Màn đêm buông xuống, lúc bóng đêm nhuộm đen chút ánh hồng cuối cùng của mặt trời, toàn bộ kkinh thành rơi vào một mảnh đèn đuốc rời rạc. Đêm này ánh trăng u tĩnh xinh đẹp một cách thần bí, vừa đúng ý Tô Tố.
Nàng một thân cẩm bào màu xanh nhạt, giữa long mày tinh xảo hiện rõ khí khái hào hùng, bên hông mang theo một khối ngọc bích màu xanh, quạt xếp mở ra, rất khác với cách ăn mặc như một dân chơi trước kia, ngược lại lúc này nàng lại có thêm mấy phần khiêm tốn. hơi giống với công tử văn nhã khí chất ôn nhuận như ngọc.
Nhìn người đang đứng chờ cách đó không xa, nàng câu khoé môi lên, “đi, cứu Nhan Khanh cô nương của ngươi!” Nghe nói, Lục Ngôn Thư khoé miệng giật một cái.
Tô Tố thích nhất là tốc chiến tốc thắng, bởi vì nàng lén chạy ra ngoài, bây giờ người cha thừa tướng tiện nghi của nàng đang theo dõi sát sao, vốn dĩ muốn hẹn thời gian cùng Lục Ngôn Thư, nhưng mà, Lục Ngôn Thư là người nàng nhất định phải nắm trong tay, cho nên thôi đành chịu vậy. Từ chỗ Lục Ngôn Thư, nàng biết được lão bản phía sau của Hoa Nguyện lâu chính là con trai út của Nội các Đại học sĩ, tên là Lâm Bất Phàm. Nói đến cái tên Lâm Bất Phàm này thì Tô Tố nàng chỉ có thể hình dung hắn chính là dạng người bề ngoài thì anh tuân bên trong thì thối rữa, cả ngày chơi bời lêu lỏng còn ưa thích học đòi văn vẻ, lừa gạt những cô nương không có đầu óc thì vẫn được đi, ten Lâm Bất Phàm này ngoại trừ ham mê nữ sắc, còn yêu thích cờ bạc, có thể nói là “minh tu sạn đạo”, bên ngoài thì giả vờ giả vịt vẽ tranh làm thơ, bên trong ăn uống chơi bời tửa sắc cờ bạc ! Hôm nay vừa văn, không phải hắn thích cược tiền sao? Như vậy nàng liền sẽ bồi hắn chơi một chút. Coi như là bước đầu khai sáng đế quốc thương nghiệp của nàng.
Hai người sóng vai đi tới, đối với các cô nương trên đường quăng tới ánh mắt mập mờ Tô Tố đặc biệt hưởng thụ, vừa nghe Lục Ngôn Thư nói chuyện một bên vừa hướng các cô nương mà nháy nháy mắt, trêu ghẹo các cô nương mắc cở đến đỏ bừng hai má, cực kỳ đắc ý. “Theo như ngươi nói như vậy, chính là Nhan Khanh cô nương kia tự nguyện rồi.?” Nghe vậy, Tô Tố nhíu mày quay đầu nhìn về phía Lục Ngôn Thư, tựa hồ như có chút ngoài ý muốn đối với lời nói của hắn, nếu là tự nguyện thì cần gì lãng phí nhiều sức lực như vậy?
“Tuy rằng là nói như vậy, nhưng bên trong thực chất là bị ép bức đến cùng đường mạt lộ rồi, đã trải qua nhiều năm như vậy cũng đã đến lúc trở lại cuộc sống bình thường!” Lục Ngôn Thư ngẩn đầu nhìn đến một nơi xa, mái nhà Hoa Nguyệt lâu hoàn toàn mông lung mập mờ trước mắt, có bao nhiêu nữ tử vô tội bị luân hãm trong đó, gặp vạn người phỉ nhổ, hắn không muốn Nhan Khanh bị như thế.
Tô Tố trong mắt sững sờ, cuộc sống của người bình thường? Cuộc sống của một người bình thường là dạng gì? Nàng không hiểu, trong trí nhớ, nàng chưa từng có một ngày nhẹ nhõm, hoặc có thể nói là từ ngày sinh ra trong Tô gia nàng chưa có một ngày tự do, đây là trách nhiệm mà nàng phải mang khi sinh ra, nghĩ muốn buông xuống cũng không buông được, có lẽ về sau, Tô gia có lẽ đã trở thành chấp niệm của nàng, nàng cũng đành quen với nó.
