Tô Phỉ lao tới bên ban công, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì, cũng không có kɧoáı ©ảʍ trả thù, ngược lại còn có một chút ảo não.
Hôm qua tuy rằng cô uống quá nhiều, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo.
Nếu như nhớ không lầm, là cô chủ động câu dẫn đối phương, giống như là trong lòng chứa đựng một ngọn lửa, vô thức muốn hòa tan tất cả bên người.
Tô Phỉ cảm thấy, hẳn là ly rượu kia đã bị người động tay động chân.
Nhưng gỗ đã đóng thuyền, nói cái gì nữa cũng muộn rồi.
Cô là người phụ nữ Tô gia dùng hết toàn bộ tài nguyên bồi dưỡng ra, những năm gần đây cẩn thận chú ý, nửa bước không dám có chút sai, chính là vì vinh quang của gia tộc.
Nhưng lúc này đây coi là chuyện gì xảy ra, đem tất cả trách đổ trên người người khác?
Tô Phỉ lau khóe mắt, ôm bả vai nhìn lên bầu trời, cảnh báo bản thân không được cúi đầu, vương miện sẽ rơi xuống.
Triệu Đông có chút bất ngờ hỏi: “Cô khóc?”
Anh vốn tưởng rằng sẽ nghe thấy một đạo trả thù cười lạnh, không ngờ, lại nhìn thấy dưới mặt nạ lạnh như băng là mềm yếu.
Chẳng lẽ lúc trước cô không để bụng, lúc trước tất cả ngang ngược cùng cường thế đều là giả vờ?
Nghĩ đến đây, anh bỗng nhiên có chút đau lòng, mặc kệ Tô Phỉ mạnh mẽ thế nào, ngang ngược như thế nào, chung quy vẫn là một người phụ nữ.
Người phụ nữ đầu tiên của anh!
Nghe thấy âm thanh của Triệu Đông, vẻ mặt cô kinh ngạc quay đầu: “Anh… anh không nhảy à?”
Triệu Đông giải thích: “Tôi nhảy rồi, lại lên.”
“Kẻ lừa đảo, tên khốn kiếp lừa gạt, anh chính là một kẻ hèn nhát!”
Tô Phỉ rất muốn mắng chửi, nhưng gia giáo tốt đẹp khiến cho cô nghèo vốn từ, lăn qua lộn lại chỉ có mấy câu này.
Triệu Đông nhún nhún vai: “Sự thật chứng minh, cho dù tôi làm như vậy, cô cũng sẽ không dễ chịu, hơn nữa cho dù tôi thật sự nhảy xuống, cũng sẽ không thế nào.”
Tô Phỉ căn bản không chăm chú nghe lời Triệu Đông: “Anh tên vô lại này… tôi gϊếŧ anh!”
Cô lao tới, hai tay điên cuồng đập trên người Triệu Đông .
Triệu Đông đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ là có chút bất lực nhìn về phía cô: “Cô đây là gϊếŧ người, hay là đang gãi ngứa?”
“Tôi…”
Tô Phỉ tức giận không nhẹ, cuối cùng há miệng cắn vào vai Triệu Đông.
Lực không nhỏ, môi răng rất nhanh nhấm nháp một chút máu tươi nhàn nhạt.
Thấy Triệu Đông không có phản ứng, cô lui về phía sau một bước: “Anh không đau sao?”
Triệu Đông nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô: “Nếu như có thể làm cho cô dễ chịu một chút, tôi có thể nhịn.”
Anh không thể không thừa nhận, Tô Phỉ đích thật là kẻ gây họa cấp bậc nữ thần, cho dù lúc tức giận, cũng vẫn xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi.
Tô Phỉ mềm lòng, kết quả liếc mắt nhìn thấy ánh mắt Triệu Đông, bỗng nhiên cảm thấy một trận ghê tởm.
Đàn ông quả nhiên đều là thú vật dùng nửa người dưới suy nghĩ, anh cũng không ngoại lệ!
“Khốn khϊếp!”
Tô Phỉ mắng, đá chỗ hiểm đối phương một cái.
Triệu Đông ngăn cản, trong miệng cũng không nhịn được mắng: “Mẹ kiếp! Cô điên à?”
