Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 140 Pn La Kiệt (2)

Ở trên phiến dại lục này, mỗi một bộ tộc đều có một phương thức mai táng khác nhau, Phi Vũ tộc là thiên táng, bọn họ lúc lâm chung sẽ góp lại một tia khí lực cuối cùng để đi đến chỗ cao nhất, sau đó bình tĩnh mà chờ thời khắc kia tiến đến, An Bố ở trên đỉnh núi tuyết tìm được hài cốt của Đông Qua cùng Nam Thanh, thịt đã bị chim chóc mổ sạch sẽ, xương cốt tán loạn bị chôn vùi trong tuyết, đã phân không rõ là của ai với ai, nhưng vẫn còn lưu lại một chút hương vị quen thuộc khi còn sống, nếu ở trong bộ tộc, bọn họ có lẽ sẽ có thể sống lâu thêm một chút, các thú nhân lưu lạc ngày qua ngày thực sự rất khó khăn, đói khát, rét lạnh, bệnh tật, bị dã thú tập kích, mỗi cái đều đủ nguy hiểm để cướp đi tính mạng của họ, An Bố quyết định ở đây tìm kiếm, từng chút từng chút đem hài cốt họ thu vào một chỗ

Căn phòng dưới chân núi đã cũ nát không thể ở, An Bố đơn giản cọ rửa một chút, tàn tro trong căn phòng vẫn còn, gã nhặt một bó củi, nướng một con hoàng dương nhỏ, trải một ít cỏ khô lên giường đá, chuẩn bị chấp nhận như vậy một đêm, ngày mai thì khởi hành đi tìm La Kiệt, mặc kệ y đi nơi nào, gã vẫn đến từng một bộ tộc hỏi thăm, rừng cây, thảo nguyên, núi tuyết hay sa mạc, mỗi chỗ đều đi, hẳn là có thể tìm được

Gã hiện tại đã không còn thân nhân gì, An Sâm ca ca cùng An Lạc đã không cần gã chiếu cố, La Kiệt chính là toàn bộ hy vọng cùng ký thác của gã

Lúc thú triều tập kích, a cha bị trọng thương, không thể cứu chữa, tính tình a sao vốn yếu đuối, tình cảm cùng a cha lại tốt, liền cũng đi theo, loại chuyện này ở trong bộ tộc cũng không ít gặp, mọi người đều tới an ủi hai câu, còn lại còn có thể nói cái gì, An Sâm ca ca cùng An Lạc sau khi bồi gã xử lý mọi chuyện, gã cũng không dừng lại lâu, liền chạy đến đây, trên đường gã đã suy nghĩ rất kỹ, La Kiệt nếu có thể thích gã, theo gã quay về bộ lạc thì tốt lắm, còn nếu La Kiệt không muốn, bản thân sẽ ở lại đây cùng y

Dưới chân núi giờ đã là giữa hè, đêm ở chỗ này vẫn còn có chút lạnh, gió không hề bị ngăn cản thổi vào qua khe cửa, An Bố theo bản năng vung vuốt muốn đem người trong ngực ôm lấy, khó khăn lắm gã mới nhớ ra cái người có thể khen ngợi dưới bụng Bố là chỗ ấm áp nhất đã không còn ở đây nữa

——————

Rừng cây mùa hè dau trưa, lúc này vừa mới hạ một cơn mưa to, nên vừa ngộp lại vừa nóng, quả thực không phải là địa phương dành cho người, La Kiệt quan sát bốn phía, không thấy có động tĩnh khả nghi gì, hai tay chống đầu gối dừng lại thở phì phò, cổ tay áo, cổ áo, ống quần toàn bộ đều bịt kín, da thú vốn kín không kẽ hở, hiện tại lại nghẹn rất khó chịu, trong ngoài đều ướt đẫm, toàn bộ đều là mùi mồ hôi, y rất muốn tìm một chỗ râm mát mà ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng trong lòng y biết rõ là không được, nếu ngồi xuống thì sẽ không đứng dậy nổi, ở giữa rừng rậm mênh mông này liên tục bô ba hơn một tháng, còn phải tùy thời tùy chỗ bảo trì cảnh giá đề phòng nguy hiểm đột nhiên xuất hiện, nên gã gần như đã tiêu hao hết tàn bộ tinh thần cùng thể lực, nhưng cách mục tiêu có còn xa lắm không, trong lòng y cũng không rõ, y chỉ biết là ở hướng đông bắc

