Hoàng Thượng Của Ta, Chạy Đâu Cho Thoát!

Chương 3

Hoàng Thượng của ta, chạy đâu cho thoát! - Chương 3

---

-Bảo bối...

Lai Hoàng Ưng từng chút hôn lên môi Long Thiên An, lại mυ'ŧ nhẹ lên cổ y. Những vết hôn nổi bật trên da thịt trắng hồng, Lai Hoàng Ưng chỉ muốn ngay lập tức đem Long Thiên An nuốt ngay vào bụng.

Còn Long Thiên An mơ mơ màng màng nào phân định được đúng sai. Cơ thể mặc cho Lai Hoàng Ưng đùa bỡn, thầm nghĩ bản thân đang vô cùng khó chịu lại được người kia giúp mình bớt nóng, phỏng chừng là người tốt a.

-Ưʍ... ngươi sao lại hôn ta hoài vậy? - Long Thiên An cong cong cái môi tỏ vẻ bất mãn, liên tục bị hôn đến khó thở, sao mà giống thực quá đi.

-Oh, ngươi là ai? Không phải mẫu hậu a? Sao lại chui vào giấc mơ của ta rồi lại hôn ta?

Lai Hoàng Ưng không nhịn được mà bật cười, nhìn nét mặt của bảo bối nhà hắn thực khiến hắn yêu thương gấp bội phần - Ta là tướng công của ngươi nha. Mà ta còn chưa biết tên ngươi.... ngươi mỗi lần đến đều đi rất nhanh. Thật là bảo bối hư.

Long Thiên An không cam, như con nít tỏ vẻ giận dỗi - Ta đâu có hư. Nói cho ngươi biết, ta... ừm.. là Long Thiên An đó nha, ngươi cái gì mà là tướng công của ta.. ô... ăn nói hồ đồ.. ưʍ...

-Tên thật đẹp, ta thật yêu ngươi, Thiên An - Lai Hoàng Ưng nhẫn nhịn nhiêu đó là đủ, không dài dòng thêm mà đè Long Thiên An xuống giường, thân thể cường tráng phủ lên thân thể y.

-Ngươi làm cái gì nha?

-Tất nhiên là làm ngươi thoải mái

Kết thúc lời nói là một nụ hôn thật sâu. Lai Hoàng Ưng nhân lúc Long Thiên An không để ý, lưỡi luồn vào khoan miệng y, quấn lấy lưỡi y mà trêu đùa. Long Thiên An lần đầu bị chiếm tiện nghi khó khăn tiếp nhận nụ hôn của Lai Hoàng Ưng, hai chân không biết từ khi nào bị tách ra hai bên. Bởi vì hai người đều lõa thân, bên dưới không ngừng cọ xát vào nhau.

-Ngô...a.. thật kì quái...

Long Thiên An hiện tại rất khó chịu, vừa nóng vừa cảm giác được một điều gì đó, cứ như mà muốn nhiều hơn nữa. Đang không biết phải làm thế nào, Long Thiên An đột nhiên rêи ɾỉ một tiếng, bạch dịch cứ như thế mà phun thẳng ra ngoài.

Lai Hoàng Ưng vô cùng hài lòng, mang hai chân Long Thiên An gác lên vai. Bí huyệt như bông hoa nhỏ vô cùng khả ái, lại dụ người đến lạ thường. Lai Hoàng Ưng một ngón tay đâm vào trong nhẹ nhàng tách ra bí huyệt, bên trong quả thực vừa mềm mại vừa ấm nóng khiến Lai Hoàng Ưng có cảm giác như cái này không phải là mơ a.

Nhưng mà thời gian đâu suy nghĩ, không chần chừ chèn thêm hai ngón tay vào để khuyếch trương. Long Thiên An bây giờ mới cảm giác được hơi trướng trướng, lại hơi thoải mái, rốt cuộc vẫn không thể phân định được này là cái cảm giác gì.

-A.. ưʍ.. đừng mà.. ngươi làm gì.. ô...

-Ngoan nào..- Lai Hoàng Ưng thấy dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra ướt cả ngón tay hắn, nghĩ chắc là đã bôi trơn xong xuôi. Cự căn không thể thêm nhẫn nhịn, cũng không có thèm báo trước mà thẳng tắp vọt vào.