Anh thật sự không hiểu người phụ nữ này, sao trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn?
Tô Phỉ cười lạnh: “Sao anh không nhịn đi?”
Triệu Đông xám mặt, fuck, thứ này có thể nhịn được sao?
Tô Phỉ không chịu buông tha, một cước tiếp một cước đá tới: “Khốn kiếp! Khốn khϊếp! Thằng khốn!”
“Tô Phỉ, cô lại được đà lấn tới với tôi, ông đây cũng sẽ không khách khí nữa!”
Triệu Đông có chút không kiên nhẫn, Bồ Tát bằng đất sét còn có ba phần tức giận, anh cũng không phải là bùn nặn.
Tô Phỉ ngửa mặt kêu gào: “Không khách khí? Được rồi, có bản lĩnh anh đánh tôi đi!”
Triệu Đông buồn bực, đánh nhất định không xuống tay được.
Anh thẳng thắn ôm lấy Tô Phỉ, sang tay ném về phía giường lớn phía sau, coi như là dạy cho cô một bài học.
“A!”
Tô Phỉ thét chói tai một tiếng, thuận tay túm lấy góc áo Triệu Đông, đem cả người anh cùng ngã xuống!
Ban đầu quả thật là đánh nhau, đánh khó bỏ khó phân.
Cuối cùng cũng không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng lăn qua lăn lại cùng một chỗ.
Hai người có tâm sự riêng, bắt đầu điên cuồng dây dưa, quần áo trên người từng món bị kéo xuống.
Tô Phỉ vẫn như trước như một chiếc thuyền con trong cơn bão, bị từng trận cuồng phong đẩy lên đầu sóng.
Nhưng lúc này đây cô chiếm thượng phong, cho đến cuối cùng trôi vào bờ cát…
Gió và mưa dừng lại.
Triệu Đông châm một điếu thuốc, cơ thể sảng khoái, tâm trạng lại có chút không xong.
Bởi vì rắc rối không được giải quyết, nó trở nên phức tạp hơn.
Lần này Tô Phỉ bình tĩnh hơn rất nhiều: “Cút xuống khỏi giường của tôi!”
Triệu Đông xám mặt, đều nói đàn ông xách quần lên liền không quỵt nợ, lời này có thiên vị.
Chờ anh hai ba lần mặc quần áo xong, Tô Phỉ đã mở ví tiền ra.
“Tôi nói rồi, tiền không cần đưa cho tôi, khấu trừ từ phí bảo an.”
“Đây là tiền lao động của anh làm được!”
Tô Phỉ ném tiền, xem như tìm được một lời giải thích hoàn hảo cho mối quan hệ của hai người.
Mặt Triệu Đông âm trầm, tâm trạng khó chịu đến cực điểm.
Fuck!
Coi ông đây là ai?
Thấy anh không chịu nhận tiền, Tô Phỉ tựa vào đầu giường, cười tới một câu: “Đây là đi rồi? Tiền được khấu trừ từ phí bảo an!”
Triệu Đông đã đi tới cửa cầu thang, nghe thấy lời này lảo đảo một cái, suýt nữa không vững ngã xuống.
Tô Phỉ cười “xì” một tiếng, sau đó cười càng lúc càng lớn, cuối cùng lại biến thành khóc rống cuồng loạn.
Tiếng khóc qua đi, cô từ từ ngẩng đầu, tất cả ngang ngược cùng oan ức lúc trước đều không thấy bóng dáng.
Cầm lấy đồng hồ đeo tay Vacheron Constantin nhìn, vừa qua mười một giờ, cách tiệc đính hôn của cô còn bốn giờ.
Mặc kệ một hồi chờ đợi cô là âm mưu quỷ kế, hay là cuồng phong bão táp, cô đều phải đối mặt.
Cô không thể lui, cũng không có đường lui!
Lui về phía sau một bước chính là vực sâu vạn trượng, không chỉ cô sẽ ngã tan xương nát thịt, cả Tô gia cũng sẽ không còn sót lại chút gì!
Người ngoài chỉ coi cô là nữ thần Tô gia, nữ tổng tài bá đạo tài sản hơn trăm triệu.
Không ai biết cô vì hai thân phận này đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực và mồ hôi.