Hào môn 12: Cùng anh hai, anh ba 3P (Tiếp theo), vυ' bự lắc lư, lỗ nhỏ hồng phấn bị đυ. tới sưng lên, đại ca thờ ơ, lạnh nhạt đứng một bên xem phim sεメ gay trực tiếp, dươиɠ ѵậŧ nứиɠ thành một bọc trong quần.
"Cậu cả, đã đến nhà rồi." Giọng nói kính cẩn từ ghế trước vang lên, kéo thanh niên đang cầm iPad làm việc ở đằng sau về với hiện thực.
Thanh niên lãnh đạm, hờ hững "ừ" một tiếng, sau đó cực kỳ lưu loát đóng lại iPad, mở cửa xuống xe.
Dáng người thon dài tuấn mỹ đứng trước cửa chính của biệt thự, y đứng ngược sáng, từng góc cạnh xuất chúng trên khuôn mặt được ánh mặt trời tô điểm khiến chúng càng trở nên nổi bật. Da mặt ít khi tiếp xúc với ánh sáng mặt trời nên trắng nõn, yếu ớt, nhìn thoáng qua y, người khác sẽ nghĩ người đang đứng nơi đó là một vị bá tước huyết tộc của thời Trung Cổ chứ không phải đơn thuần là một nhân loại.
Không hiểu vì lý do gì, từ ngày phóng thích mấy đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên người Cố Niệm trở đi, đã rất nhiều ngày y không còn mất ngủ mà còn ngủ rất sâu, lúc trước Cố Vân Vân mát xa da đầu cho y cũng không thể đạt tới hiệu quả này.
Cố Niệm, người ban đầu mà y đánh giá là vô dụng, không chút giá trị, hiện tại lại trở thành "liều thuốc ngủ đặc biệt" của y.
Cố Hạo Cẩm suy nghĩ một hồi thì liền tăng tốc, chân bước từng bước dài đi về hướng phòng của Cố Niệm. Cũng không phải là y vội vã phát tiết gì đó, y chỉ là muốn nhanh chóng làm rõ vì sao Cố Niệm có thể chữa được chứng mất ngủ của mình.
Nhưng còn chưa đi tới phòng của Cố Niệm, thời điểm đi ngang qua phòng để dương cầm y liền nghe thấy tiếng Cố Niệm kêu cứu.
"Không, không cần đút vào, cứu em với!! Anh tránh ra.... Anh đi ra ngoài đi!" Âm thanh khàn đặc phát ra từ cuốn học của Cố Niệm.
Sắc mặt Cố Hạo Cẩm trầm xuống, một giây sau y đột nhiên đẩy cửa phòng dương cầm ra, hoàn cảnh bên trong hoàn toàn vượt xa những gì y nghĩ tới. Cảnh tượng cυồиɠ ɖâʍ bên trong ngay lập tức làm bụng dưới của y tê dại.
Chiếc cổ thiên nga cao quý, tuyệt đẹp của Cố Niệm ngước lên cao, nước mắt chảy dài dọc hai bên xương quai xanh trượt xuống da thịt non mịn, sau đó đọng lại trên hai chiếc vυ' trắng nõn, đẫy đà, cặρ √υ' vì bị đâm ở bên dưới mà cứ dập dìu lên xuống như sóng vỗ.
Cái eo thon nhỏ, trắng bóc nổi lên từng mảng thâm tím nào là dấu tay, nào là dấu nhéo, cặp chân dài sáng trắng như ngọc nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn của người nào đó, chú chim non đáng yêu thì mệt mỏi rũ cánh xuống, không biết đã bắn ra bao nhiêu lần.
"Không chịu nổi, anh hai, ©ôи ŧɧịt̠ quá lớn, quá dài..... Hức, anh ba, đừng đâm vào chỗ đó nữa, em, em chết mất...." Cố Niệm hai mất thất thần kêu rên, âm thanh của cậu cực kỳ êm tai, ẩn sâu bên dưới lại là sự quyến rũ trời sinh.
