Bản Tôn Không Vui

Chương 1: Bản tôn rốt cuộc khi nào mới chết

"Sư tôn, người thật đẹp."

Bùi Nặc: "..."

"Sư tôn, người là của một mình ta."

Bùi Nặc: "..."

"Sư tôn, người thật nghe lời."

Mặc kệ đối phương nói cái gì, Bùi Nặc vẫn duy trì một bộ mặt than, chẳng hề nhúc nhích.

Hắn có muốn cử động cũng không động đậy nổi, bởi vì hiện tại hắn là một khối thi thể bị đóng băng. Miệng không thể nói tay không thể động, toàn thân trên dưới toàn bộ cơ đã sớm đình chỉ vận động, chỉ là dựa vào bảo vật trời ban mới duy trì được nguyên trạng của thi thể.

Người nọ vuốt ve gương mặt hắn rồi từ từ đưa tay xuống, sau đó cúi người, nhẹ nhàng chạm nhẹ hắn môi, Bùi Nặc dường như có thể cảm giác được thứ nương theo mà bay đến, là nhàn nhạt một mùi hương sen trầm lạnh.

Y hôn hắn một chút.

Không duỗi đầu lưỡi ra.

Ngươi cho rằng đây là toàn bộ sao? Ha ha, ngây thơ.

Liền theo đó là động tĩnh rất nhỏ truyền đến.

Bùi Nặc bị nhốt ở bên trong cỗ thi thể, chỗ nào cũng không đi được, cái gì không nhìn thấy được.

Nhưng bù lại các giác quan khác lại vô cùng nhạy bén.

Hắn thậm chí có thể phân rõ âm thanh nào là bước nào.

Bước một: Y cởϊ áσ!

Bước hai: Y cởϊ qυầи!

Bước ba: Y thoát luôn qυầи ɭóŧ!

Bước bốn: Y tiến lại đây!

Sau đó Bùi Nặc liền cảm giác trong tay bị nhét vào một đồ vật, người nọ nắm lấy hắn tay, bắt đầu chậm rãi động.

Cùng với đó là tiếng thở dốc tinh tế.

"Sư tôn... Ư... Sư tôn... Ưʍ..." Thanh âm trầm thấp tinh tế, âm cuối run lên khe khẽ, giống một cọng lông chim dừng ở trên da thịt tinh xảo, mềm mại rồi lại tê dại.

Tiện nhân!

Vì sao lại rơi vào hoàn cảnh như thế, Bùi Nặc chỉ biết nghĩ thầm, bản tôn biết gì đâu!

Ngày ấy, cái lúc tên nghiệt súc đâm một kiếm, hắn mới hiểu được, á à, cái đứa chính mình nuôi nhiều năm như vậy, té ra chỉ là một con sói mắt trắng.

Té ra phản đồ ẩn giấu sâu nhất ở bên người hắn, thế mà lại là cái đứa đồ đệ nhỏ ngày thường chẳng buồn hé răng, thoạt nhìn thậm chí còn có chút ngơ ngơ ngác ngác.

Nhưng lúc ấy bản thân đã sớm bị kịch độc quấn thân, chỉ có thể kéo dài hơi tàn, việc có thể làm cũng chỉ là phun ra một búng máu, hổn hển thở dốc, sau đó trừng mắt nhìn y.

Ngày đó, nghiệt súc kia mang một biểu cảm lạ lẫm chưa từng thấy bao giờ, chậm rãi cười khẽ: "Sư tôn, đừng nhìn ta như vậy, những chuyện này đều là người dạy ta. Phàm là kẻ cản đường ta, ắt phải gϊếŧ."

Thôi được rồi, những lời này quả đúng là lời hắn dạy không sai.

Việc đã đến nước này, tất cả đều là do hắn có mắt không tròng, lơi lỏng chủ quan, thắng làm vua thua làm giặc, hắn không lời nào để nói.

Chỉ là... Nếu là thời gian có thể quay ngược lại, nếu có cơ hội làm lại, hắn nhất định chém cái thứ nghiệt súc này một kiếm chết tươi.

Trước khi hắn mang theo cảm xúc cực kỳ không cam lòng cùng oán hận mà nhắm mắt, lại nghe được một câu nói vọng từ không trung.

"Ngươi, có bằng lòng thử lại một lần nữa hay không?"

"Hệ thống trùng sinh hết sức trung thành phục vụ vì ngài! Chỉ cần có ta ở đây, trùng sinh, cải mệnh, báo thù tất cả đều không phải lời đãi bôi, cho cuộc đời ngài một cơ hội duy nhất để lựa chọn!"

