Cúc Hoa Ngày Ngày Đêm Đêm Đều Bị Dọa Cho Run Rẩy

〈Chương 13.1〉

Mây mù giăng đầy trời, trong phòng không chút ánh sáng, con người là loài động vật của trí tuệ và sự thích nghi, khi mắt không nhìn thấy, mọi xúc cảm của họ sẽ được phóng đại lên gấp nhiều lần.

"Phụt phụt" âm thanh phát ra theo từng va chạm của thanh côn ŧᏂịŧ thô dài trong lỗ nhỏ.

Cố Nhược Trần dùng bàn tay có vài vết chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve từng tấc da trên người Cố Niệm, tay phải hắn ôm chặt vòng eo nhẵn nhụi, mịn màng nọ, tay trái luồn vào háng Cố Niệm, sau đó lách lên trước, thình lình thọc sâu vào l*и nhỏ đang bị bỏ quên.

"A, hức, anh hai, đừng thọc vào, đau quá...." Lỗ trước, lỗ sau đều bị đυ. mang đến hai luồng kɧoáı ©ảʍ khác nhau, thịt mềm co thắt lại dữ dội, Cố Niệm chịu không được chỉ biết xin tha.

"Em trai nhỏ, chỗ nào đau nói rõ cho anh trai, anh biết rõ mới đυ. chỗ đó nhẹ lại được." Cố Nhược Trần eo giống như được cài động cơ môtơ, đυ. vào mỗi cú đều hết sức mà không biết mệt, hắn cúi thấp đầu hôn cắn lên phần thịt non sau cổ của Cố Niệm.

Làm ơn đi anh trai, thế giới này không phải là thế giới cường giả vi tôn* - ABO đâu a, không biết sao mỗi lần Cố Nhược Trần đυ. lỗ nhỏ đều thích ngậm phần thịt non ở sau cổ của cậu vào, cứ như sau cổ cậu thật sự có tuyến thể vậy.

*kẻ mạnh làm vua, tôn sùng kẻ mạnh (hay là Alpha làm vua, tôn sùng Alpha đó)

"Cố Niệm, em về rồi đây......" Cửa phòng bị đẩy ra, một chuỗi âm thanh từ tính êm tai không hề báo trước mà vang lên, sau đó đột nhiên im bặt.

Cố Tùng Nhiên mở to hai mắt nhìn chăm chăm cảnh tượng trên giường, toàn thân hắn thoáng chốc cứng đờ như cây cột điện trụ ở ven đường, tay phải hắn nắm chặt thành quyền, tư thế giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể xông lên xé xác Cố Nhược Trần, người đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn lấn da thịt Cố Niệm, đè cậu xuống mà làʍ t̠ìиɦ kịch liệt ở đằng kia.

"Hai người đã bao lâu rồi?" Thanh âm của Cố Tùng Nhiên bình tĩnh đến hơi bất thường, nhưng chỉ cần không phải là người điếc đều có thể nghe ra sự phẫn nộ ẩn sâu trong đó.

"Là anh mày cưỡng ép em ấy, có chém có gϊếŧ thì cứ nhằm vào anh đây." Cố Nhược Trần hôn hôn lên vành tai Cố Niệm ý bảo cậu yên tâm, không cần lo lắng, sau đó trước mặt Cố Tùng Nhiên ra sức ở lỗ sau của cậu lao nhanh đến đích, cuối cùng bắn ra mười mấy đợt tϊиɧ ŧяùиɠ trắng đυ.c, đặc sệt vào sâu bên trong cơ thể Cố Niệm.

"Đương nhiên là ông nội mày sẽ nhắm vào mày!" Cố Tùng Nhiên phóng lên hệt như tên lửa, hắn cầm lấy bình hoa trên tủ đầu giường phang thẳng vào người Cố Nhược Trần.

Cố Nhược Trần dịch người sang trái tránh né, bình hoa theo trọng lực rơi lên giường ngủ, sau đó lăn lốc xuống sàn nhà "loảng xoảng" một tiếng vỡ nát thành nhiều mảnh.

"Cố Tùng Nhiên, mày không nhớ chính mày mới là kẻ đầu sỏ của mọi chuyện hay sao? Con m* mày, mày có tư cách gì mà ở chỗ này lên giọng chất vấn tao hả?" Cố Nhược Trần cầm khăn giấy ung dung lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính lốm đốm trên người Cố Niệm, sau đó thong thả đứng dậy mặc quần áo vào.

