Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 16: Đêm thận trọng.

Lôi Tấn một giấc dài, sau khi…. tỉnh dậy cảm thấy thân thể bủn rủn, trong l*иg ngực truyền tới cảm xúc mao nhung quen thuộc, Lôi Tấn biết tiểu tử kia lại chui vào lòng hắn ngủ. Từ lúc tiến vào thế giới này, hắn đã biết bản thân đại khái khó mà quay về tiếp tục làm Lão đại Thanh Diễm bang, ở đây không ai biết hắn, tự nhiên hắn sẽ có cảm giác không hoà hợp, tính cảnh giác của hắn tựa hồ cũng thấp hơn. Rất nhiều lần, tiểu tử kia nửa đêm chui vào lòng hắn ngủ mà hắn không hề phát giác, đương nhiên chuyện này cũng không ngoại trừ nguyên nhân, hắn đối với tiểu tử kia đã quen thuộc, một chút đề phòng cũng không có.

Nếu đã tỉnh lại, Lôi Tấn nghĩ muốn đi tắm một cái, ban ngày lúc nhìn thấy dòng suối kia, hắn đã có chút nhịn không được, thế nhưng lúc đó mắt lại mở không nổi, hơn nữa Mặc Nhã lại đi phía trước, hắn tựa hồ cảm giác lần đầu gặp mặt mà ở trước mặt người ta cởi đồ tắm rửa, tựa hồ có chút quá.

Thế nhưng hiện tại hắn cảm thấy ngủ no rồi, ba ngày không tắm rửa đã là cực hạn. Lôi Tấn cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều bị bịt kín, nếu không tắm rửa bản thân cũng không thở nổi nữa.

Lôi Tấn nhanh tay nhanh chân leo xuống giường, Minh Nhã bị làm cho tỉnh giấc.

“Giống cái của Minh Nhã, ngươi muốn làm gì?” Minh Nhã dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi

“Ta qua chỗ dòng suối tắm rửa, một lát sẽ quay lại.”Lôi Tấn tuy nghe không hiểu nó đang nói gì, thế nhưng đại khái có thể hiểu vấn đề nó muốn nói. Vuốt vuốt lông trên lưng nó, ý bảo nó mau ngủ.

Miệng Minh Nhã phát ra tiếng càu nhàu đầy thoải mái, cọ cọ giống cái, rất nhanh ngủ tiếp, Minh Nhã biết dòng suối ở ngay ngoài cửa nhà nó, mặt khác các thú nhân giống đực hiện tại chắc cũng đang ở trong nhà mình, chẳng có gì phải lo lắng cả.

Lôi Tấn nhặt miếng da thú bị ném ở một bên tính mặc vào, thế nhưng khi đặt ở dưới mũi thì lại ngửi thấy mùi lạ, thực sự không dễ ngửi a, hay thôi đi, để mai hỏi rõ một chút xem La Kiệt có quần áo cho hắn mượn hay không, hắn hôm nay nhìn thấy bộ y phục trên người La Kiệt kia tuy không biết làm từ cái gì, nhưng xác định không phải da thú là được.

Lôi Tấn nghĩ thầm, dù sao buổi tối cũng không có ai, rõ ràng nghĩ muốn cứ nuy vậy mà ra ngoài.

Hai căn phòng liền nhau chỉ có một cái rèm cửa dùng dây thừng đan lại để ngăn cách, thời điểm Lôi Tấn đi ra mới phát hiện, phòng ngủ bên cạnh thế nhưng lại là của Mặc Nhã, ánh trăng tối nay tốt lắm, Lôi Tấn có thể thấy thực rõ ràng, hạ thân Mặc Nhã chỉ mặc một cái quần đùi nhỏ, địa phương khá thì loã lồ, một tay gối lên đầu làm gối, tay kia tự nhiên thả bên người, mái tóc đen tán ở trên giường, mặt hướng xách tường, ngủ được một lúc, phía sau lưng Mặc Nhã là cái gì vậy? Tựa hồ là hình xăm, hay hoa văn? Lôi Tấn lặng lẽ tiến lên hai bước, nghĩ muốn nhìn rõ chút. Không ngờ vào lúc này, Mặc Nhã giống như vô ý xoay người, mặt hướng ra ngoài, Lôi Tấn hoảng sợ. Nhìn Mặc Nhã không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn không dám đứng đây lâu, nhón chân chuồn ra ngoài.