Tuy rằng không hiểu cái kia thanh âm đang nói cái quái gì, nhưng là có lẽ thật sự là một cơ hội.

Người tu tiên bọn họ tranh mệnh cùng trời đất, hắn tuyệt không cho phép mình cứ chết đi như vậy.

Nhưng mà!

Vụ được trùng sinh lần nữa đâu?

Đây là cái trò bát nháo rối tung rối mù gì?

Lần thứ hai tỉnh lại, hắn phát hiện hắn không có trở lại quá khứ, cũng không lần nữa có được một thân thể mới tinh, đây không phải chính là bản thân hắn sao?

Chẳng qua, ý thức cũng không theo thân thể đã chết mà tiêu tán, ngược lại bị khóa chặt chặt chẽ tại bên trong khối xá© ŧᏂịŧ này, không được giải thoát.

Thôi bỏ qua, bản tôn không thèm để ý ba cái vặt ấy.

Nhưng mà! Nghiệt súc này thế mà, thế mà... dám đối với thi thể của hắn làm ra việc đại nghịch bất đạo như thế! Còn mang cái biểu hiện rất là... hạ tiện không chịu nổi!

Ai đến đây cho hắn một lời giải thích đi!

"Chuyện đó, tôi cũng không biết đâu." Có người lấy lòng nói.

Người này tự xưng nó chính là cái thứ quỷ quái "Hệ thống trùng sinh" gì đó, không có thực thể, lại có thể truyền âm cùng hắn, chiếu theo như lời nó, nguyên do bản thân mình hiện giờ ra nông nỗi này cũng đều là từ tay nó mà ra.

Theo lý thuyết thì cũng có vài phần năng lực, nhưng xem xét thực tế thì chẳng hề đáng tin cậy.

"Có thể là thời gian lùi lại một chút, ngài chờ thêm mấy ngày, hẳn là sẽ có thể thuận lợi trùng sinh." Nếu hệ thống có mũi có mắt, hiện tại nhất định là mặt ủ mày ê.

Bùi Nặc từ chối hiểu bộ dáng đó: "Nói đến cùng chuyện về súc sinh kia là như thế nào?"

Hệ thống: "Tôi thật sự không rõ lắm, theo như cốt truyện thì không nên như này mới phải!"

Cốt truyện?

"Cốt truyện là cái gì?"

"Cốt truyện là quy luật chung của sự phát triển của mọi thứ, tức là trạng thái mà sự kiện này nên tồn tại." Hệ thống lẩm bẩm lầm bầm nói một đống từ ngữ mà Bùi Nặc nghe không hiểu gì.

Hệ thống cũng rất muốn khóc.

Vì cái gì hết thảy mọi việc lại biến thành như vậy, muốn nói thì phải bắt đầu từ lâu lẩu lầu lâu về trước.

Xưa xửa xừa xưa trước kia, có một thanh niên tương lai đầy hứa hẹn, cậu ta bệnh chết.

Linh hồn phiêu bạt mấy hồi, có người nói cho cậu ta, chỉ cần biến thành hệ thống, đến các thế giới đi làm bạn với nam chính, trợ giúp nam chính thành công trong sự nghiệp vĩ đại là cậu có thể một lần nữa sống lại.

Cám dỗ của việc trùng sinh quá lớn, cậu ngay cả suy xét cũng chả thèm liền đáp ứng một mạch luôn, hoa hòe hoa sói biến thân trở thành một hệ thống.

Thế giới thứ nhất mà cậu muốn đi vào, gọi là tiên đạo.

Lúc ấy cậu xem tóm tắt thì thấy sao mà quen thế, lập tức liền nghĩ tới, cái này không phải là quyển tiểu thuyết tiên đạo cậu thích nhất lúc còn sống thì là cái gì?

Tiên đạo là một áng tiểu thuyết trùng sinh, nội dung kể về chuyện nam chính trùng sinh báo thù xưa, nam chính kiếp trước là tông chủ tiền nhiệm của Tử Đàn Tông, người đứng đầu Tiên Đạo Giới, quân lâm thiên hạ, không có ai không tôn kính. Đáng tiếc ánh mắt không được tốt, bị đồ đệ sói mắt trắng thân cận nhất phản bội, thân bỏ đạo tan. Nhưng không sao, hắn bùng nổ kỹ năng trùng sinh, chỉ cần đạo tâm kiên định, ngóc đầu trở lại thì có là gì.

Kết quả đương nhiên là nghịch thiên, báo thù, vả mặt, cuối cùng thành đại đạo.

