Chiết Ánh Trăng

Chương 73

Đã quen với giờ học buổi sáng, Vân Dã theo thói quen dậy lúc bảy giờ, đi ngang qua phòng bếp, bên trong có thân ảnh đi tới đi lui.

Vân Dã: "Sao chị dậy sớm vậy?"

Vân Li: "Chuẩn bị cơm trưa."

Cửa sổ nhà bếp hướng về phía mặt trời, ánh sáng làm mờ bóng dáng của Vân Li. Vân Dã ngáp, gãi gãi tóc: "Không phải mới buổi sáng sao?"

"Nấu cháo, muốn nhanh thì sẽ phải mất vài giờ."

"À, đúng rồi." Vân Dã vừa đi vào bếp vừa đánh răng, "Hôm nay em phải đi tìm anh rể."

Vân Li: "?"

Vân Li: "Thay đổi xưng hô của em rất nhanh đấy."

"......" Vân Dã không mặt mũi nói chuyện Phó Chí Tắc muốn đưa cho cậu máy bay không người lái.

Vân Dã: "Ngày hôm qua tự mình em hỏi anh rể, hôm nay em đi tìm anh ấy lấy máy bay không người lái."

Vân Li nhíu mày: "Em từ phòng chị đi không phải đã khuya rồi sao?"

Vân Dã nhìn di động: "Lúc ấy hơn hai giờ, anh rể cũng chưa ngủ."

"Mau đánh răng đi." Vân Li đuổi cậu ra khỏi bếp, dùng cái muỗng quấy cháo trong soong vẽ ra vòng cung rồi liền biến mất, cô ngơ ngẩn mà nhìn một hồi.

Hai người đã ở bên nhau cho đến nay, trạng thái Phó Chí Tắc trước mặt cô đều rất tốt.

Khi ở chung với bạn bè bạn học thì bình thản ung dung, Vân Li cũng không muốn cố gắng truy hỏi quá khứ của anh.

Trong mối quan hệ trước, cô hỏi qua vài lần, gần như Phó Chí Tắc không muốn nói ra, tựa như cô không muốn bị người ta nhắc đến chuyện mình chia tay.

Cô cảm thấy tất cả mọi chuyện, khi thời cơ chín muồi, Phó Chí Tắc sẽ nói với cô.

Anh không chủ động nói, có lẽ chính anh còn chưa tiêu hóa hết.

Vân Vĩnh Xương với Dương Phương cũng rời giường, ường như đã quen với việc Vân Li dậy sớm lăn lộn, không hỏi nhiều.

Vân Dã lặng lẽ ăn sáng cùng ba mẹ, ánh mắt của hai vị trưởng bối luôn ngó tới ngó lui trên người Vân Li.

Một lúc lâu, Dương Phương ôn nhu hỏi nói: "Li Li, ba con nói con có bạn trai, mời người ta tới nhà ăn một bữa cơm đi......"

"Để con hỏi anh ấy." Vân Li thất thần mà đáp vài câu.

Vân Dã thay quần áo, mới định đi ra ngoài thì thấy Vân Li mang theo hai túi giữ nhiệt: "Lát nữa phải picnic à?"

"Ừ, cơm trưa." Vân Li thuận miệng đáp.

Vân Dã ngạo kiều nói: "A, không muốn ăn."

"Ai nói cho em đâu." Vân Li nhét túi giữ nhiệt vào tay Vân Dã, "Chị đưa em qua đó, lát nữa em lấy máy bay không người lái, tự mình về nhà hen."

"......"

Xe ngừng ở học viện Kiểm Soát, Vân Dã đi theo Vân Li lên lầu, Phó Chí Tắc mở cửa, rèm cửa trong văn phòng mở toang, thân ảnh anh đắm chìm trong ánh nắng, thần sắc bình tĩnh, mang chút nhu hòa.

"Anh rể." Vân Dã hô một tiếng.

Phó Chí Tắc mở tủ dài bên cạnh vị trí của mình, bên trong có đặt vài máy bay không người lái: "Chọn một cái đi."

Hai mắt Vân Dã sáng rực, cúi người về phía trước, cậu không phải là người tham tiện nghi: "em mượn dùng một chút rồi trả lại ạ."

"Không sao." Phó Chí Tắc dựa vào một bên, "Đặt chỗ này cũng hơi lãng phí."

Nghe được anh nói như vậy, Vân Dã cũng không xấu hổ.

Ngượng ngùng lấy cái mới, cậu trực tiếp cầm cái cũ nhất, thoạt nhìn đã vài năm tuổi, chữ U in ở trên bị bong tróc sơn.

Vân Dã: "Em lấy cái này được không?"