“Miệng của Niệm Niệm đúng là càng ngày càng biết nói láo, có quỷ mới tin em. Bên trên một tiếng không muốn hai tiếng không muốn, lỗ nhỏ bên dưới cắn chặt ©ôи ŧɧịt̠ anh, anh muốn rút ra cũng không được.”
Cố Nhược Trần cười nhẹ, sau khi phát tiết một hồi hắn cảm thấy máu nóng trong người mình cũng đã nguội xuống một chút, hắn dịu dàng, yêu thích không thôi mà cắn lên vành tai của Cố Niệm, hung khí bên dưới lại khác xa tính tình hắn, hung tợn xỏ xuyên không ngừng một giây phút nào.
Côи ŧɧịt̠ bự thân đầy gân xanh, phồng lớn đến cực hạn, tàn nhẫn đâm mở tầng tầng lớp lớp thịt mềm cùng nếp uốn của thực tràng. Côи ŧɧịt̠ bự đem chôn đến một điểm hết sức nhỏ hẹp, lổ đít không thể tiếp tục tiếp nhận sức khai phá của quái vật khổng lồ, nóng hổi này mà dùng sức siết mạnh lấy, muốn đẩy ©ôи ŧɧịt̠ bự đi ra ngoài.
"Em đúng là muốn cắn cho anh chết." Cố Nhược Trần ôm chặt vòng eo của Cố Niệm, bất ngờ lôi cậu xuống phía dưới mau lẹ thọc một phát thật mạnh vào trong.
Cố Nhược Trần cuối cùng cũng đem một đoạn thân ©ôи ŧɧịt̠ còn ở bên ngoài nhét hết vào, thực tràng gắt gao co thắt lại đồng thời tự động chảy ra ào ạt nước sốt, xối toàn bộ lên da ©ôи ŧɧịt̠ cùng qυყ đầυ của hắn.
“Giỏi quá, ha, anh thích em chết mất.” Cố Nhược Trần sung sướиɠ đến từng tế bào, một bên mạnh bạo đυ., một bên vươn đầu lưỡi đỏ tươi, ấm nóng lên trên lỗ tai của Cố Niệm, bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ mà thọc vào rút ra.
“Niệm Niệm……” Khác với Cố Nhược Trần lời cợt nhả, thô thiển gì cũng dám nói, Cố Hoài Thư hôm nay chỉ biết trầm mặc, trong lòng anh nhen nhóm nỗi ghen ghét pha lẫn căm hận, có chút không cam lòng phải chia sẻ bảo bối của mình với người khác, buồn bã vùi đầu vào sự nghiệp đυ. lỗ nhỏ của mình.
Cố Hoài Thư không nghe Cố Niệm đáp lại, anh không vui, đột ngột nắm lấy mắt cá chân Cố Niệm kéo về phía mình, "Phụt" một tiếng ©ôи ŧɧịt̠ bự tím đen đâm mạnh vào muốn lút cán.
L*и nhỏ của Cố Niệm hồng hồng trông rất đáng yêu, lại chặt chẽ, lại ấm áp, hai cái lỗ hệt như đem rất nhiều cái miệng nhỏ giấu ở bên trong, bú ɭϊếʍ ©ôи ŧɧịt̠ bự tùng phân từng tấc đem lại vô hạn kɧoáı ©ảʍ.
Qυყ đầυ màu đỏ thẫm lớn bằng quả trứng, mỗi lần đẩy lên trước có hơi khó khăn, Cố Hoài Thư đành phải biến ©ôи ŧɧịt̠ bự thành một thanh kiếm, dọn dẹp từng chướng ngại vật ở phía trước để tiến lên. Cố Hoài Thư nắm rõ cơ thể của Cố Niệm trong lòng bàn tay, Cố Niệm trong lòng ngực anh run rẩy liên hồi, trên tai chảy ra mồ hôi, dễ dàng nhận ra là cậu đã sắp đến cao trào.