-Aaaaaaa!!!!!!!!

-Bảo bối, ngươi sao vậy a? - Lai Hoàng Ưng không biết sao Long Thiên An lại la to như vậy? Không phải hắn đều làm như mọi ngày hay sao? Long Thiên An đáng ra phải rêи ɾỉ thay về kêu lên đau đớn như thế này!?

Long Thiên An cứ tưởng như bản thân đã chết rồi. Nước mắt ròng ròng mà chảy ra, lần đầu tiên trong cuộc đời y phải chịu đau như thế này. Da thịt giống như bị xé rách, Long Thiên An cực nhọc thở. Say rượu vọt lên chín tầng mây, phút chốc bị đau đớn làm cho thanh tỉnh, vừa khóc vừa la - Đau quá, ta chết mất. Khốn khϊếp, ngươi là ai? A.. rút ra, mau rút ra!!!

Lai Hoàng Ưng thấy bảo bối của hắn nước mắt nước mũi ròng ròng tất nhiên cũng vô cùng đau lòng. Lại phát hiện ra nơi kia của y chảy máu, Lai Hoàng Ưng rốt cuộc không thể nghĩ ra được, hắn làm sai chỗ nào, sao bảo bối lại chảy máu. Vẫn chưa phát hiện được Long Thiên An đã tỉnh rượu, mà bản thân hắn cũng đang còn say.

-Ngoan ngoan, có lẽ là tướng công đâm vào quá mạnh rồi. Sẽ cho ngươi thoải mái ngay thôi.

Long Thiên An bị Lai Hoàng Ưng giữ chặt cả tay chân không thể nào vùng vẫy. Chỉ cơ thể tiếp tục la hét trong tức giận - Ngươi điên sao? Ta sẽ gϊếŧ ngươi, mau rút cái thứ kinh khủng kia ra khỏi người ta. Ô.. đau chết mất.. a...

Long Thiên An chưa kịp nói thêm lời nào thì Lai Hoàng Ưng đã động thân một cái, môi áp môi không cho y la hét nữa, vừa hôn vừa cắn làm cho môi Long Thiên An đều sưng đỏ.

Động thân mỗi lúc mỗi nhanh hơn, Lai Hoàng Ưng nơi đó vừa thô vừa to, lại mỗi lần đều đâm sau vào bên trong tiểu huyệt của Long Thiên An, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng tiết ra hòa chung với máu. Long Thiên An đau đến chết đi sống lại.

-Ô.. tha cho ta đi.. đau quá.. a.. ta sẽ gϊếŧ chết ngươi, tên khốn khϊếp

Lai Hoàng Ưng nhíu mày, một chút cũng không vừa lòng. Bảo bối của hắn đúng là hư thật rồi. Hôm nay lại còn dám mắng hắn, để xem hắn dạy dỗ y như thế nào.

-Nói cái gì? Nói lại cho ta nghe xem? - Côn ŧᏂịŧ rút ra rồi đâm mạnh vào trong, Lai Hoàng Ưng nhếch môi cười, cuối xuống ngậm một bên nhũ hoa của Long Thiên An, đầu lưỡi vươn ra ấn mạnh lên, còn không quên cắn nhẹ một chút.

-Ngô.. van cầu ngươi.. ta sai rồi, đau quá.. ô.. đừng cắn mà..a.. nhẹ nhẹ một chút.. van cầu ngươi - Long Thiên An bị thao đến đau đớn, biết nếu mắng người kia thì sẽ bị trừng phạt, không còn cách nào khác ngoài phải khóc lóc cầu xin hắn.

-Không phải dám mắng ta sao? Hừ... - côn ŧᏂịŧ chôn sâu ở bên trong không ngừng luận động, bên trong Long Thiên An đúng là vừa chặt vừa nóng, dâʍ ŧᏂủy̠ lại cứ tiết ra ướt nhẹp cả một mảng, vách tràng bích mềm mại quấn chặt lấy côn ŧᏂịŧ của Lai Hoàng Ưng khiến hắn khó khăn thở dốc.