Những lời phát ra từ Cố Nhược Trần giống như một chậu nước lạnh từ trên trời rơi xuống, xối Cố Tùng Nhiên ướt sũng cả người, lạnh lẽo làm đầu óc hắn thanh tỉnh.

Đúng vậy, hắn chính là kẻ cầm đầu mọi chuyện, kẻ đầu tiên cưỡиɠ ɠiαи Cố Niệm dưới tầm hầm là hắn, ở trên bàn ăn dùng ngón tay gian da^ʍ Cố Niệm cũng là hắn.

Hắn đã sai lầm khi phô trương bảo bối trân quý mê người của hắn trước mặt người khác, hắn ngàn lần không nên bức cho Cố Niệm bày ra vẻ mặt quyến rũ của mình như thế.

Đối với việc cưỡиɠ ɠiαи Cố Niệm ở bên dưới tầng hầm, hành động bộc trực của hắn đúng là phạm pháp và khó có thể tha thứ, nhưng nếu được chọn lựa lại hắn vẫn sẽ làm như thế.

Nếu ngày đó hắn không chiếm lấy hoàn toàn thể xác Cố Niệm, liệu trong tương lai bên cạnh cậu đột nhiên xuất hiện một người đàn ông nào khác thì sao? Hoặc là,... Một người phụ nữ nào khác? Không, chỉ tưởng tượng hình ảnh này trong đầu thôi hắn đã không thể nào tiếp thu, hắn muốn phát điên lên.

"Quên đi, em ôm anh đi tắm trước đã." Cố Tùng Nhiên cố gắng điều chỉnh cảm xúc để vẻ mặt của mình không quá dọa người.

Tuy Cố Nhược Trần chỉ làm Cố Niệm có một lần, nhưng thanh côn ŧᏂịŧ như cối giã chày kia thật sự quá sức tưởng tượng, Cố Niệm bị hắn đè tới cả người đều nhức mỏi, Cố Niệm hai mắt ngấn nước gật gật đầu với Cố Tùng Nhiên.

Trong phòng tắm hơi nước bốc lên mịt mù, Cố Tùng Nhiên tẩy rửa sạch sẽ Cố Niệm từ đầu đến chân, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi ở bên trong lỗ nhỏ hắn cũng tự thân moi hết ra ngoài.

"Xong rồi sao?" Mặt Cố Niệm bị hơi nóng hấp tới đỏ lên.

"Chưa xong đâu, tý nữa mới xong." Âm thanh của Cố Tùng Nhiên cực kỳ trầm khàn.

Tay của hắn như rắn nước lướt từ chiếc eo cong cong đến cổ chân của Cố Niệm, chân hắn bất chợt quỳ xuống trước người cậu.

Cố Niệm chỉ biết trơ mắt nhìn chiếc đầu lông xù xù của đối phương chôn vào chính giữa vùng tam giác của mình, cậu mơ hồ đoán được người kia đang muốn làm gì, cậu duỗi tay định ngăn hắn lại nhưng mọi chuyện đã muộn rồi.

Cánh môi của Cố Tùng Nhiên bất ngờ ngậm lấy miệng l*и hồng hồng múp múp kia, đầu lưỡi nóng rực, ướŧ áŧ trượt qua hộŧ ɭε nhô lên phía trên, Cố Niệm thiếu chút nữa đã bị hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới nỗi hai chân mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.

Cố Niệm cầm lòng không đặng mà bấu lấy đầu Cố Tùng Nhiên, âm thanh đầy mùi tìиɧ ɖu͙©, yếu ớt cầu xin: "Đừng liếʍ mà, anh xin em."

【 tác giả có lời muốn nói: 】

Trứng màu nội dung: Em trai giúp Cố Niệm vệ sinh tϊиɧ ŧяùиɠ của anh hai bắn ra, khẽ liếʍ l*и nhỏ, đầu lưỡi đυ. vào l*и, đứng trong bồn tắm nhấc chân Cố Niệm lên điên cuồng đυ..

Đầu lưỡi linh hoạt hệt như một chiếc bàn chải, đánh lung tung khắp nơi bên trong vách thịt, bàn tay to lớn của Cố Tùng Nhiên dồn sức xoa nắn hai cánh mông trắng xinh phía sau, hắn trước tiên khẽ ngậm lấy, tiếp theo lại dùng môi bao bọc toàn bộ khe l*и của Cố Niệm.

Một giây sau, Cố Tùng Nhiên thình lình bú vào một cái, tiếng nước "xì xụp" ở trong phòng tắm nhỏ phóng đại tưởng chừng vô hạn.