Hai lỗ nhỏ ẩm ướt, nóng hôi hổi chịu đựng hai ©ôи ŧɧịt̠ bự thay phiên nhau một đẩy vào thì một rút ra, vách thịt mềm mại từ từ thích nghi hai ©ôи ŧɧịt̠ kích cỡ không giống người bình thường, từng chút tiếp nhận va chạm mãnh liệt của hai dươиɠ ѵậŧ ở bên trong.
Bởi vì Cố Niệm vẫn luôn quay mặt không nhìn về phía cửa, đột nhiên cậu bị Cố Hoài Thư đâm mạnh một cái, không kịp giữ thăng bằng lệch đầu quay sang hướng cửa phòng, giật nảy người đối diện cặp mắt phượng hẹp dài lạnh như băng của Cố Hạo Cẩm.
Không biết Cố Hạo Cẩm đã đứng đó được bao lâu, chắc là đủ sớm để thu toàn bộ vẻ mặt lúc cậu không ngừng cao trào, dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ vào mắt.
Cậu sợ tới mức trợn mắt há mồm, rên cũng không dám rên tiếp, tay che miệng lại, nước mắt cũng chảy xuống càng dữ dội hơn.
"Anh vào đây làm gì? Cố Niệm bị anh dọa sợ luôn rồi này." Cố Hạo Cẩm vào không bao lâu Cố Hoài Thư đã phát hiện ra, trong lòng hơi lo lắng y cũng lại đây đòi chia người với mình cho nên anh cắn chặt khớp hàm mãi không buông, dồn dập đυ. mà không nói tiếng nào.
"Ơ, anh cả, anh cũng muốn làm một phát sao? Chờ em bắn xong em nhường chỗ cho anh thay vào vậy." Cố Nhược Trần chủ động nhún nhường Cố Hạo Cẩm, trên miệng cười nhưng cặp mắt lại không có bao nhiêu ý cười, giống như đang cố tình thử người kia.
“Không mà, đừng như vậy……” Cố Niệm liều mạng lắc đầu, đôi mắt đỏ ngầu giống hệt một chú thỏ trắng.
Hai ©ôи ŧɧịt̠ xấu xí, dữ tợn giống như đã bàn bạc xong xuôi với nhau, mạnh mẽ đâm thọc ra ra vào vào vô cùng có nhịp điệu, hai chiếc vυ' đáng thương bị cắn đến sưng đỏ, trải dài dấu hôn, dấu cắn, bụng nhỏ bên dưới thì dính nhớp nháp tϊиɧ ŧяùиɠ trắng dục, mà Cố Niệm đã không còn phân biệt được đông tây nam bắc gì, tình trạng thân thể của cậu ra sao cậu càng không rõ.
"Không cần, anh ngại bẩn." Cố Hạo Cẩm lạnh lùng nhìn Cố Niệm một cái, sau đó không chút lưu tình xoay người rời đi.
Một đạo sấm sét giữa trời quang đánh thẳng lêи đỉиɦ đầu của Cố Niệm, cậu không dám tin chính mình vừa nghe thấy gì, tâm như tro tàn. Cảm xúc nguội lạnh lan tràn từ trái tim ra khắp cơ thể, người cậu dần dần lạnh ngắt, tay run run lên.
Cậu không dơ, cậu không hề dơ chút nào hết.....
Cố Nhược Trần cùng Cố Hoài Thư cảm nhận rõ ràng Cố Niệm trở nên không đúng, sau đó hai người có nói, có an ủi Cố Niệm bao nhiêu cậu đều ngậm chặt miệng không đáp lại, im lặng để nước mắt chảy dài.
Hôm đấy Cố Niệm khóc đến muốn cạn nước mắt, Cố Hoài Thư cùng Cố Nhược Trần đều cảm thấy áy náy cho nên mấy ngày nay đều không dám tìm cậu làm chuyện gì quá đáng.
Cố Niệm thấy Cố Hoài Thư cùng Cố Nhược Trần cứ như uống lộn thuốc, kỳ kỳ lạ lạ mà không biết bị làm sao, cho đến khi hệ thống lên tiếng nhắc nhở cậu mới "à" lên, hiểu rõ có chuyện gì đang xảy ra.