Long Thiên An hai mắt đẫm lệ, tay bấu chặt lấy gối - Ô.. ta không dám nữa mà.. tha cho ta.. nga..m ưʍ... a - Long Thiên An không biết từ khi nào bản thân lại rêи ɾỉ như vậy, cảm giác không có đau đớm như lúc đầu ngược lại còn có một chút gì đó không thể diễn tả được.

Lai Hoàng Ưng thấy Long Thiên An vẻ mặt đau đớn khóc lóc như vậy cũng không muốn thêm trừng phạt y - Vậy nói ta nghe xem ta thao ngươi có thoải mái hay không?

-Ta.. ta không biết...a... - Long Thiên An không thể trả lời, rốt cuộc là loại cảm giác gì đây? Sao ta lại cảm thấy như đang bay lên trời thế này? Không được, lại chạm trúng chỗ đó, ta chết mất.

-Không nói? Được!

'Ba' một tiếng, côn ŧᏂịŧ ly khai khỏi huyệt động. Long Thiên An bị cảm giác trống rỗng làm cho khó chịu. Nhưng mà, rõ ràng là y không muốn còn nói là sẽ gϊếŧ chết hắn, lại cảm thấy khó chịu đến tột cùng. Từ sâu trong cơ thể dâng lên một loại cảm giác gì đó, y muốn... muốn hắn lấp đầy.

-Đừng... đừng mà.. ô... cắm vào, mau cắm vào - Long Thiên An như con nít mà khóc ô ô lên, đáng ghét, sao bên trong lại ngứa như thế này?? Thật khó chịu

Lai Hoàng Ưng tỏ vẻ không quan tâm đến, hướng Long Thiên An nói - Ngươi nói cái gì ta nghe không rõ? Còn có, phải gọi ta là tướng công.

Long Thiên An nghe xong không biết phải làm thế nào. Y không thể, không thể gọi một nam nhân.. là tướng công.

-Ta.. ô.. ngươi giúp ta.. ngứa quá..

Lai Hoàng Ưng côn ŧᏂịŧ bán cương tại huyệt khẩu Long Thiên An cọ qua cọ lại, vẫn có ý định muốn khi dễ y, không muốn đâm vào. Mà huyệt khẩu của Long Thiên An thật giống như một cái miệng nhỏ, cứ mở ra khép vào. Lai Hoàng Ưng tức giận vỗ mạnh lên mông của Long Thiên An.

-Dâʍ đãиɠ, muốn ăn đại côn ŧᏂịŧ đến vậy sao?

Long Thiên An đầu óc còn đâu phân định, chỉ duy nhất một ý nghĩ muốn được lấp đầy. Vừa nghe Lai Hoàng Ưng nói xong, lời nói rõ ràng vừa khi dễ lại vừa thô tục, nhưng mà Long Thiên An không cảm thấy ghê tởm, ngược lại còn cảm thấy thích đến kì lạ. Vậy nên không chần chừ mà hô lên.

-Ô... muốn muốn... muốn côn ŧᏂịŧ cắm vào, thao ta.. nga... tướng công...

'Tướng công'?

Lai Hoàng Ưng còn gì mong đợi hơn ngoài hai tư này. Côn ŧᏂịŧ thẳng tắp nhanh chóng đâm vào, lại một trận luận động không ngừng. Tiếng động dâʍ đãиɠ không ngừng vang lên, cộng với tiếng môi lưỡi cả hai quấn quýt lấy nhau, âm thanh da^ʍ mĩ hòa chung vào nhau không ngừng vang vọng.

-Nga.. thao ta.. ô..

-Bảo bối dâʍ đãиɠ, tướng công thao ngươi có thích không? Ăn có đủ không?

Long Thiên An cả cơ thể không ngừng lắc lư, hai chân quấn chặt lấy thắt lưng Lai Hoàng Ưng - Thích thích... tướng công thao ta.... nga... thật thích.. ô.. ăn thật no..a... thao ta.. nga...

