Editor: Dĩm
Quý Nặc vừa mở ra mắt, gương mặt của Quý Thần đã phóng to xuất hiện trước mặt cô.
Quý Thần ôm cô, ôm rất chặt, như sợ cô sẽ bỏ chạy.
Quý Nặc cũng không có giãy dụa, bởi vì chuyện xảy ra vào buổi chiều, trong một khoảnh khắc để xuất hiện ở trong đầu cô.
Nước mắt của Quý Nặc chảy xuống, trời ạ, cô thế mà không biết xấu hổ làm nhiều lần với anh trai như vậy, phá vỡ lý lẽ đạo đức thông thường!
Quý Nặc cuối cùng cũng nhớ tời lần cuối cùng mình còn tự an ủi trước mặt anh trai, liền muốn đánh mình một bàn tay. Rốt cuộc buổi chiều mìnhđã làm cái gì vậy a!
Quý Thần còn đang trong giấc mộng, loáng thoáng nghe được tiếng khóc, mở mắt ra, đã nhìn thấy Quý Nặc ở trong lòng khóc đến thương tâm, cực kì đáng thương.
Quý Thần cau mày, Nặc Nặc hối hận rồi? Nhưng mà cũng không nghĩ nhiều, liền ôm Quý Nặc chặt hơn nữa, "Nặc Nặc, sao lại khóc?"
Quý Nặc phát hiện anh trai tỉnh, cũng không biết nên nói như thế nào, chính là khóc không ngừng.
Quý Thần mím môi, mắt đen nhắm lại: "Nặc Nặc từ lúc em mới sinh ra, anh trai vẫn luôn nghĩ em là thiên sứ. Em nhỏ như vậy lại còn mềm như vậy, cầm tay của anh, lòng anh cũng chỉ vì em mà nở rộ. Trước kia em còn nhỏ, anh cũng còn nhỏ, anh trai không thể hiểu được tình cảm này. Nhưng khi bên cạnh em dần dần xuất hiện càng ngày càng nhiều nam sinh. Trong lòng của anh đột nhiên có một loại cảm xúc ghen tị, anh nghĩ anh sẽ xé nát tất cả nam sinh ở bên cạnh em, tới gần em, không có ý tốt với em. Dần dần anh trai phát hiện, tình cảm của anh đối với em, không phải tình thân! Mà chính là tình yêu! Một tình yêu chân thành thật lòng! Anh trai một mực thích em, yêu em. Trong nhiều năm như vậy cái tình yêu này, anh trai vẫn luôn giấu ở trong lòng! Anh trai không có một chút hối hận khi làm với em những chuyện như vậy, thậm chí còn cao hứng muốn điên rồi. Nặc Nặc, anh có thể cảm nhận được, em cũng rất yêu anh trai, đúng hay không? Buổi chiều em đáp lại anh trai, đáp lại đến kịch liệt như vậy "
Quý Thần dừng lại, cúi đầu hôn lên trán của Quý Nặc, nói tiếp, "Kỳ thật, sự việc phát sinh vào buổi chiều hôm nay không phải là vô ý. Đã rất nhiều lần anh cho em uống thuốc mê, từng chỗ trên người của em, anh đều rõ như lòng bàn tay."
Quý Nặc nghe đến đó đều quên thút thít, cho tới nay anh trai đối với cô có cái loại suy nghĩ không đúng đắn đó? Sự việc thừa lúc cô đang ngủ say cởϊ qυầи áo của cô, đã không phải lần đầu tiên
Quý Thần nhìn ánh mắt kinh ngạc của Quý Nặc, cong cong môi, nở nụ cười, "Nặc Nặc cảm thấy anh trai là biếи ŧɦái sao? Anh trai mới không phải, chỉ là anh trai quá yêu em, anh trai muốn đem em trở thành của anh rốt cuộc hôm nay anh cũng đã làm được, Nặc Nặc là của anh trai"
Quý Thần nói xong câu đó, liền ngậm môi của Quý Nặc, tùy ý hút.
Quý Nặc vuốt môi của Quý Thần, trước đó là đầu óc của mình không rõ ràng, hiện tại cô đã tỉnh táo, không thể tiếp tục nữa.
Nhưng mà rõ ràng Quý Thần không muốn buông tha cho Quý Nặc , vừa hôn vừa dùng bàn tay xoa hai quả đồi núi của Quý Nặc, đem chơi.
Quý Thần đã quá quen thuộc với cơ thể của Quý Nặc, tất cả chỗ mẫn cảm rõ như lòng bàn tay. Chỉ chốc lát sau, toàn thân Quý Nặc mềm nhũn.
"Vẫn là cơ thể của Nặc Nặc vô cùng thành thật, rõ ràng thích anh trai như vậy đâu giống như ngoài miệng nói không thích anh trai "
Quý Nặc quay đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn anh trai, đồng thời cũng hận mình không cứng rắn.
Quý Thần cũng không giận, hôn cái miệng nhỏ của Quý Nặc một chút.
"Nặc Nặc ngoan của anh, cả người của em đều là của anh trai, so với những tên đàn ông bên ngoài anh tốt hơn nhiều "
Quý Nặc trừng Quý Thần một cái, không phải vấn đề này được không? ? ? Chúng ta chính là đang lσạи ɭυâи a! Nếu như anh trai không phải là người thân của mình thì mình còn phải làm những chuyện này sao!
Ngay lúc Quý Thần đang dỗ dành Quý Nặc, trong nhà truyền tới âm thanh mở cửa.