Ban đêm, chính là thời gian ăn chơi náo nhiệt nhất, Tô Tố mang theo Lục Ngôn Thư đến sòng bạc, âm thanh huyên náo đem hai người bao phủ trong đó, chỉ là Tô Tố một thân cẩm phục đắt tiền màu lam, xem ra chính là xuất thân bất phàm, tự nhiên là khiến người chú ý.
“Hắn là ai? VÌ cái gì mà chưa từng thấy hắn xuất hiện trong kinh thành?” Trên nhã toạ ở lầu ba, một nam từ cầm chén rượu tinh xảo trong tay, nhìn đến tràng cảnh lộn xộng bên dưới, thân ảnh màu lam lập tức nhảy vào hai con ngươi, quay sang người đứng bên cạnh mà hỏi.
Nữ tử phía sau của nam nhân, một thân váy lụa mỏng màu tím bao quanh thân hình kiêu hãnh của nàng, nghe nam nhân nói, nhìn theo ánh mắt của chủ nhân nhà mình, thật lâu trong đầu nàng vẫn không tìm được tin tức của người này, khẽ câu mày mở miệng nói “chủ tử, thuộc hạ không biết!”
Nam nhân hai con ngươi mang theo ý tứ tìm kiếm nhìn Tô Tố thật lâu, có lẽ cảm nhận được ánh mắt chăm chú của người khác, Tô Tố ngẩn đầu nhìn sang phương hướng của cảm giác, đối diện với một đôi mắt đen ý vị không rõ ràng, khoé môi nàng khẽ câu lên.
“Xem ra trong cái sòng bạc này cũng là một nơi ngoạ hổ tàng long đi.” Nàng buông xuống đôi mắt, đi quanh mấy chiếu bạc ở bốn phía, Lục Ngôn Thư không hiều gì cũng theo sát sau lưng nàng, tự hỏi nàng đến cùng là muốn làm gì?
Mắt thấy Tô Tố ra khỏi sòng bạc, Lục Ngôn Thư gấp, nàng không phải là đến giúp hắn sao, cho nên dù muốn hay không vẫn thốt ra câu hỏi “Cô nương đến cùng là đang làm gì? Lúc tới chẳng phải là nói muốn chơi sao, thắng cái mười mấy vạn lạng, bây giờ còn chưa bắt đầu đâu? Sao lại đi rồi?” Hắn mặc dù nói không lớn nhưng cũng đủ cho người chung quanh hắn nghe thấy, trong lúc nhất thời người trên hai tấm chiếu bạc đều nhìn xem Tô Tố.
Khoé miệng nang không thể ức chế câu lên đường cong đẹp mắt, không thể không nói tên Lục Ngôn Thư này rất hợp ý của nàng, nhìn thấy Lục Ngôn Thư nghi hoặc còn mang theo ánh mắt hấp tấp, nàng nhìn bố phía xung quanh, ánh mắt những người này có xem thường, có khinh miệt, có trào phúng, không hề tự lượng sức. Tô Tố cười, môi mỏng khẽ nhếch nhìn Lục Ngôn Thư mà nói, “những thứ này bản công tử chơi chán rồi, hơn nữa kỹ thuật của bọn họ thật sự là không ra hồn, bản công tử đột nhiên không có hứng thú.” Điên cuồng, cuồng vọng không ai sánh bằng, quả thực là khiến cho lòng người phẫn nộ.
“Tên tiểu tử tự đại này tử đâu tới, dám ở đâu khẩu xuất cuồng ngôn!” lời nói của Tô Tố thành công chọc giận những người này, nhất là bọn còn tự cho rằng kỹ thuật của mình rất tố. Nói chuyện mà một tên đại hán, thân thể cao lớn thô kệch so ra gần gấp đôi Tô Tố. Một đôi mắt mang theo phẫn nộ, hận không thể đem nàng xé nát mới tốt.
Nàng giương mắt nhìn lên, không sợ hãi chút nào đối diên với ánh mắt tràn ngập ngoan ý của hắn, cười càng rỡ mà nói “khẩu xuất cuồng ngôn chính là vốn liếng của bản công tử, mà ngươi chỉ xứng ở đây sủa loạn.”