-Hừ.. ngươi thật dâʍ đãиɠ, ta thao chết ngươi... để ngươi khỏi chạy nữa.. - Lai Hoàng Ưng hai mắt nhuốm màu du͙© vọиɠ. Côn ŧᏂịŧ lập tức trướng thêm một vòng, thao Long Thiên An đến trời đất đều quên sạch. Miệng không ngừng rêи ɾỉ, phát ra những âm thanh mơ hồ đến bản thân cũng không hiểu mình đang nói cái gì.

-Nga.. ta không chạy nữa.. ô.. lớn quá lớn quá.. chết mất... ta muốn bắn.. a...

-Chúng ta cùng nhau - Lai Hoàng Ưng động thân liên tục, bị Long Thiên An siết chặt cuối cùng vẫn không nhịn được mà bắn ra. Bạch dịch phun thẳng vào cơ thể Long Thiên An, trên bụng cũng dính đầy bạch dịch của y vừa bắn ra.

-Bảo bối - Lai Hoàng Ưng hai tay ôm chặt lấy Long Thiên An, sợ rằng y sẽ biết mất nữa, trong miệng không ngừng lầm bầm - Bảo bối, ở lại với ta đi.. đừng biến mất.. - sau đó cả hai đều chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.

--

Sáng hôm sau, Long Thiên An khó khăn mở mắt tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên chính là toàn thân vô cùng đau nhứt ê ẩm. Lại phát hiện có ai đó đang ôm mình, đến khi nhìn người kia, rồi lại nhìn lại bản thân. Vết hôn xanh tím trên khắp cơ thể, Long Thiên An trong lòng một trận lo lắng, đầu vô cùng đau nhứt hồi tưởng lại những gì đã xảy ra.

Long Thiên An không thể kiềm chế được phẫn nộ cùng tức giận, mặc dù đau đến mức không thể đứng dậy. Gắng gượng đến toát mồ hôi, lôi Lai Hoàng Ưng còn chưa tỉnh giấc từ trên giường xuống, cho hắn hai đấm đau đớn vào mặt.

Mà Lai Hoàng Ưng bị đánh đến tỉnh, đầu tiên tất nhiên tức giận đến run người. Tự nhiên lại bị phá giấc ngủ, lại còn bị đánh đến rách môi - Khốn khϊếp..

Nhưng mà vừa mở mắt ra thấy Long Thiên An trừng mắt nhìn mình, tim đột nhiên đập thình thịch thình thịch, còn tự tát mình thêm một cái - Ui da.. đúng là không phải mơ?

Long Thiên An nghĩ là Lai Hoàng Ưng bị điên. Lại nhớ đến mẫu hậu từng nói chuyện gì sai cũng đều xuất phát từ hai phía, tức giận mà ngồi xuống giường, dùng chăn che đi thân thể đầy dấu vết mờ ám.

-Ngươi mau cút ra ngoài, chuyện tối qua ta... sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu ngươi dám nói ra ngoài, ta sẽ lập tức gϊếŧ chết ngươi, không quản ngươi là Thái tử của Lai Mạch cổ quốc hay là gì. Còn có.. ta không bao giờ muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa.

Lai Hoàng Ưng một chữ cũng không lọt vô tai, đứng ngơ người một hồi lâu. Sau đó đột nhiên chạy lại ôm chặt lấy Long Thiên An, chất giọng vô cùng vui vẻ nói - Bảo bối, ngươi không biến mất nữa rồi. Ta rất hạnh phúc, bảo bối, ta không mơ, đây là sự thật.

Long Thiên An không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Còn chưa kịp mở miệng thì Lai Hoàng Ưng lại nói tiếp - Sao ngươi lại tức giận với ta nha. Lẽ nào ta làm ngươi đau hay sao? Để ta xem thử nào.

Lai Hoàng Ưng vừa nói xong đã ấn Long Thiên Am nằm xuống giường, đem hai chân y nâng cao lên.

-Ngươi... ngươi muốn làm gì? Buông.. ta nói ngươi buông ra!!

-Ngoan nào, đúng là đều sưng lên hết - Lai Hoàng Ưng đau lòng nhìn tiểu huyệt sưng đỏ, chắc chắn là rất đau rồi đi - Không sao, ta có cách này. Bảo bối nói cho ngươi biết, ta chưa làm cái này cho ai đâu nha.