Khi nhìn thấy Hi Nhã ngủ ở phòng gần cửa nhát, Lôi Tấn đã không còn ngạc nhiên nữa.

Lôi Tấn nghĩ thầm cái nhà này chắc là người ta chuẩn bị cho con trai kết hôn, nhưng ở cái chỗ nghèo như vậy, phỏng chừng cho mỗi đứa con trai một phòng ở, đã là chuyện không hề dễ dàng, đơn giản là mỗi đứa một phòng, bất qua mặt mày Lôi Tấn nhíu lại, nhìn dây thừng màn treo trên cửa, chính là dù có nghèo, tốt xấu gì cũng có thêm cái cánh cửa a? Như vậy buổi tối hai vợ chồng làm chút chuyện cũng tiện lợi hơn a. (t/g: hắc, kỳ thực có rất nhiều tiện lợi a)

Bất kì một động tĩnh nhỏ nào ở bên cạnh cũng có thể nghe hết, có chút xấu xa nhưng cũng khá thú vị, Lôi Tấn có ý xấu nghĩ, hắn thì không ngại đứng vách tường nghe, chỉ là không biết nữ nhân nào không biết ngại mà gả đến nhà hắn như vậy.

Có vết xe đổ của Mặc Nhã, Lôi Tấn không dám đánh giá Hi Nhã nhiều, nhưng vẫn nhịn không được liếc mắt qua, Hi Nhã ngủ đúng là một chút quần áo cũng không có mặc.

Dựa vào, kích thước thực lớn, vợ tương lai của y thực có phúc hưởng thụ. Lôi Tấn sờ sờ cằm, tỏ vẻ đã xem xét xong.

Đã qua mười lăm, ánh trăng đêm nay đã không còn tròn đầy nữa, nhưng cũng may thời tiết sáng sủa, một áng mây màu cũng không có, ánh trăng cũng coi như sáng ngời, không chút vướng bận chiếu thẳng xuống đất, tiếng thảo trùng liên tiếp vang lên trong đêm

Sương sớm màn đêm đã lên đầy, đôi chân trần của Lôi Tấn dẫm lên thảo nguyên, lạnh lẽo, ẩm ướt.

Một cơn gió thổi qua, Lôi Tấn có loại ảo giác quỷ dị, hắn cảm thấy bên trong tiểu huyệt ở mặt sau của mình thực sự mát mẻ, đúng là cái loại mát mẻ từ trong ra ngoài ấy, Lôi Tấn cảm thấy có điểm là lạ, trái phải nhìn không thấy người, rõ ràng ngồi xuống ngay tại chỗ, mở rộng hai chân, đương nhiên cái gì cũng nhìn không thấy, đành phải dùng ngón tay thử thử, thế nhưng lại rất dễ dàng đi vào một ngón tay, vừa vào trong, bên trong là một mảng ẩm ướt nóng nóng trắng mịn.

Lôi Tấn trước kia chỉ sờ qua chỗ này của người khá, của mình thì chưa từng, cái loại cảm giác này quá quái dị, nghĩ nghĩ, dù sao cũng chẳng phải đại sự gì, Lôi Tấn rút ngón tay ra, đứng dậy, vỗ vỗ mông, tiếp tục nhanh chóng chạy về phía mục tiêu dòng suối.

Hắn một chút cũng không biết, một màn vừa rồi đều đã rơi vào mắt những kẻ có tâm. Mà cái màn này trong rất nhiều năm sau đó còn không ngừng diễn ra

Tắm rửa, làʍ t̠ìиɦ, ăn cơm, ngủ, đây chính là tứ đại mỹ sự (bốn chuyện tốt đẹp) trong nhân sinh của Lôi Tấn, trong đó không thể nghi ngờ tắm rửa chính là đệ nhất.

Dòng suối nhỏ dưới ánh trăng càng thêm trong suốt lấp lánh.

Lôi Tấn rất nhẹ nhàng bước vào trong nước, không khơi dậy một chút bọt nước nào, đứng ở chỗ nước cạn toàn thân chà xát sạch sẽ một lần, trên người nhẹ nhàng khoan khoái. Vừa định bơi một vòng, lại nghe thấy có tiếng bước chân hướng tới đây.

Tuy thanh âm không lớn, thế nhưng lỗ tai của Lôi Tấn coi như linh mẫn, dễ dàng ngeh ra tới đây có hai người.