Bụng dưới của Cố Niệm truyền đến cảm giác như thiêu đốt, tay chân lần lượt trở nên tê dại, bàn tay đang nắm tóc của Cố Tùng Nhiên cũng vô thức tăng lực lên, "Đừng liếʍ, đừng liếʍ nữa, Tùng Nhiên, không cần liếʍ đâu...."

"Em sẽ làm cho anh thật thoải mái." Cố Tùng Nhiên rất ít khi nghe Cố Niệm gọi hắn như vậy, vườn hoa trong lòng phút chốc như nở rộ, hắn ngẩng đầu lên, khóe miệng mải mê liếʍ mυ'ŧ l*и nhỏ mà kéo theo một sợi chỉ bạc dài, có thể nói là dâʍ ɭσạи đến cùng cực.

Cố Tùng Nhiên muốn làm cho Cố Niệm thoải mái thêm nữa, chỉ đơn giản là bú cắn vẫn chưa thể đủ. Hắn dùng môi nhẹ nhàng ngậm lấy một mảnh thịt mềm từ từ bẻ ra, đến khi khe l*и nhỏ hẹp đã bẻ ra thành một cái miệng nho nhỏ, hắn dùng đầu lưỡi đột nhiên cắm thật mạnh vào bên trong.

"Hức, a, nóng quá, chết mất, không cần cắm lưỡi vào...." Cố Niệm hơi lui người về phía sau, hai vυ' bự lung lay vài cái theo cậu.

Cố Tùng Nhiên lấy môi lay lay hai mép l*и đã bị hắn bú ʍúŧ đến sưng đỏ, đầu lưỡi giống như lông chim quét qua quét lại toàn bộ khe l*и, sau đó dừng lại day day nghiền nghiền hộŧ ɭε ở bên trên.

Đầu lưỡi nóng hổi vừa liếʍ vừa trượt xuống dưới, lúc sau liền thọc thẳng vào trong miệng l*и, kế tiếp bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ mà cuồng nhiệt thọc vào rút ra.

Đầu lưỡi mặc dù không cứng, không dài giống như ©ôи ŧɧịt̠ bự, nhưng so với ©ôи ŧɧịt̠ bự lại linh hoạt và uyển chuyển hơn rất nhiều, có thể dễ dàng khống chế để ve vãn thật nhiều điểm nhạy cảm.

Cố Tùng Nhiên lần đầu giúp người khác liếʍ l*и nhưng kỹ thuật lại vô cùng cao siêu, mỗi dùng đầu lưỡi thôi đã làm Cố Niệm bắn ra đến hai lần, cao trào, triều xuy càng đếm không xuể.

Cố Tùng Nhiên quỳ trên mặt đất một tiếng rưỡi phục vụ Cố Niệm, hắn xoa xoa vuốt vuốt vòng eo tinh tế của Cố Niệm rồi từ từ đứng dậy. Côи ŧɧịt̠ bự của hắn đã sớm nứиɠ bang bang, chống đẩy chiếc quần dài của hắn, thể hiện khao khát muốn đυ. vào lỗ nhỏ của Cố Niệm.

"Anh có thấy sướиɠ không hả, anh ơi? Cho em chơi anh có được không?" Cố Tùng Nhiên dùng đầu lưỡi còn dính nước da^ʍ do vừa mới bú ɭϊếʍ l*и nhỏ của Cố Niệm mà vuốt ve đầṳ ѵú hồng phấn múp rụp của cậu.

Cố Niệm đã bị Cố Tùng Nhiên dùng đầu lưỡi chơi đến mức đầu óc choáng váng, cậu mặc dù hận không thể để đối phương ngay lập tức đem ©ôи ŧɧịt̠ bự chôn sâu vào trong, nhưng cậu vẫn còn xót lại chút lý trí, nhỏ giọng cầu xin: "Không cần đυ., chỗ đó của anh bị em làm cho đau quá...."

"Anh đừng nói dối, em rõ ràng thấy anh sướиɠ muốn bay lên trời luôn mà. Không biết hồi nãy là ai cứ rên y như mèo đến kỳ phát tình gọi đám mèo đực đâu, hại em nghe đến ©ôи ŧɧịt̠ nứиɠ lên."

Cố Tùng Nhiên gấp không chờ nổi mà cởi chiếc quần ướt dầm dề trên người mình ra, hắn ôm chặt khít bờ mông vểnh của Cố Niệm, cánh môi ẩm ướt hôn loạn xạ khắp nơi trên vυ' bự của cậu nhằm đốt lừa.