333 nói với cậu: "Bởi vì lúc ký chủ bị Cố Hạo Cẩm mắng xong, cậu diễn thật sự quá xuất thần, cho nên hai người họ vẫn chưa bỏ được vẻ mặt thương tâm, khó chịu của cậu hôm đó ra sau đầu, thế nên mấy ngày nay mới tém tém lại."
"Kỹ thuật diễn quá tốt cũng là một tội ác sao?" Cố Niệm đáp lời hệ thống, nhàn nhã nhai kẹo cao su trong miệng.
Chiều thứ sáu, Cố Niệm tan học xong đi về nhà như mọi ngày, trong lúc cậu đeo chiếc balo nặng trịch bước lên lầu ba, từng bước chậm chạp về phòng, còn chưa kịp tới nơi đã thấy Cố Hoài Thư đứng ở đằng xa, chờ cậu trước cửa phòng.
"Anh tới phòng em có gì không?" Nụ cười nhẹ nhàng trên môi Cố Niệm đã sớm bị cậu tháo xuống, cậu hơi hơi hạ mi, ánh mắt nhìn Cố Hoài Thư lộ ra vài phần nhút nhát.
"Thực xin lỗi em vì ngày hôm đó, anh và anh hai không nên đối xử với em như thế. Với lại, mấy lời của Cố Hạo Cẩm nói em cũng đừng để trong lòng, xưa nay anh cả đều như vậy." Cố Hoài Thư thu biểu tình nhút nhát, sợ sệt của cậu vào trong mắt, trái tim anh giống như bị ai đó đứng âm thầm trong bóng tối siết mạnh lấy.
Cố Hạo Cẩm sớm hay muộn gì cũng nắm trong tay vị trí Cố gia gia chủ, y hành sự quả quyết, sấm rền gió cuốn, tuy không dùng thủ đoạn bẩn thiểu nào nhưng ra tay không hề nhân nhượng, rất tàn nhẫn và độc ác.
Có thể nói Cố Hạo Cẩm vẫn luôn là tin ngưỡng của Cố Hoài Thư, anh vô cùng tôn sùng y, trước đây mỗi lần anh nhìn thấy y đều một tiếng "anh cả" hai tiếng "anh cả" vô cùng vâng lời. Nhưng từ lúc y thốt ra mấy lời lẽ xúc phạm Cố Niệm thì sự ngưỡng mộ của Cố Hoài Thư đối với y cũng như một đống gạch xếp chồng lên nhau, cao ngất trời, bão đến "ầm ầm" ngã rạp xuống.
Nếu người Cố Hạo Cẩm mắng là người khác, cho dù y có mắng quá đáng, khó nghe đến cỡ nào anh cũng không mảy may bận tâm, nhưng người y mắng lại là Cố Niệm, một chữ thôi anh cũng không thể chấp nhận.
Cố Niệm là người anh đặt ở trên đầu quả tim, cậu té trầy da một chút thôi anh cũng xót muốn khóc, làm sao có thể cho phép người khác đem cậu ra chửi rủa?
"Anh tìm em...... có chuyện gì hả anh?" Cố Niệm vừa nghe Cố Hoài Thư nhắc đến Cố Hạo Cẩm liền muốn lách người vào trong phòng, đóng cửa chặn anh lại ở bên ngoài.
“Đưa tay đây cho anh.” Cố Hoài Thư vóc người cao lớn dễ dàng chặn Cố Niệm lại, cười cười nhìn Cố Niệm.
Vươn tới để làm gì? Ngoài muốn cậu dùng tay giúp "cậu nhỏ" của anh ra thì Cố Niệm cũng không nghĩ ra được trường hợp nào khác.
Dù trong lòng hết sức phỉ báng nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn vươn cánh tay nhỏ nhắn, trắng trẻo như ngọc tới chỗ anh.
Ngón tay có thể thấy rõ từng khớp xương của Cố Hoài Thư gãi nhẹ vào lòng bàn tay cậu, sau đó anh lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ, cẩn thận từng chút đeo lên cổ tay cậu, kim loại chạm vào da rất lạnh nhưng cũng rất dễ chịu.