Thời gian của ba ba đã không còn nhiều lắm, tín niệm duy nhất để ông kiên trì chống đỡ chính là y, vốn bệnh của ba ba cũng đã đến thời kì cuối, nếu không phải phát hiện lần đó rất kinh thế, đủ để đảo điên nhận thức về lịch sử tiến hóa, ba ba cũng sẽ không kéo tấm thân đầy bệnh tật chạy đi, ông cả đời tận sức nghiên cứu cùng thăm dò về sinh vật thời địa cầu xa cổ, một khi nghe nói phát hiện ra thú nhân, loại chứng cứ không ai rõ này xuất hiện, như thế nào có thể tiếp tục nằm viện được

Bọn họ đã ước định xong, chỉ dừng lại một ngày thì đi, ai có thể dự đoán được, đúng ngày đó, y lại tự mình đi tới nơi dị thế đại lục này. Đông Qua chính là thú nhân, Nam Thanh thì là giống cái, có thể sinh đứa nhỏ, cái này y cũng biết, về phần những thú nhân khác y cũng chưa từng thấy qua, nên cũng không rõ lắm, điều quan trọng nhất là y lập tức có thể quay về, nhưng thứ khác sau này có thể từ từ tìm hiểu

La Kiệt từ cái túi da thú phía sau lấy ra một cái ống trúc thật lớn, rút nút ra, đem thứ bên trong uống một nửa, đây là nước mưa đêm qua y hứng được, coi như sạch sẽ, phía trong túi áo còn có hai mảnh cá cuối cùng, buông tay, đây là đồ ăn chỗ còn lại của y, những thứ trong rừng y phần lớn không rõ, cũng không dám ăn bậy

Nhưng chút nầy chỉ có thể giúp y kiên trì nhiều nhất đến ngày mai, y nhất định phải tìm ra đồ ăn mới, La Kiệt lau mồ hôi, từ bên hông rút ra cốt đao (đao xương) đã mài tốt, tiểu mã tấu của y tuy sắc bén, nhưng chỉ có hơn mười ly, thực sự quá ngắn, nếu gặp tạp kích, căn bản không phát huy được tác dụng, vẫn là dùng cốt đao sẽ tốt hơn một chút, cái này là dùng xương sống của Kiếm Lưng thú mà Bố Lai Khắc săn được mài ra, dị thường cứng rắn. Nhớ đến Bố Lai Khắc, La Kiệt hơi hơi thất thần, nó hẳn là đã quay về tự nhiên đi, nó đúng là lúc nhỏ khó có được dịu ngoan, nhưng chung quy vẫn không thể cùng người làm bạn, làm khó cho nó trước khi đi còn săn cho bọn họ nhiều con mồi như vậy, coi như là báo ân

Lúc đi ngang qua bờ sông, La Kiệt vừa định rửa cái mặt, thì gặp một đám động vật kỳ quái nhìn giống như gấu đứng thẳng đi đường nhưng lại có bộ lông thưa thớt, trong lòng La Kiệt tạm thời gọi chúng là Gấu không lông, y tận lực giảm bớt hô hấp, tránh ở phía sau gốc cây, những con gấu không lông này tới uống nước, hơn nữa bọn nó hiển nhiên rất thích ăn cá, móng vuốt thô to đánh xuống mặt nước, mỗi lần đập xuống, đều có cá chết nhẹ nhàng bị bắt lên, những con gấu không lông này ăn đến chán chê, cũng không để ý đến chỗ cá chết trôi sông, liền bỏ đi, La Kiệt vốn định nhặt ít tiện nghi, thì từ trên cây lại rủ xuống mấy cái đuôi của loại quái vật giống khỉ nhưng lại có mặt ngựa, chúng đem cá đoạt bằng sạch

