau mở hộp ra, vừa ăn vừa nói chuyện.

"À đúng rồi Mã Mã, lúc nãy em có làm giúp phần việc của chị rồi, ông chủ sẽ không trừ lương đâu."

"..............."

Nhân Mã đang ăn bỗng dưng dừng lại. Cậu giúp cô như vậy là quá nhiều rồi, làm sao để trả ơn đây...

"Giải Giải, em không cần..."

"Có sao đâu, để cảm ơn chị sáng nào cũng giúp em dọn hàng thôi mà."

"Cảm ơn em lần nữa..." Nhân Mã cười nhẹ, ánh mắt chân thành hướng Cự Giải, tim bỗng đập loạn một nhịp.

"Cậu cũng có ích đấy chứ." Kim Ngưu liếc sang Cự Giải, bạc môi khẽ mở.

"Cái cậu này! Đã nói rồi mà, con trai lớp mình ai cũng galant hết." Thiên Bình lại huých vào tay Kim Ngưu một cái làm cậu phì cười.

Cả đám cùng cười lớn, nhưng trong lòng Nhân Mã và Thiên Bình thì lại không như vậy. Hội thao sắp đến rồi, mẹ cả hai lại đang bị bệnh, phải làm sao đây a

Reng... reng...

"Alo?" Nhân Mã nhanh chóng bắt điện thoại lên. "Ba..."

"Tụi con đang ở phòng nào?"

"Dạ phòng 452." Nhân Mã ghiềm giọng, nước mắt lại sắp trào ra, lâu lắm rồi mới nghe thấy giọng của ba, cô thật sự nhớ ba nhiều lắm.

"Ba xin lỗi vì đã hiểu lầm mẹ con, lần trước là vì ba mà phải ly dị, bây giờ ba sẽ đến ngay, các con ở yên đó nhé."

"Vâng ạ."

"Uhm, ba yêu tụi con."

Tít... tít...

Nhân Mã nước mắt lưng tròng nhìn Thiên Bình đang ngơ ngác.

"Ba sẽ đến đây... Chúng ta sẽ sống bốn người như ngày xưa."

Vừa nói, cô vừa cố gắng để không phải bật ra tiếng khóc nào. Nhưng ngay lập tức, bàn tay của cô lại nhanh chóng được Cự Giải nắm chặt. Cự Giải nhìn cô, đôi môi mỉm cười ấm áp, điều này làm cho Nhân Mã bình tĩnh không ít. Cô nở một nụ cười hạnh phúc, ánh mắt vui vẻ nhìn vào mắt cậu.

Thiên Bình sau khi nghe chị mình nói thế thì mém chút nữa là nhảy cẫng lên, may là vẫn còn kiềm chế được. Kim Ngưu bên cạnh vẫn theo dõi từng biểu cảm trên khuôn mặt của cô. Cậu đưa tay lên, khẽ xoa đầu Thiên Bình, ánh mắt trêu chọc.

"Đồ mít ướt."

Thiên Bình mắt đỏ hoe bật cười nhìn cậu. Không khí lạnh lẽo trong phòng bệnh bỗng chốc được sưởi ấm bởi bốn trái tim đầy lửa nóng.