Thập Niên 80: Nữ Phụ Hỗn Đản

Chương 20:

Lục Lập lúc này đã nhận ra, cô căn bản là không có phát hiện ra vấn đề khó khăn đang xảy ra hiện tại.

Anh bất lực nói: "Tôi ngủ như thế nào được?". Khoan hãy nói đến việc anh là một đàn ông vốn đã không thích hợp, cho dù có thích hợp đi nữa anh cũng không có chỗ để mà nằm ngủ a.

Lâm Thanh Chỉ trả lời vô cùng tự nhiên: "Tất nhiên là ngủ với tôi! Đứng đó nói nhảm cái gì thế? Nhanh lên!" Nhân tiện, hôm nay đem chuyện 3208 đã nói cùng nhau làm.

Lục Lập bị lời nói của cô dọa đến hoảng sợ, che miệng ho khan mấy tiếng liên tục xua tay: "Không được, khụ, cái này không được!"

Đứa con gái này có hiểu mình đang nói cái gì hay không?!

Lâm Thanh Chỉ vừa nghe anh từ chối, ngay lập tức liền không vui: "Tại sao lại không được?" Trước kia không phải lúc nào cũng ngủ cùng nhau hay sao? Tuy rằng hiện tại không cần song tu, nhưng ngủ cùng nhau như trước đây có gì lại không được?

Trong quan niệm vốn có của cô, điều này được coi là bình thường.

Sợ đánh thức bà Lâm, cô nhẫn nhịn, nhẹ nhàng cất bước đi tới bên cạnh anh: "Ý anh là sao?"

Lục Lập: "..." Cái gì mà ý anh là sao? Trên thế giới tại sao lại có một người con gái hổ báo như thế này?

Anh né tránh ánh mắt của cô, không biết nên giải thích thế nào: "Điều này không tốt cho danh tiếng của cô."

"Tôi không quan tâm."

Lục Lập: "..."

Anh cũng muốn nói rằng chuyện này đối với tôi cũng không tốt, nhưng nhìn khuôn mặt đang rất khó chịu của cô, anh thật sự không dám mở miệng, chỉ có thể "Khụ" một tiếng nói thêm: "Người khác nhìn thấy sẽ bị hiểu lầm."

"Hiểu lầm cái gì?" Hai người yêu nhau ngủ cùng nhau không phải là chuyện rất bình thường hay sao? Lâm Thanh Chỉ nhíu mày.

"Đương nhiên là hiểu lầm quan hệ của tôi và cô..." Nói đến đây, trong lúc ánh đèn trong nhà nhấp nháy anh đột nhiên như đã hiểu ra cái gì đó, sắc mặt không tốt nhìn về phía cô, có phải cô muốn cho người khác hiểu lầm hay không?

Hóa ra, đây là cái bẫy đã giăng sẵn để chờ đợi anh đến!

Nhìn nắm đấm và ánh mắt đen tối của cô, anh động não một chút trong nháy mắt thốt ra: "Bà nội sẽ tức giận!"

"Hửm?" Lâm Thanh Chỉ đã tức giận đến mức sắp đánh người, nghe anh nói liền ngay lập tức buông lỏng nắm tay mang theo khó hiểu: "Chuyện này có liên quan gì đến bà nội của tôi? ”

Lục Lập phát hiện được đúng phương pháp không bị đánh, vội vàng bắt đầu phổ cập khuyên giải, miệng lưỡi cũng đều sắc bén hơn rất nhiều: "Cô xem, bà Lâm lớn tuổi rồi, người già thường rất quan tâm đến mấy loại chuyện thế này, huống chi là còn liên quan đến người mình yêu thương."

Nhìn lâm Thanh Chỉ biểu tình nghiêm túc, anh càng nói càng hăng hái bắt đầu phóng đại thêm bậy thêm bạ mỗi thứ một chút: "Để tôi kể cho cô nghe về hàng xóm của tôi, nhà hàng xóm đấy có một cô con gái bị người ngoài bắt gặp đã ngủ với người yêu của mình, sau đó ông cụ trong nhà bởi vì chưa có được chuẩn bị tâm lý từ đầu, lại đối với tên người yêu kia chưa quen biết rõ ràng, mà tin tức lại đến quá đột ngột, cho nên nhất thời đã làm ông sốt ruột lo lắng đến mức đột quỵ phải vào viện, hiện tại tuy rằng đã xuất viện nhưng bệnh mãi vẫn không trị được, suốt đời cứ như vậy nằm liệt trên giường."

Nói xong còn diễn tả thêm một tư thế nghiêng miệng quẹo cổ trước mặt cô, nhìn bộ dáng thế nào cũng không được tốt.

Lâm Thanh Chỉ bán tín bán nghi cất giọng hỏi: "Thật sao?" Mọi người trên thế giới này đều yếu đuối như vậy sao? Nhưng trong trí nhớ của cô, có một nơi được gọi là doanh địa, nơi đó là nơi Lâm Cương Ngọc làm việc, mọi người ở đấy rõ ràng đều rất lợi hại.

"Đương nhiên là thật! Người già lớn tuổi, thân thể yếu ớt, về sau cô phải chú ý một chút, đừng có suốt ngày đem chuyện ngủ cùng đối tượng treo ở trên miệng, lỡ như kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến bà nội đã lớn tuổi thì sao? Đó chính là đại bất hiếu, hơn nữa ngủ, mà còn là ngủ với người yêu lại càng là một vấn đề nghiêm trọng."

Lục Lập nghiêm túc đưa tay thề thốt.

Trên thực tế chuyện vừa kể cũng không phải là do anh tự mình bịa ra, chỉ có điều cô gái nhà hàng xóm kia không phải là bị bắt gặp ngủ với người yêu như anh đã nói mà là mang thai, đứa nhỏ trong bụng là của một tên lưu manh, nếu không cũng sẽ không đến nổi làm cho ông lão nhà đấy tức giận đến mức đột quỵ, đấy quả thực là một vụ bê bối rất lớn lúc anh bị đưa về nông thôn chuyện kia ở kinh đô vẫn còn đang rất ồn ào huyên náo.

Nhưng ỷ vào chuyện Lâm Thanh Chỉ không biết chân tướng, anh liền hùng hổ hô biến làm cho chuyện đáng sợ: "Hãy tin tôi, người già thật sự đối với loại chuyện này đều rất quan tâm."

Vì không muốn cô nhìn ra sự chột dạ của mình, anh còn cố tình ưỡn thắt lưng, ánh mắt tỏ ra chân thành.

Thế giới này thực sự là... Lâm Thanh Chỉ suy tư một chút, lục lại ký ức trong đầu, ở thời đại này hình như đúng là có vài chuyện như vậy, cô bắt đầu tính toán lại một chút, cảm thấy thật ra mình chờ đợi thêm một đoạn thời gian cũng không sao, dù sao chuyện ngủ với nhau sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngu xuẩn của anh, tay cô liền ngứa ngáy nhịn không được năm ngón tay nắm thành quyền một câu cũng không nói đã đánh thẳng vào giữa bụng anh, rồi nói lời uy hϊếp: "Tôi khuyên anh tự giác nhanh chóng biểu hiện cho bà nội hiểu rõ về anh, bằng không... Ha ha." Lâm Thanh Chỉ phất phất nắm tay.

Sau đó cũng không thèm để ý đến anh nữa, trực tiếp xoay người đi vào nhà bếp.

Lục Lập đột nhiên bị đánh bất ngờ, khom bụng đứng tại chỗ: "..."