Cố Niệm chịu không được bao lâu đã bị hắn hôn đến máu tìиɧ ɖu͙© trong người nóng lên, cho đến khi bị người ôm vào trong bồn tắm mới phản ứng lại, bắt đầu giãy giụa.

Côи ŧɧịt̠ bự của Cố Tùng Nhiên y hệt cung đã lên dây không thể không bắn ra, vừa cứng vừa phồng, gân trên thân ©ôи ŧɧịt̠ sưng lên. Bàn tay to lớn tách hai chân thon dài của Cố Niệm ra, hai mép l*и cũng bị kéo ra hai bên theo đó.

Trong phòng tắm tràn đầy hơi nóng, l*и nhỏ vừa mới được Cố Tùng Nhiên cẩn thận chăm sóc đã bắt đầu thấy hơi ngứa.

Đại bàng giống như một thanh thần kiếm to lớn, uy vũ chắn ngay cửa vào, nhịp nhàng chọc chọc mấy cái, qυყ đầυ khổng lồ màu đỏ nhạt nghiền áp, từng chút mở rộng hai mép l*и đang khép chặt vào nhau ra.

"Xuy lạp" một tiếng, thanh gỗ cứng ngắc, sưng to thẳng tiến vào sâu hút bên trong, tầng tầng lớp lớp thịt mềm ra sức giữ lấy da ©ôи ŧɧịt̠ kéo nó về sau, xoa bóp gân xanh ở trên thân ©ôи ŧɧịt̠.

"Khít quá, nóng quá, anh ơi l*и nhỏ của anh nó cứ cắn em mãi không nhả ra, anh ơi anh có cảm nhận được không anh?"

Cố Tùng Nhiên sung sướиɠ mà liên tục kêu rên, âm thanh trầm thấp nhiễm đầy tìиɧ ɖu͙© có thể trực tiếp làm lổ tai người nghe mang thai.

Không được mấy phút sau, Cố Tùng Nhiên ôm lấy đùi Cố Niệm, đem một chân cậu treo lên eo hắn, sau đó nâng một chân còn lại treo lên trời.

Cứ như thế mỗi lần Cố Niệm bị Cố Tùng Nhiên đυ. vào thì cả người cậu đều bay bay lên trên. Chân cậu bị Cố Tùng Nhiên giữ lấy, toàn bộ trọng lượng cơ thể thì một phần ỷ vào người Cố Tùng Nhiên, phần còn lại là ỷ vào ©ôи ŧɧịt̠ bự đang đυ. ȶᏂασ vào chính mình như vũ bảo.

"Hức, ưm, không cần đυ. bằng tư thế này, a..... Anh chết mất...."

Đối diện ánh mắt mờ mịt, khuôn miệng chúm chím kêu rên của Cố Niệm, dây thần kinh của hắn như muốn đứt ra, Cố Tùng Nhiên vác đùi phải của Cố Niệm để trên vai sau đó dùng hết tốc lực của bản thân, liều mạng đυ. vào lỗ l*и.

Đêm nay một bụng của hắn đều là nhẫn nhịn, ©ôи ŧɧịt̠ bự từ lúc phát hiện Cố Nhược Trần gian da^ʍ Cố Niệm đã lập tức nứиɠ lên, nếu không bởi vì nghĩ đến cảm thụ của Cố Niệm, bằng tính cách ngày thường của hắn, hắn đã không phải chờ đợi rồi chờ đợi mà là trực tiếp nhào lên đυ. tới tấp vào l*и Cố Niệm.

Nhưng hiện tại hắn không còn đơn giản chỉ muốn chơi thô bạo kịch liệt cho qua bửa, hắn muốn Cố Niệm cũng cảm nhận được gì đó..... như là sự yêu thích.

"Phụt phụt" hai trứng dái màu sắc đẹp đẽ đánh mạnh lên cánh mông của Cố Niệm, ©ôи ŧɧịt̠ bự mỗi một cú thúc lút cán sẽ kéo một lớp dịch nhầy nhớp nháp ra bên ngoài, tưới hết lên chỗ giao hợp của cả hai, lông ©ôи ŧɧịt̠ của Cố Tùng Nhiên đều bị tưới cho ướt rượt.

Cố Niệm bị đυ. liên miên, kiềm chế không được mà rêи ɾỉ liên hồi trong cổ họng, kɧoáı ©ảʍ ngập trời không tài nào kháng cự lại.