Mạt thế làm không khí ô nhiễm nghiêm trọng, rất lâu rồi chưa có mưa, nhiều ngày mới có một đợt mưa nhỏ, không khí sau cơn mưa tràn ngập tươi mát. Mặt trời buổi sớm nhàn nhạt chiếu xuống, lẻ tẻ, giống như trứng gà bỏ vào trong nồi nấu sau được nấu chín.
Hướng Mộ Hàn sáng sớm liền mang theo Cố Niệm cùng nhau đi ra ngoài, cũng không biết là đi đâu, bọn họ tất nhiên không cần báo cáo cho Kỳ Quân Dao, Kỳ Quân Dao cũng tự nhiên sẽ không hỏi.
Bởi vì cần nhiều tinh thạch dùng để nâng cấp dị năng và đổi vật tư, ngoại trừ Cố Niệm thì ba người bọn họ đều phải làm nhiệm vụ của căn cứ.
Ngày hôm nay không cần làm nhiệm vụ, Kỳ Quân Dao đang muốn đi kiểm tra vật tư, nhưng vừa mới mở cửa phòng lại bị người ngoài cửa ngăn lại.
Người tới không có ý tốt, người nọ vẻ mặt tức giận, bộ dáng như sắp nổi trận lôi đình, mắt đều nhảy lên, tay phải nắm chặt thành nắm đấm.
"Cậu cùng Cố Niệm làm rồi?" Mặc dù là câu hỏi, nhưng nội tâm dường như đã khẳng định chắc chắn.
Kỳ Quân Dao cười lạnh một tiếng, hai tay đút túi, mặt vô biểu tình liếc người nọ một cái, "Cậu nói xem?"
"Tôi thao mẹ cậu!" Thưởng Ngọc Trác vốn đã tức giận, nhìn Kỳ Quân Dao dùng thái độ không coi ai ra gì cùng mình nói chuyện, lập tức xông tới đánh vào mặt đối phương một quyền.
Hắn ra tay thập phần dùng sức, góc độ ấy làm người khác muốn tránh cũng không được, Kỳ Quân Dao lại dễ như trở bàn tay chặn lại, Kỳ Quân Dao dùng lực hất tay hắn ra.
"Cậu lúc trước không phải nói thích tôi à? Sao giờ còn để ý Cố Niệm như thế?" Kỳ Quân Dao lạnh lùng trào phúng một câu.
"Lúc trước là tôi còn trẻ không hiểu chuyện, mắt mù đầu óc có vấn đề mới cảm thấy bản thân thích cậu!" Tay Thường Ngọc Trác bị hất ra, cả người đứng không vững lảo đảo một chút.
Lúc còn nhỏ, nhà hắn cùng nhà Kỳ Quân Dao gần nhau, ở cùng một khu biệt thự, cũng chỉ có hai đứa bé bằng tuổi, một là Kỳ Quân Dao, một đứa khác là hắn.
Những đứa bé khác không phải lớn hơn, thì cũng là tuổi quá nhỏ, hắn cũng không có cách nào cùng bọn nó chơi. Lúc đầu hắn cho rằng Kỳ Quân Dao cùng hắn giống nhau, nên cực kì vui vẻ cùng đối phương kết bạn, lại không ngờ tới Kỳ Quân Dao quá cao lãnh, ai cũng không muốn phản ứng.
Bởi vì thật sự không có người chơi cùng, hắn buồn chán liền sẽ đến gõ cửa nhà Kỳ Quân Dao, nhưng lần nào cũng bị nhốt ngoài cửa.
Cũng chính vì vậy, bọn họ cũng không thân thiết.
Nhưng có một lần ba mẹ hai nhà cùng nhau đi du lịch, trên đường gặp tai nạn, mẹ của hắn bảo vệ mẹ của Kỳ Quân Dao, bị thương nặng, tuy rằng sau này đã khỏe lại, nhưng tay trái chịu ảnh hưởng quá lớn, không cầm được đồ vật quá nặng.
Gia đình nhà họ Kỳ vô cùng biết ơn, bảo Kỳ Quân Dao tự mình sang nói lời cảm ơn, Kỳ Quân Dao hỏi: "Mọi người muốn cái gì?"
Khi đó không hiểu vì sao, cứ cho là hắn cùng Kỳ Quân Dao tính cách không giống nhau, nhưng hắn mạc danh cảm thấy Kỳ Quân Dao có điểm giống hắn, cho nên hắn sẽ luôn để ý Kỳ Quân Dao nhiều hơn người khác.
