Dịch Huyễn

Chương I :

Huyễn Liên nằm sấp dưới nền gạch lạnh lẽo, ngoài cửa vang lên tiếng ông cô hậm hực bước ra khỏi buồng ngủ. Huyễn lão gia từ xưa đến giờ nổi tiếng nóng nẩy, hôm nay vì Huyễn Liên tiểu thư vi phạm quy tắc ăn uống, làm ông ta mất mặt trước khách hàng, bấy giờ trông ông chẳng khác gì một con thú dữ xổng chuồng, đánh Huyễn Liên đến đau thương.

-Đồ khốn khϊếp!

Huyễn Liên hét lớn, bò dậy từ dưới nền nhà, lộ ra một mảng da thịt trắng hồng, cô từ nhỏ phát triển sớm hơn đám bạn cùng trang lứa, chỉ mới có 17 tuổi nhưng ngực đã to hơn người 20 tuổi mấy lần.

Tiếng động cơ xe ô tô từ ngoài cổng lớn vang lên, từ trên xe, người đàn ông mặc vest, lạnh lùng bước xuống. Hắn bộ dáng lãnh đạm, tiến thẳng vào trong gian nhà chính.

-Cậu Dương...lão gia đang ở trong phòng, một lát nữa sẽ ra ngay.

Huyễn lão gia mệt mỏi, chậm rãi ngồi xuống ghế dài. Nhìn cậu con trai trước kia ông từng ruồng bỏ, lòng không nhịn được hối hận. Hắn hiện tại là chủ tịch công ty lớn, ở thành phố A này, không ai không biết đến Dương Thiếu tuổi trẻ tài cao.

-Tôi nghe nói Huyễn Húc ông, vừa đánh cháu gái tôi? Ba mẹ nó mất khi nó vừa mới 3 tuổi, nhưng không có nghĩa, ông được quyền nhồi nhét vào đầu nó cái tư tưởng quý tộc đáng chết đó!

Dương Thiên vứt điếu thuốc hút dở xuống sàn, đè nát không thương tiếc. Hắn vội đứng dậy không nhịn được muốn đến thăm Huyễn Liên.

Dương Thiên mở cửa bước vào trong phòng, Huyễn Liên nằm trên giường, tiểu huyệt không ngừng ngứa ngáy, trào ra một cỗ mật dịch. Thấy chú út đến cô liền giả vờ đau đớn.

-Ân...chú út...

Dương Thiên ngồi trên giường, từ túi quần rút ra một lọ thuốc trị thương, xoa nhẹ trên chân Huyễn Liên.

-Chú xin lỗi, mấy tháng nay chú bận đi công tác. Không về thăm con được, để ông ta đánh con!

Huyễn Liên đột nhiên quay người lại, khiến hạ bộ hai người dính chặt lấy nhau. Cách một lớp quần tây, cô vẫn cảm nhận được độ nóng của dươиɠ ѵậŧ.

-Ân...a...

Cô rên lớn, người không ngừng chuyển động dưới hạ thân hắn. Dịch Thiên đen mặt nắm chặt lấy chân cô, côn ŧᏂịŧ đã lớn hơn một vòng.

-Huyễn Liên, chú phải ra ngoài một lúc

Hắn nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc, vội đứng dậy chỉnh sửa quần áo, khi đi còn không nhìn Huyễn Liên lấy một cái.

-A...tên hệ thống đáng chết, ta bị ngươi hại rồi, chẳng phải ngươi nói uống thuốc vào sẽ hết đau ư, sao lại thành uống phải xuân dược thế này!

Cô bày bộ dáng tức giận, gọi tên hệ thống lên. Hắn còn bày ra bộ mặt vô tội vạ, coi như không phải lỗi của mình.

[ Chẳng phải lúc nãy cô bảo uống thuốc gì cũng được, miễn là giảm đau sao? Với cấp hiện tại của cô, có thuốc uống là may lắm rồi, Hứ! ]

Huyễn Liên khó chịu, tay không ngừng sờ vào tiểu huyệt non mềm vì thèm khát côn ŧᏂịŧ, chảy nước làm ướt một mảng chăn.

Lúc trước sỡ dĩ cô chính là một sắc nữ, vì ngày nào cũng chăm chú đọc truyện, hơn nữa còn rất dâʍ đãиɠ vậy nên mới được tên hệ thống chú ý, đưa cô vào thế giới này, hàng ngày trải qua nhiệm vụ, hàng ngày được tưới tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông. Hôm nay mới chỉ là hôm đầu tiên làm nhiệm vụ, đã khó như vậy.

Cô khẽ rên, tay với lấy chiếc áo vest lúc nãy Dịch Thiên để lại, kề sát miệng huyệt, đầu tưởng tưởng cảnh hắn dùng côn ŧᏂịŧ thao cô. Bên tai nói những lời tục tĩu.

-Tiểu bức kẹp chặt thế này, không phải là tiểu dâʍ đãиɠ quyến rũ đàn ông, thì là cái gì?

-Ân...chú Thiên...tiểu huyệt chỉ để mỗi chú thao, chỉ có côn ŧᏂịŧ của chú mới làm Huyễn Liên sướиɠ!

Côn ŧᏂịŧ to lớn của Dịch Thiên, cứ thế ra vào bên trong cô, đem cô cắm lên cao trào, hắn còn ngậm lấy vυ' cô cắn đến sưng.

"Cốc cốc" tiếng gõ từ ngoài cửa vang lên, là dì Hoan đến gọi cô ra ngoài gian nhà chính ăn cơm, hôm nay là ngày giỗ của bố cô nên rất nhiều họ hàng đã đến, bọn họ người nào người nấy váy đầm thướt tha, nước hoa còn rất nồng nặc, khiến cô ghét vô cùng.

Huyễn Liên ngồi xuống ghế bên cạnh Dịch Thiên, cô nắm chặt lấy hai tay.

-Liên Nhi lớn thật rồi! Hơn nữa còn rất xinh đẹp! Mẹ con hồi trẻ cũng đẹp y hệt con...chỉ tiếc là hồng nhan thì bạc phận.

Lời nói của người dì trước mặt, khiến cô không khỏi tức giận, mẹ nguyên chủ trước kia vì bị người ta hãʍ Ꮒϊếp mà chết, hơn nưã việc này có khi lại liên quan đến người dì kia.

-Thôi ăn đi! Còn cô nữa ngậm miệng vào!

Huyễn Húc sắc mặt không mấy vui vẻ, như bị đoán trúng tim đen, Huyễn Liên cũng không mấy quan tâm ông ta, thứ cô chú ý hiện giờ đó chính là tiểu huyệt ngứa ngáy của mình, dưới lớp váy ngắn qυầи ɭóŧ của cô đã ướt đến mức dán chặt vào hạ thân.

-Chú út...đêm nay chú không ở lại đây sao?

Huyễn Liên nói xong, khẽ nép vào người hắn.

-Đêm nay ngủ ở phòng cháu, được chứ?

Cô đợi lúc hắn gật đầu, liền nhanh tay kéo hắn vào phòng cô. Mặc kệ bọn người tức giận, bảo cô không có chút phép tắt.