Ngay lúc Long Thiên An còn chưa biết 'cái này' là cái gì. Tiểu huyệt đau nhứt đã bị cái gì mềm mềm ướt ướt đảo qua đảo lại. Long Thiên An 'đùng' một cái, suýt nữa xấu hổ đến bất tỉnh.

-Ngươi điên sao.. ô.. rất bẩn.. không nên.. ta sẽ gϊếŧ ngươi..a...

Lai Hoàng Ưng không thèm để vào tai, chăm chú liếʍ tiểu huyệt cho bảo bối, đến khi tiểu huyệt dính đầy nước miếng da^ʍ mĩ của hắn mới buông tha, còn mặt dày hỏi - Ngươi hết đau chưa? Thấy ta có giỏi không?

Long Thiên An một chút cảm động cũng không có. Còn tức giận tát Lai Hoàng Ưng một cái - Cút cho ta... ta sẽ gϊếŧ chết ngươi... cút mau.

Lai Hoàng Ưng xoa xoa bên má, vẫn không có biểu hiện của sự tức giận, còn thản nhiên ôm lấy Long Thiên An hôn lên má y - Ngươi đừng nằm mơ, lại tính chạy trốn nữa sao? Có đánh chết ta cũng không đi.

-Ngươi phát điên cái gì? Buông ta ra - Long Thiên An cảm thấy bất lực với tên thái tử này, có hay không đầu óc hắn có chô nào không ổn a?

-Không buông, ngươi muốn đánh thì cứ đánh tiếp đi.

-Ngươi...

Đang lúc hai người dằng co qua lại giữa buông với không buông. Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa khiến cả hai đều giật mình.

-Hoàng thượng, người đã dậy chưa ạ?

-A Tiêu sao? Ta dậy rồi, có việc gì không?

-Quốc vương mời người đến cùng dùng bữa.

-Được, ta ra ngay. - Long Thiên An không còn cách nào khác, tức giận cắn mạnh lên tay Lai Hoàng Ưng một cái, vừa kịp lúc che miệng hắn lại. Sau đó không thương tình đá hắn qua một bên.

-Cút cho ta.

Lai Hoàng Ưng vui vẻ đứng dậy, nhìn bảo bối của hắn khi tức giận quả thực cũng rất mê người đi, nhưng mà...

'Hoàng thượng'??

Đến khi Long Thiên An thay xong y phục, không thèm màn tới hắn mà đi nhanh ra ngoài. Lai Hoàng Ưng mới có thể hiểu ra mọi chuyện.

Bảo bối của hắn là Long Thiên An, hoàng thượng của Long triều.

Vậy là người đêm nào cũng lẻn vào giấc mơ của hắn là Hoàng thượng của Long triều. Trong khi hắn và y còn chưa biết nhau. Ha, đây không phải cái gì gọi là điềm báo tốt hay sao ta?

Và một chuyện thập phần quan trọng, đêm qua chính là lần đầu tiên của bảo bối nhà hắn.

Haha, Lai Hoàng Ưng ta kiếp trước quả thực sống tốt nên kiếp này mới được may mắn như thế này.

Lai Hoàng Ưng trong lòng nhảy múa loạn xạ, vui sướиɠ như bay thẳng lên chín tầng mây.

Bất quá bảo bối của hắn hơi nóng tính một chút. Chắc tại đêm qua là lần đầu của y, hắn lại khôbg biết kiềm chế. Hắn nhất định phải tìm cách xin lỗi bảo bối mới được.

Nghĩ lại đúng là may mắn trời ban, say rượu đi nhầm phòng lại gặp được bảo bối. Long Thiên An à, trời đã định ngươi là của ta, muốn chạy cũng không thể chạy được đâu nha.

Lai Hoàng Ưng nhanh chóng nhặt y phục dưới đất đem mặc vào, nhìn trước ngó sau cẩn thận đi nhanh ra khỏi phòng. Vừa đi vừa huýt sáo vui vẻ, lại gặp ai cũng chào hỏi. Khiến mọi người không khỏi hồ nghi người kia có phải là thái tử thường ngày của bọn họ hay không? Thật là đáng sợ mà..!!

-End Chương 3- [3k từ]《Tiếp Hạc》