Phó Chí Tắc dừng lại, Vân Li có thể thấy nét mặt anh hơi thay đổi, nhưng ngay sau đó, anh bình tĩnh gật gật đầu.

"Đi thôi." Phó Chí Tắc cầm mũ lưỡi trai trên bàn lên, nhưng đội trực tiếp lên đầu Vân Li, mũ lưỡi trai quá lớn, chặn tầm mắt của Vân Li.

Anh đứng sau lưng cô, ngón tay thỉnh thoảng đυ.ng vào xương chẩm của cô, yên lặng thay cô điều chỉnh kích thước.

Bên ngoài trời trong nắng ấm, thỉnh thoảng sinh viên có buổi picnic trên bãi cỏ rộng lớn của Tây Khoa Đại. Bọn họ một bóng cây, Phó Chí Tắc nghiêng đầu nói cho Vân Dã cách điều khiển máy bay không người lái.

Thân hình cao dài của hai người đứng cùng nhau, Phó Chí Tắc mặc áo sơ mi trắng rộng rãi, nhìn dáng vẻ như thiếu niên không kém gì Vân Dã.

Vân Dã nghĩ rất đơn giản, dùng máy bay không người lái chở bưu thϊếp trên khu dạy học của Doãn Vân Y. Bưu thϊếp đối với bọn họ mà nói có ý nghĩa quan trọng, lúc trước quá trình hai người gửi bưu thϊếp cho nhau để hiểu được tâm ý.

Quá trình tỏ tình tuy không tính là kinh thiên động địa.

Nhưng mà, Vân Dã nghĩ nghĩ, chắc Doãn Vân Y sẽ thích nhỉ.

Sau khi Phó Chí Tắc dạy Vân Dã các thao tác cơ bản, liền cùng Vân Li hóng gió dưới gốc cây.

Tìm được cơ hội ở một chỗ, Vân Li mới hỏi nói: "Hôm nay Vân Dã nói với em ngày hôm qua hơn 2h anh còn thức......"

Ban ngày trông tinh thần anh không tồi.

Bình thường đến mức không khiến người ta hoài nghi anh có vấn đề gì cả.

Có điều là Vân Li cũng nghe người khác nói năm tốt nghiệp tiến sĩ sẽ rất áp lực, mất ngủ là chuyện thường tình.

Phó Thức Tắc: "Là có chút không ngủ được."

Vân Li không hỏi, chờ câu tiếp theo của anh, Phó Chí Tắc chơi chơi tay cầm, thuận miệng nói: "Có lẽ áp lực viết luận văn tiến sĩ quá lớn đi."

"Ồ...... Nếu không em giúp sửa luận văn tiến sĩ nhé?" Vân Li cảm thấy mình cũng không thể làm gì khác.

Nhưng nghĩ lại, cô chỉ là thạc sĩ nhỏ của trường bình thường thôi, cô gắng giúp sửa một luận văn tốt nghiệp tiến sĩ của trường TOP, giống như không biết tự lượng sức mình.

Nghẹn nửa ngày, Vân Li còn nói thêm: "Em có thể giúp anh vẽ."

Thấy anh không có phản ứng gì, Vân Li tiếp tục nói: "Hoặc là giúp anh kiểm tra số liệu?"

"Giúp anh sắp chữ?"

"Bất cứ thứ gì, em có thể giúp anh kiểm tra lỗi chính tả."

Vân Li còn bổ sung cái điều kiện: "Miễn sao luận văn của anh không phải là tiếng Anh."

Phó Chí Tắc nghe cô nói nửa ngày, nghiêng đầu hỏi cô: "Chính em viết xong sao?"

"......"

Vân Li rất thành thật: "Tuy rằng mỗi lần em mở luận văn tốt nghiệp, nửa ngày cũng vắt chưa ra được mấy chữ, có thể phát ngốc ở trước máy tính một ngày."

"Nhưng em không bởi vậy mà mất ngủ." Cô chỉ ra ưu thế của mình.

Vân Li không cảm thấy mình phùng má giả làm người mập, mấy tháng sau mới giao luận văn thạc sĩ, bây giờ cô ăn ngủ ngon, trạng thái tốt hơn so với Phó Chí Tắc.

phùng má giả làm người mập: việc quá khả năng

Phó Chí Tắc hiểu rõ tình huống hiện nay của cô, hỏi ngược lại: "Không cần anh giúp em sao?"

Vân Li nghiêm mặt nói: "Viết xong của anh trước đã."

Cô bình tĩnh mà bổ sung: "Anh mới có thể toàn lực giúp em."