Bấy giờ hắn ngu ngốc cho rằng đó chính là thích, hơn nữa hắn còn cố ý muốn nhìn Kỳ Quân Dao khó chịu, vì thế mà cười làm khó dễ nói: "Nhà chúng tôi cái gì cũng không thiếu, nếu cậu muốn cảm ơn, vậy thì chân thành chút, làm bạn trai tôi."
Kỳ Quân Dao lập tức sa sầm mặt mày, sắc mặt xanh mét cắn chặt môi, dùng một loại ánh mắt muốn gϊếŧ người nghiến răng nghiến lợi đồng ý.
Thời gian bọn họ yêu đương không lâu, trong lúc yêu hắn cùng Kỳ Quân Dao còn chưa từng dùng tay, chứ đừng nói là hôn môi, chia tay cũng là hắn nói trước.
Dạo này Thường Ngọc Trác thường hay nghĩ, quả thật ban đầu hắn không ưa Cố Niệm, thời buổi mạt thế, một người yếu đuối như thế, lại không có một chút năng lực tự vệ.
Thậm chí lúc bọn họ phát hiện ra Cố Niệm, cậu đều sắp chết đói, quần áo cũng dính tro bụi, bởi vì ân cứu mạng, rất nhanh liền lên giường cùng Hướng Mộ Hàn.
Là từ lúc nào lại bắt đầu để ý đến cậu? Kỳ thật là buổi tối hôm ấy cậu bị Hướng Mộ Hàn mạnh mẽ thao lộng, hắn thật sự không phải muốn trốn ở góc tường nghe lén, nhưng bởi vì hắn ngủ ở phòng khách, chỉ cần trong phòng động tác hơi lớn một chút hắn đều có thể nghe đến rõ ràng.
"Ưm a, a ha áh.......Mộ, Mộ Hàn, không muốn a a........Ưm, muốn hư rồi......" Cậu quá ngốc, căn bản là không biết kêu như vậy là càng không thể ngừng, sẽ chỉ làm người đang "làm" cậu càng muốn "ăn" cậu vào trong bụng.
Quả nhiên, Hướng Mộ Hàn căn bản là không chịu được mèo nhỏ kêu như vậy, cuối cùng đem cậu làm rồi lại làm, thảo rồi lại thảo.
Mà hắn ở một bên bị ép nghe, dươиɠ ѵậŧ cũng cương cứng cả một đêm.
Cậu kêu đến mức hắn cũng muốn phát tiết, làm loại chuyện này thật sự thoải mái như vậy sao?
Trước khi gặp Cố Niệm, cho dù lúc trước có lầm tưởng thích một người, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới muốn cùng ai làʍ t̠ìиɦ, vì vậy đối với khái niệm công thụ cơ bản là không có.
Nhưng sau này gặp được Cố Niệm, nghe tiếng rêи ɾỉ kia của cậu, hắn mặc danh muốn đem Cố Niệm đè ở dưới thân mình, muốn đem đối phương thao đến khóc, làm đôi chân thon dài kia kẹp chặt eo hắn, làm đối phương đỏ mắt cầu xin, "Lão công, không muốn ô ô....."
Cho nên lúc sau nhìn thấy Kỳ Quân Dao khối băng chết tiệt kia thế nhưng ép Cố Niệm "làm", hắn mới tức giận như vậy.
Thậm chí cho rằng cậu có phải hay không tiện như thế, câu dẫn Hướng Mộ Hàn thôi chưa đủ, lại tới câu dẫn hắn, câu dẫn hắn còn không đủ, thế nhưng còn muốn đi câu dẫn Kỳ Quân Dao?
Cậu liền như vậy cơ khát, như vậy là muốn bị người khác thao chết sao?
Một lần lửa giận này cháy thật lâu, đoạn thời gian ấy hắn đều cố ý dùng giọng điệu âm dương quái khí cùng Cố Niệm nói chuyện, cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối phương, cố ý mắng cậu yếu đuối.
Hắn một bên muốn Cố Niệm chú ý, một bên lại âm thầm phỉ nhổ chính mình ấu trĩ.
Thẳng đến khi Cố Niệm lúc tang thi triều lao đến cứu hắn, lửa giận rốt cuộc bình ổn xuống, cảm xúc trong lòng thập phần phức tạp, ngũ vị tạp trần.
Vui vẻ vì Cố Niệm không màng bản thân mà lao đến cứu hắn, lại tức giận đối phương lỗ mãng. Lo lắng miệng vết thương của cậu có hay không cảm nhiễm, lại nghĩ mà sợ vạn nhất Cố Niệm vì hắn mà chết, có phải hay không hắn sẽ hối hận cả đời.