Cậu lúc ấy rất chi là thích nam chính, trước khi trùng sinh, hắn cuồng bá tùy ý, đội trời tung hoành, chính là thiên chi kiêu tử. Sau khi trùng sinh, hắn ngậm cay nuốt đắng, thận trọng từng bước, tính toán tường tận, khiến cậu giờ giờ khắc khắc muốn khóc!

Hiện tại tự nhiên may mắn được làm hệ thống của nam thần, quả thực không thể tốt hơn!

Hắn nhất định sẽ trợ giúp nam thần, san bằng chướng ngại, về lại đỉnh cao!

Có điều, sao hiện thực với cốt truyện lại khác nhau nhiều như vậy nhỉ?

Cái người gánh vai ác nhất cái cốt truyện, kế sau vị trí đệ nhất thiên tài tu đạo của nam chính, tông chủ Tử Đàn Tông, Vô Cực Đế Tôn chấp chưởng Tiên Đạo Giới, lạnh lùng ngạo mạn, ưu nhã tuyệt luân, tàn nhẫn vô tình, dã tâm bừng bừng, gϊếŧ thầy chứng đạo, đương nhiên không hổ danh phản diện.

Mà hiện tại, kính nhờ ai nói cho nó, Lạc Tinh Lỗi vì cái gì đã có bệnh cuồng thầy lại còn cuồng cả thi thể thế?! Với cả sao lại... da^ʍ thế không biết.

Tiếng thở dốc bên tai càng ngày càng mãnh liệt, cho dù nhìn không tới, Bùi Nặc thậm chí còn có thể tưởng tượng ra cảnh hầu kết y trượt lên trượt xuống trên cái cần cổ mỹ lệ đang ngước cao.

m thanh của Lạc Tinh Lỗi kêu cực kỳ dễ nghe, lạnh lùng lại hơi mềm yếu, đặc biệt là lúc... rêи ɾỉ.

Bùi Nặc nghe thấy liền cảm giác thật sự rất khó chịu, liền hỏi: "Rốt cuộc Bản tôn khi nào mới có thể chết?" Mỗi ngày trải qua mấy quãng thời gian như vậy, hắn vẫn nên chết quách đi!

Hệ thống vô cùng hổ thẹn: "Tạm thời vẫn chưa biết, phiền ngài chờ ít lâu, chờ ít lâu nữa. Nhưng mà, chủ nhân, người có phải là... cứng rồi không?"

Bùi Nặc: "...!"

Hắn hầm hầm trầm giọng nói: "Ngươi nói cái gì?"

"Không có không có!" Hệ thống liên tục lắc đầu,nó sao lại quên mất nhỉ, hiện tại Bùi Nặc còn chưa có trải qua những tốt đẹp điều tốt đẹp cùng mấy đoạn tình nghĩa về sau, vừa mới bị đồ đệ thân thiết phản bội, lòng tràn đầy phẫn nộ cùng thù hận, tính tình tự nhiên cũng rất khó chịu.

Vẫn là an phận làm hệ thống thì tốt hơn!

Bên này Lạc Tinh Lỗi sau khi thoải mái xong rồi, rửa sạch chất dính nhớp vương trên tay Bùi Nặc, sau đó thuận tiện cởi bỏ đai lưng của hắn, lau người cho hắn.

Lạc Tinh Lỗi cũng ở sạch lắm cơ, cho dù trên người Bùi Nặc vẫn sạch sẽ cũng như thường mỗi ngày lau người thay quần áo cho hắn, đương nhiên... Có lẽ ý của Tuý Ông không phải ở rượu.

Bởi vì trong lúc lau rửa tâm tư lại không an phận, cuối cùng lăn lộn đến lăn lộn đi lại lăn lộn thêm một lần.

Vần vò hai lần, Lạc Tinh Lỗi tựa hồ thoả mãn ngày hôm nay.

Giúp Bùi Nặc mặt bộ y phục mới sạch sẽ xinh đẹp xong, ghé ở bên tai hắn thỏ thẻ nói.

"Người biết không, sư tôn? Diệp Vị Nhiên trốn vào Y Các, hờ! Hắn cho rằng như vậy sẽ khiến không có biện pháp đối phó hắn? Y Các cũng không phải không có kẽ hở, sư tôn, ta cam đoan với người, không quá hai năm, thánh địa Y Các, chắc chắn hóa thành hư ảo. Diệp Vị Nhiên cũng sẽ rơi vào ta tay, ha ha ha ha..."