Đại hán trừng cặp mắt đỏ tươi, phảng phất như chỉ cần nàng hành động thiếu suy nghĩ một chút hắn liền bổ nhào qua chém gϊếŧ nàng, “ngươi đúng là tự mình tìm chết! Cùng ta so một ván, thua thì đem mệnh lưu lại đây!” Khẩu khí không một chút cho phép thương lượng, nhìn dáng vẻ của hắn như đang nắm chắc phần thắng.
Tô Tố nhíu nhíu mày, “mệnh? Cũng không cần phải đánh cược cái này” Mọi người nghe được cười nhạo một tiếng, Lục ngôn Thư sau lưng cũng không nhịn được mà nhìn nàng hai cái, nhìn thấy ánh mắt châm biếm của tên đại hán, Tô Tố mới tiếp tục mở miệng nói “Ta muốn mạng ngươi cũng vô dụng, như vậy đi, đem tất cả gia sản của ngươi đưa cho ta là được rồi, ta trước nay luôn thiện tâm. Hay là để lại cho ngươi một cái mạng để ngươi đem tiền kiếm lại, mất mạng đòi tiền còn có tác dụng gì? Ngươi nói xem có đúng không?” Ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng nắm quạt xếp, ro ràng là một bộ dáng tao nhã lịch sự, thế nhưng lại đem phần nho nhã này mà cứng rắn thể hiện ra con người kiêu ngạo/
“Ngươi….” Đại hán lửa giận công tâm, gầm lên giận dữ “đều cút ngay cho ta!” Những người trên chiếu bạc lập tức phân tán ra bốn phía, dành chỗ cho hia người.
“Cược lớn nhất, một ván phân thắng thua, người thua để mạng lại!”
Tô Tố bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ, nàng chỉ muốn tiền thôi, sau đó lại không thẻ làm gì mà mở miệng nói, “Được, nếu ngươi đã khăng khăng muốn ta nhận cái mạng này của ngươi, vậy thì ta đành làm người tốt mà cố thu ngươi vậy.”
Đại hán bị nàng chọc tức mém chút hộc máu, một đôi mắt đỏ thẫm đáng sợ.
Nhìn xem kịch vui phía dưới, nam tử trên lầu lạnh nhạt thu lại ánh mắt, tiếp đó mang theo thị nữ áo tím lặng yên mà rời đi, tựa như chưa từng tới bao giờ, nếu như là không để ý đến cốc trà trên bàn vẫn còn bốc khói.
“Chủ tử, hắn đi! Muốn theo sau không ạ?” Giọng nói trầm thấp đặc biệt thấp giọng nói bên tai nam tử bạch y. Bạch y nam tử lạnh nhạt nhìn nháo kịch bên dưới, trong mắt thoáng hiện lên tia hứng thú, nghe thấy lời nói bên tai cũng không có quay đầu “đi theo hắn.” Khi đang nói chuyện ánh mắt vẫn một mực đặt ở trên người Tô Tố.
Nam tử lui ra phía sau một bước im lặng, nhìn theo ánh mắt của chủ tử nhà mình.
“Ba” một tiếng, Tô Tố đặt cốc đựng xúc xắc trong tay từ trên cao xuống bàn, nhìn thấy đại hán đầy đầu mồ hôi lần nữa hỏi hắn có muốn thay đổi lại tiền đặt cược hay không.
“Bớt nói nhảm, trực tiếp mở.” dứt lời, đại hán mở ra xúc xắc của mình, 5 viên xúc xắc, đồng nhất mặt 6 chấm cùng hướng lên trên, hắn ngẩn đầu châm chọc nhìn Tô Tố.
Nàng ngược lại nhún vai, sau đó cũng mở, 5 viên xúc xắc cũng là cùng hướng mặt 6 chấm lên trên, chỉ có điều có một viên chiều cao rõ ràng thấp hơn một nủa so với bình thường, lại nhìn, lại thấy một chấm màu đỏ trong đó, cùng với nửa cái xúc xắc kia nằm cùng một chỗ, hai nửa này lại lớn nhỏ cao thấp giống như đúc
Lập tức, trên chiếu bạc một mảnh xôn xao, đó là phải có bao nhiêu sức lực mới có thể đem xúc xắc chia một thành hai? Tô Tô rõ ràng nhiều điểm hơn tên đại hán, cho dù là chỉ nhiều hơn chỉ một điểm….