Phó Chí Tắc dựa vào thân cây, ngẩng đầu lên, con ngươi hướng về phía cô: "Sao anh có cảm giác phải viết hai bài nhỉ?"

"Không đúng." Vân Li dựa vào bờ vai của anh, "Rõ ràng là chúng ta cùng nhau viết."

Vân Dã thử bay không bao lâu, liền tự giác không làm bóng đèn 10000W, thu dọn đồ đạc rồi về nhà. Vân Li đưa chìa khóa xe cho cậu, không màng cậu mãnh liệt phản đối, dán logo tập lái lên xe.

......

Đã đến học viện Kiểm Soát rất nhiều lần, đây là lần đầu Vân Li giao tiếp với người trong phòng thí nghiệm của Phó Chí Tắc.

Một vài chàng trai nhìn thấy cô đều có chút thẹn thùng, cô mất tự nhiên mà ngồi cạnh Phó Chí Tắc, vị làm việc không nhỏ, chiếc ghế cũng đủ rộng để chứa hai người.

Phó Chí Tắc rót nước, thử nhiệt độ rồi đặt trước mặt Vân Li. Ngay sau đó liền mở một tài liệu, hết sức chuyên chú mà bắt đầu viết.

Phó Chí Tắc cho cô một laptop, kêu cô dùng để làm việc của mình, cô đọc một vài luận văn thạc sĩ, mới vừa chuyên tâm không lâu, lực chú ý đã bị người xung quanh phân tán,

Không tự giác liền nhìn về phía bên cạnh Phó Chí Tắc.

Lần đầu tiên, Vân Li cảm nhận được, mình quả thật đang yêu đương bạn trai học bá.

Mấy lần ở giữa những người khác đứng dậy đi lấy nước rất nhiều lần, những người khác trong phòng thí nghiệm đến thảo luận vấn đề, Vân Li nhìn bọn họ, cười cười liền không quá tự nhiên mà cúi đầu.

Phó Chí Tắc dường như không nghe thấy, những dòng chữ trên màn hình phản chiếu vào mắt anh.

Bị ảnh hưởng bởi anh, Vân Li quyết định học trong một giờ. Sau đó liền nhịn không được nhìn vào WeChat đã nhấp nháy từ lâu.

Là tài khoản của Phó Chí Tắc.

Cô click mở, có một nhóm nhỏ của thí nghiệm, tin nhắn mới xuất hiện liên tục.

【 aiss chết tiệt! Sư huynh mang bạn gái tới kìa. 】

【 sư huynh có người yêu, cuối cùng chúng ta có đường sống! 】

【 đệt, chụp cái coi, quăng chứng cứ ra nào. 】

【 không được, quá rõ ràng, bạn gái ổng ngồi bên cạnh ổng đấy. 】

【 chị dâu quá xinh đẹp, ngồi như nữ minh tinh á. 】

Nhìn đến câu này, mặt Vân Li hơi hơi phiếm hồng.

【 mày đừng nói nữa, chụp ảnh coi! 】

【 tụi mày tự đến xem êy, tụi bây làm bộ đến lấy đồ hoặc là thảo luận vấn đề gì đó. 】

"......"

Cô mới ý thức được, những người vừa rồi, đều là tới nhìn cô.

Sau khi biết được chuyện này, Vân Li như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, mỗi có người mới tiến vào cơ thể cô đều căng thẳng. Phó Chí Tắc bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn cô, hỏi cô: "Thế nào rồi?"

"......"

Miệng Vân Li như bị khâu lại, cô nhìn Phó Chí Tắc quơ quơ di động, gửi đi tin nhắn: 【 cảm giác ở chỗ này bất tiện......】

Phó Thức Tắc: 【bất tiện 】

Trước khi Vân Li trả lời xong, anh lại gửi tới một câu ——【 làm sao vậy? 】

Đọc hai tin nhắn cùng nhau, Vân Li ngả người ra sau, sâu kín mà nhìn về phía Phó Chí Tắc.

【 vậy chúng ta sang phòng trống bên cạnh nhé? 】

Kết nối với bối cảnh trước đó, toàn bộ câu chuyện có mùi muội, trong lòng Vân Li rối rắm chốc lát.

Đồng ý cũng giống như chủ động nói: Em hôm nay không phải tới học tập với anh.

Thật như là có ý đồ khác.

Phó Chí Tắc trực tiếp đứng lên, cầm máy tính ở phía sau ngăn tủ bàn phòng thí nghiệm. Anh đứng ở vị trí làm việc, ánh mắt mang chút trêu chọc.

Vân Li chậm rì rì đứng lên, ôm máy tính đi theo phía sau anh.

Không muốn thu hút người ta chú ý, cô còn cố tình giữ khoảng cách một mét giữa hai người.