Người đó ở ngay chỗ cách Lôi Tấn không xa mà xuống nước.

Nhân sinh không quá quen biết, Lôi Tấn không xác định là ai tới, quyết định giấu mình sau bụi cỏ yên lặng theo dõi kỳ biến

Lôi Tấn ngừng thở, lẳng lặng nằm trong bụi cỏ rậm rạp dưới nước

“Lăn, còn chưa có chịu yên à?”

Đúng là tiếng của La Kiệt, tuy giọng nghe có chút khàn khàn, thế nhưng hôm nay vừa mới nghe qua, Lôi Tấn tin tưởng bản thân sẽ không nghe nhầm. Đã trễ thế này, La Kiệt làm gì ở đây?

Lôi Tấn rẽ bụi cỏ, lặng lẽ ló đầu ra.

Không nghĩ tới lại thấy một màn như vậy, Lôi Tấn chấn kình rồi

Bởi vì khoảng cách quá gần, Lôi Tấn nhìn rõ rành mạch

Thì ra là ba người, cả ba đều không mặc y phục, An Sâm cùng An Lạc đứng trong nước, nước suối rất cạn, chỉ tới thắt lưng của họ, ở giữa hai người kia dĩ nhiên lại là… La Kiệt.

Hiện trên người La Kiệt trần trụi, vẻ mặt ửng hồng, nửa người trên nằm trong ngực An Sâm, hai chân thon dài trắng nõn khoát lên cánh tay An Lạc, ngón tay An Lạc mò vào tiểu huyệt phía sau của La Kiệt, theo động tác của ngón tay, có chất lỏng màu trắng chảy ra, tựa hồ như đυ.ng phải chỗ nào đó, thân thể La Kiệt run lên, phát ra tiếng rêи ɾỉ rõ ràng, khiến An Sâm đứng sau rốt cuộc nhịn không được, bàn tay to giữ lấy thắt lưng La Kiệt, động thân một cái đỉnh vào

Ngón tay An Lạc lúc này cũng rút ra, vuốt ve phía trước của La Kiệt.

Thân thể trắng như tuyết của La Kiệt dưới ánh trăng tựa như bóng của của con rắn trắng mềm mại, ở giữa hai người vặn vẹo, âm thanh trấm thấp ám ách, lớn tiếng rêи ɾỉ.

Tiếng thở dốc rêи ɾỉ đầy lửa nóng như vang ngay bên cạnh tai Lôi Tấn, làm toàn thân hắn giống như đang bốc cháy, máu quay cuồng sôi trào, hận không thể cũng tìm một ai đó tới châm lửa.

Nhưng chuyện cho tới lúc này, Lôi Tấn lại càng không dám lên tiếng. Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy An Sâm tựa hồ vừa thoáng nhìn qua hướng hắn, ánh mắt mang ý tứ hàm xúc không rõ.

Từ trong nước lại lăn tới trên bờ, tình hình chiến đấu nóng bỏng dị thường, Lôi Tấn nhìn mà bịt mũi, sợ máu mũi thực sự chảy xuống, vậy cũng thực sự doạ người quá rồi.

Lôi Tấn cũng không biết họ gây sức ép bao lâu, chỉ biết là, thời điểm họ rời đi thể lực La Kiệt đã chống đỡ hết nổi mà mê man, là bị An Lạc ôm về.

Lôi Tấn xoa xoa hai chân đã run lên của mình, đặt mông ngồi lên đám cỏ cạnh suối, nửa ngày không đứng lên.

Xem La Kiệt một bộ dáng lãng tử nóng tính, không nghĩ tới sau lưng lại lớn mật như vậy, cho dù là thời điểm tối lang thang nhất, Lôi Tấn cũng chưa từng thử chơi 3P đi. La Kiệt, ta cúng bái ngươi, như vậy cũng được.

Bất quá thực sự không nghĩ tới La Kiệt cùng chủ nhà lại có loại quan hệ này, xem chuyện hôm nay cũng chẳng phải là lần đầu, hai huynh đệ Hi Nhã cùng Mặc Nhã cũng có thể chấp nhận loại quan hệ này?

Ai, xem ra năng lực chấp nhận ở thế giới này thực rất cường đại, Lôi Tấn đối với thế giới này lại có thêm một bước hiểu biết.