“Ngươi,… Không có khả năng… Đây không có khả năng,… Ngươi là tên lừa gạt!” Đại hán nhìn Tô Tố giống nhue nhìn thấy quỷ, tựa hồ như đối với chiến thắng của nàng rất khó tiếp nhận.
Lời nói của đại hán khiến ánh mắt Tô Tố trong nháy mắt trở nên băng lãnh, ánh mắt lăng lệ “chơi không nổi thì nhanh xéo đi từ sớm, đừng đứng trước mặt bản công tử mạo nhận là hảo hán, người thua lưu lại cái mạng sao? Bản công tử hôm nay tâm tình cũng không tệ lắm, đem tiền trên người của ngươi lưu lại rồi không nhán xéo đi, đừng có đứng ở chỗ này làm bẩn mắt bản công tử! Ngôn Thư, còn sững sờ ở đó làm gì? Lấy tiền đi!” Nghe được lời của nàng, Lục Ngôn Thư nhịn xuống ý cười trên khoé môi tiến lên lấy tiền trên chiếu bạc của đại hán, không, bây giờ là tiền thuộc về bọn hắn, tất cả đều không khách khí mà cất vào cái túi bên eo của mình.
Nhìn mọi người xung quanh, Tô Tố ba một cái mở quạt xếp, vỗ một cái sau lưng của Lục Ngôn Thư, tâm tình thật tốt “đi, bản công tử mang ngươi đi uống rượu có kỹ nữ hầu!” Bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo. Lục Ngôn Thư khoé miệng giật một cái, theo Tô Tố rời đi.
“hưu…..Đông….” Ngay khoảnh khắc khi Tô Tố chuẩn bị nhấc chân bước ra sòng bạc, một mũi tiễn ngắn mang theo tiếng gió mà bay vυ't xẹt qua cắm thẳng tắp bên chân nàng, Tô Tố nhìn thấy mũi tiễn trước mắt mà nở nụ cười, cười ôn hoà, đây gọi là gì? Ra oai phủ đầu?
“Công tử thủ pháp thành thạo, vừa nhìn là biết ngay là cao thủ, tại hạ cũng muốn so cùng công tử một lần, công tử sẽ không để ý chứ!” Tiếng nói ôn hoà mang theo tia hàn ý không ai phát giác vang lên trong sòng bạc, trong lúc nhất thời đám người đồng loạt quay đầu cùng một hướng nhìn về phía bậc thang lầu một, chính là tên hoàn khố Lâm Bất Phàm trong miệng Lục Ngôn Thư rồi. Toàn thân bạch y, nhìn đúng thật là nhân cẩu dạng, nhãn châu Tô Tố xoay động, đáy mắt ý cười giảo hoạt loé lên một cái rồi biến mất, ý cười trên khoé miệng càng thêm rực rỡ, “nếu như công tử đã nói thì bản công tử cũng không để ý” Lục Ngôn Thư mờ mịt nhìn Tô Tố, cũng không có lên tiếng
Lâm Bất Phàm một thân trường bào màu trắng hoa văn lưu vân cẩm tú, ngũ quan thực ra cũng là một bộ dáng xinh đẹp, ngược lại cũng là có mấy phần của bộ dáng chính nhân quân tử, thế nhưng trong mắt Tô Tố hắn chỉ là một thân giả tạo mà thôi, nhìn hắn một thân màu trắng khiến Tô Tố nàng có chút buồn nôn, rất xin lỗi nàng là một người có một khuyết điểm lớn, đó là không quen nhìn người nàng ghét mặc cùng một màu quần áo, hôm nay nàng không đem cái bộ da kia lột ra thì cái tên Tô Tố của nàng sẽ viết ngược lại! Uy hϊếp nàng? Được lắm!
Lâm Bất Phàm ngược lại cũng không nghĩ tới Tô Tố sẽ nói như vậy, mày kiếm câu lại “vậy thì tiền cùng người đều phải lưu lại” rõ ràng chính là không để Tô Tố dễ dàng cứ như vậy mà rời đi.
Nàng cười khẽ, cho Lục Ngôn Thư một ánh mắt trấn an, lại là hoặc ít hoặc nhiều một chút ý vị xem kịch vui “thua cũng đừng trách bản công tử không nể mặt ngươi!”
Nàng năm đó một thân đơn phương độc mã tại Las Vegas cũng chưa từng sợ, bây giờ chẳng lẽ lại sợ một đám lão ngoan đồng cổ hủ? Chê cười!