Phó Chí Tắc dừng lại bước chân, dường như nhớ tới gì đó, nghiêng người dắt tay cô, Vân Li cố gắng thoát ra, lại bị anh giữ chặt.

Anh nắm cô tiếp tục đi ra ngoài.

Vân Li biết cửa ở đây không cách âm tốt, dọc theo đường đi cũng chưa nói chuyện. Phó Chí Tắc mang cô đến một phòng thí nghiệm nhỏ, bàn làm việc ở cửa ra vào, còn có chỗ làm việc với ghế sofa đơn.

Trong phòng không có cửa sổ, hơi có mùi ẩm thấp, Phó Chí Tắc mở quạt gió, máy móc cũ kĩ, cánh quạt quay vèo vèo.

Rốt cuộc hắn lớn lên đẹp như vậy, nhiều năm như vậy tìm hắn muốn liên hệ phương thức người khẳng định rất nhiều, hắn khẳng định cũng phiền không thắng phiền.

Đảo mắt liền đến trung thu.

Đặng Sơ Kỳ cho nàng gọi điện thoại, nói nàng cùng Hạ Tòng Thanh công ty đều có phát bánh trung thu, hai người lại ăn không hết nhiều như vậy, cho nên cấp Vân Li cũng cầm một hộp tới.

Vân Li không quá yêu ăn bánh trung thu, nhưng là cũng không nghĩ lãng phí các nàng một phen hảo ý.

Hai người ước hẹn ở trường học phụ cận món ăn Hồ Nam quán ăn cơm.

Bởi vì trung thu nghỉ, không về nhà sinh viên cơ bản cũng sẽ cùng nhau ra tới ăn cơm. Cửa hàng này xem như phụ cận danh tiếng tương đối tốt, nam lý công học sinh đều thực thích tới, trong tiệm náo nhiệt phi phàm, tiếng người ồn ào.

Đặng Sơ Kỳ tay chân thực mau địa điểm vài món thức ăn, sau đó đem thực đơn đưa cho Vân Li, hỏi: "Ngươi quốc khánh tính toán về nhà sao?"

"Không được, hiện tại còn quá sớm." Nhớ tới lần trước cùng Vân Vĩnh Xương lời nói, Vân Li lắc lắc đầu. "Ta còn tưởng lưu trữ ta này mệnh."

"Vậy ngươi tính toán lưu trữ này mệnh làm gì?" Đặng Sơ Kỳ thoạt nhìn cũng là thấy nhiều không trách. "Không có việc gì nói nếu không liền tới cùng ta cùng nhau trụ đi. Hạ Hạ vừa đến kỳ nghỉ liền về nhà mẹ đẻ, lưu ta cô độc một người."

Vân Li nghĩ chính mình cũng không có chuyện khác, liền đáp ứng rồi xuống dưới.

Nói nói, Đặng Sơ Kỳ đột nhiên thở dài một hơi: "Ta cao nhị thời điểm ngồi cùng bàn mấy ngày hôm trước cho ta đã phát kết hôn thiệp mời.

"Ta cùng ta mẹ nói chuyện này lúc sau, nàng cư nhiên hỏi ta có hay không đối tượng.

"Hy vọng nàng có thể nhiều học học người khác mụ mụ, cho ta nhiều an bài vài lần thân cận.

"Nàng như thế nào liền không biết muốn nỗ lực một chút đâu?"

Vân Li còn không có uống đi vào một ngụm thủy thiếu chút nữa phun ra tới.

"Nói ngươi cùng Hạ Hạ tiểu cữu hiện tại tiến triển như thế nào?" Đặng Sơ Kỳ biết nói Vân Li chưa bao giờ luyến ái quá, nàng cũng đoán trước không ra Vân Li thích người sẽ làm cái gì.

"Khá tốt." Vân Li nhàn nhạt nói.

Đặng Sơ Kỳ kinh hãi, vội vàng truy vấn: "Các ngươi là như thế nào phát triển?"

"Lão tử nói " có tức là vô, vô tức là có ", ta này " vô " tới rồi nhất định cảnh giới, còn không phải là khá tốt."

"......"

Bởi vì có lúc trước giao thiệp, mười một cùng ngày buổi sáng, Vân Li ở ký túc xá thu thập hảo tắm rửa quần áo, liền trực tiếp đến Đặng Sơ Kỳ gia đi.

Tới thời điểm Hạ Tòng Thanh đã hồi nàng ông ngoại gia. Hai người cũng không có kế hoạch đi ra ngoài chơi, một người nằm một trương sô pha, mơ màng hồ đồ vượt qua đại bộ phận thời gian.

=======================

T5154017032022