"Đây là quà anh tặng cho em, anh mới mua mấy hôm trước, vốn dĩ anh định đến ngày kỷ niệm một tháng ở bên nhau mới đưa cho em, nhưng sau đó..." Cố Hoài Thư dừng một chút, đem cánh môi của mình dán lên trán Cố Niệm, tiếp tục nói "Sau đó thấy em dạo này hôm nào cũng không vui, cho nên bây giờ anh tặng em luôn."
Kỷ niệm vừa tròn một tháng ở bên nhau? Ủa khoan, sao cậu nghe cứ thấy nó sai sai, xin phép hỏi cậu với Cố Hoài Thư ở bên nhau từ giờ nào, phút nào, giây nào vậy? Cậu có đồng ý làm người yêu anh sao?
Cố Niệm chửi lại chửi ở trong lòng, bỗng dưng mơ mơ hồ hồ nhớ tới cái lần cậu ở cầu thang gặp Cố Hoài Thư ôm cái túi đi lên lầu, logo trên chiếc túi đó đúng là y như đúc logo được in trên mặt chiếc đồng hồ anh vừa tặng.
Trong lòng cậu rối như tơ vò, trái tim cậu giật nảy, cảm giác như có thứ gì tràn ngập bên trong nhưng không biết phải dùng từ gì để miêu tả, "Chiếc đồng hồ này quá quý báu, em không thể nhận được....."
"Không quý báu chút nào hết." Cố Hoài Thư vén tay áo lên, trên cổ tay anh cũng đang đeo một chiếc đồng hồ cùng nhãn hiệu, kiểu dáng, có điều hơi lớn hơn một chút, "Anh với em cùng nhau đeo đồng hồ tình..... Ách, đồng hồ anh em, em có thấy vui không?"
Ấp a ấp úng, muốn nói đồng hồ tình nhân thì cứ nói thẳng ra, mấy anh em nhà khác ai đời mang hai chiếc đồng hồ y chang nhau.
Cố Niệm không muốn nhận vì vậy cậu tháo đồng hồ ra đưa lại cho Cố Hoài Thư.
Cố Hoài Thư lại cúi đầu xuống, lưỡi anh cách một lớp vải đồng phục mà liếʍ mυ'ŧ hai vυ' bự của cậu, "Em mà không nhận thì anh sẽ đem em đè lên trên cái cửa phòng này, đem em đυ. đến nước sốt giàn giụa, sau đó mời tất cả thành viên trong gia đình tới đây, nhìn xem em là như thế nào bị ©ôи ŧɧịt̠ bự của anh ba chơi, bị anh ba đυ. đến cao trào."
Lời nói của Cố Hoài Thư không có lực uy hϊếp lớn như của Cố Hạo Cẩm, trước giờ Cố Niệm cũng không sợ anh lắm, anh nói như vậy chỉ là muốn ép cậu nhận chiếc đồng hồ này mà thôi.
Nói thật lòng trong lòng Cố Niệm cũng không phải không có chút cảm động nào. Từ lúc xuyên qua thế giới này, kịch bản định sẵn cậu sẽ không được sống tốt, cậu phải dùng thân phận của một nhân vật phản diện để nghịch thiên sửa mệnh, sau đó công lược nam chủ, có rất nhiều lúc không tránh được trắc trở, buồn bã, nhớ nhà.
Chiếc đồng hồ mặt số, họa tiết như bầu trời xanh đầy sao này chính là món quà đầu tiên cậu nhận được từ lúc bắt đầu xuyên qua các tiểu thế giới.
Ừm, tất nhiên là không tính một rương đồ chơi tình thú đầy trứng rung, gậy mát xa, dây đai nịt vυ', dươиɠ ѵậŧ giả, khóa trinh tiết,... mà Cố Nhược Trần tặng.
_____________
[Editor]
Người đầu tiên khiến thị thụ của chúng ta rung động là Cố Hoài Thư a ~~ Đúng là sức mạnh của big ôn nhu boy ( ꈍᴗꈍ)