Nam Thanh khi còn sống sợ một mình La Kiệt không có cách nào sinh tồn nơi dã ngoại, liền dạy y một ít phương pháp đơn giản để phân biệt đồ ăn, nhưng bởi vì chưa thấy qua thực vật thực, nên bản thân La Kiệt cũng không dám cam đoan là mình có nhận diện đúng không, hiện tại không có biện pháp, đành phải thử một lần, con suối trong rừng y không dám tùy tiện xuống, liền cởi cái túi da thú ra, kéo một cánh cây buộc lại tạo thành cái vọt, bỏ xuống bát cá, kéo lên được không ít cá, La Kiệt không có thời gian đi xử lý từng con, đơn giản bỏ tất cả ở trong túi

Trời còn chưa có tối, La Kiệt tìm được một cái động nhỏ dưới gốc cây thì ngừng lại, rừng cây ban đêm so với ban ngày càng thêm nguy hiểm, y cho dù có sốt ruột cũng không thể mạo hiểm, hơn nữa chân y cũng đã sưng phù không thể đi nữa

Cửa động rất nhỏ, La Kiệt phải nghiêng người mới có thể miễn cưỡng đi vào, thế nhưng bên trong lại thực sự rất rộng lớn, trên mặt đất có một tầng rêu dầy, cũng coi như khô ráo, ở trên vách đá phụ cận có những giọt nước nhỏ nhỏ xuống, La Kiệt đem ống trúc trong túi áo ra hứng lấy, đặt ở bên dưới, y cũng đem một ít thảo dược linh tinh ra đốt để đuổi trùng, chờ cho ống nước đầy, y liền ôm lấy, đem cửa động lấp lại, chỉ để chừa một khe hở, lúc này mới châm lửa, cẩn thận nhớ lại một ít lời nói của Nam Thanh, sau khi xác định là cấ ba đuôi thì mới xé ra, đặt lên lửa nướng, cởϊ qυầи áo của mình ra, ở trên những chỗ sưng đỏ bôi ít nước muối

Cá ăn được một nửa, y liền kiên trì không nổi nữa, kéo qua quần áo đẫ hong khô được một nửa che lên thân hình trần trụi của mình, liền ngã xuống đất ngủ, ngay cả trong mộng đều là ngọt ngào

———————————

“ca, người trong bộ tộc còn đi vây săn, chúng ta cứ ra đi như vậy không tốt lắm đi?” Một thanh niên có mái tóc màu bạc dài đến vai ở trong rừng cây hơi hơi nắng sớm yên lặng đáp xuống đất, thu hồi đôi cánh lớn thon dài màu bạc sau vai

Thanh niên phía trước dáng người đồng dạng cao ngất có mái tóc vàng, hai tay ôm lấy mình, đôi ngươi màu tím sau thẳm dị thường lạnh nhạt, nhưng lúc nhìn về phía đệ đệ mình lại đơn giản hòa hoãn lại, mở miệng “Tên kia dựa vào cái gì mà đòi làm tộc trưởng, còn muốn chỉ huy chúng ta lầm việc, nếu không phải do gã, bọn thúc thúc sẽ không chết, An Bố cũng sẽ không rời khỏi bộ tộc, nói cái gì đi tìm giống cái của mình, quỷ mới biết là có một người như vậy hay không? Lần trước đã suýt chết một lần, thật vất vả mới quay về, lần này không cho đi, thế mà nó lại dám trộm trốn đi? Lá gan thực sự là càng lúc càng lớn mà. Chờ nó về, xem ta có lột da nó không.”