"Thế nào? Sư tôn, người có phải đau lòng hay không? Người yên tâm, ta sẽ không gϊếŧ hắn..." Dường như y hơi hơi cười cười: "Làm sao có thể để hắn cứ tùy tiện mà chết đi như vậy? Nghe nói Hoàng Nguyệt Lâm của Y Các cùng hắn lưỡng tình tương duyệt, cho nên mới sẽ che chở cho hắn. Người nói xem ta ngay trước mặt Diệp Vị Nhiên mặt đem Hoàng Nguyệt Lâm xẻ ra từng mảnh từng mảnh một, lại ép hắn từng miếng nuốt xuống, có khi nào hắn rất thống khổ hay không?"

Giọng của y tinh tế ôn nhu, nhưng nội dung lời nói lại vô cùng biếи ŧɦái.

"Sư tôn, người tức giận? Chuyện này cũng đành chịu, ai bảo người chỉ thích hắn, không thích ta cơ..." Lạc Tinh Lỗi tựa như đang làm nũng, nhỏ giọng oán giận nói.

Bùi Nặc đã nghe tới mức thành thói quen, hoàn toàn thờ ơ. Hệ thống ở bên kia lại nghe đến mức hơi ngẩn người, Diệp Vị Nhiên trong lời nói của Lạc Tinh Lỗi, giống y ở chỗ đều là đệ tử của nam chính Bùi Nặc. Bùi Nặc một môn hai đệ tử, đều là hạng người nhân trung chi long, kinh tài tuyệt diễm. Chỉ tiếc Diệp Vị Nhiên chung quy vẫn kém Lạc Tinh Lỗi một bậc, Lạc Tinh Lỗi sau khi gϊếŧ thầy chứng đạo chấp chưởng quyền uy liền tuyên bố Diệp Vị Nhiên bỏ trốn, đem tội danh gϊếŧ thầy gán lên người hắn, tuyên bố lệnh truy sát vạn dặm khắp tiên đạo đuổi gϊếŧ Diệp Vị Nhiên.

Diệp Vị Nhiên tránh cũng không tránh mãi được, đành phải trốn vào Y Các.

Thánh địa chốn nhân gian, Y Các của thiên hạ.

Tiên đạo thiên hạ được phân chia thành ba tông một các, một câu thơ có thể bao quát hết thảy.

Thiên Yêu Cửu Số, y giả nhân tâm, tiên đạo đại địa, Tử Đàn độc tôn.

Câu này nhắc đến chính là Thiên Yêu Tông, Cửu Sổ Tông, Tử Đàn Tông cùng Y Các. Trong đó Tử Đàn Tông có thực lực mạnh nhất nên đứng đầu Tiên Đạo Giới, môn hạ đệ tử kinh tài tuyệt diễm, kiếm thuật vô song. Thiên Yêu Tông có thể ngự yêu thú, Cửu Sổ Tông am hiểu số lý trận pháp, Y Các thì tinh thông đan dược và thuật kỳ hoàng.

Trong đó Y Các bởi vì ở phía xa bờ Hoài Hải, địa thế hiểm yếu, lại thêm môn hạ đệ tử của nơi này nhân tâm diệu thủ, địa vị vì thế mà thêm phần siêu phàm.

Có điều với dã tâm như Lạc Tinh Lỗi thì cũng chấp hết mấy thứ đó, y muốn gϊếŧ người, còn có thể không gϊếŧ được chắc.

Trong nguyên tác hình như cũng có một đoạn như thế này, Lạc Tinh Lỗi trăm phương nghìn kế muốn truy nã Diệp Vị Nhiên, chhủ yếu là vì trên tay hắn có một một quyển tâm pháp vô thượng mà Bùi Nặc lưu lại từ trước, Đế Lôi Thuật. Nhưng Diệp Vị Nhiên vì không muốn để cho tâm pháp rơi vào tay Lạc Tinh Lỗi, ương ngạnh đem tâm pháp phá huỷ, Lạc Tinh Lỗi điên cuồng phẫn nộ, Diệp Vị Nhiên đương nhiên chết vô cùng thê thảm.

Khi đó nam chính tuy rằng đã trùng sinh, nhưng đạo hạnh nông cạn, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại đệ tử yêu quý hồn phi phách tán. Đương nhiên, hắn vẫn tìm mọi cách giữ lại một tia hồn phách của Diệp Vị Nhiên, sau khi đắc đạo trợ giúp hắn tái tạo thân thể.

Về phần Lạc Tinh Lỗi, lại sinh thêm một phần thù hận.

Cơ mà... Thế ra, Diệp Vị Nhiên bị chết thảm như vậy nguyên nhân là vì Lạc Tinh Lỗi... tranh sủng sao?

Hệ thống chỉ cảm thấy thế giới quan của mình chết đi sống lại mấy lần luôn quá!