Sinh Hoạt Không Biết Xấu Hổ

Chương 25: Warning 6

Chu Ương là học sinh cấp ba,cậu ngỗ ngịch thích phá phách ham chơi,chủ quán nét gần trường coi cậu như khách quen hạng kim cương.

Vào một buổi tối,Chu Ương ngậm kẹo mυ'ŧ vị coca,hứng khởi cầm điện thoại đánh game,diệt quái.Vì quá chuyên tâm mà không để ý,va phải vào một nam sinh cao lớn. Điện thoại rơi một cái bốp,Chu Uơng giận dữ hét lớn:

"Con mẹ nó,mù hả"

Nam sinh một mí trước mắt,thoát nhìn rất tuấn tú,mai tóc đen rũ xuống vầng trán,mũi cao,khí chất vô cùng lãnh đạm,lạnh nhạt.Chu Uơng thoáng chốc choáng váng,hoa mắt,người lâng lâng như dần dần chìm vào hư không,giống như bản thân đang bị một thứ linh dị nào đó chiếm đoạt lí trí.

"A..!!!"

Cậu lùi về sau vài bước,càng tiến thêm một bước,bản thân càng như bị một tảng đá nặng nề đè nặng lên thân ,thân thể càng trở nên vô lực.Chu Uơng sợ hãi ngước đôi mắt to tròn nhìn kẻ đối điện,đôi môi mỏng cong lên một nụ cười quỷ dị,ngày lập tức đối diện với cậu là một mảng đen tối.

"A Uơng.."

"Dạ"

Tuấn Dật hài lòng nhìn Chu Uơng đôi mắt vô thần ngoan ngoãn nhìn hắn,y chậm dãi tiến đến phía cậu,một tay vòng qua hông xoa nắn cặp mông mền,phía trên thô bạo ngoạm lấy đôi môi hồng nhuận căng mọng của cậu.Chu Uơng như bị đoạt xá,không chút phản kháng để mặc cho nam sinh sờ soạng.Tuấn Dật rất thích vòng ba này,mền mại múp míp như bánh pudding.Hắn kéo cậu vào trong ngõ nhỏ tối tắm gần đó,xung quanh còn nghe thoảng thoáng tiếng chuột chít chít nho nhỏ.

"A Uơng,em là bạn gái anh"

"Nói đi,em yêu anh phải không"

"Phải,em rất yêu anh,Vương Tuấn Dật"

Tuấn Dật hít thấy hương thêm trên thân thể non mền của cậu,răng nanh cắn chặt vào khớp hàm,giống như đang kìm nén một xúc cảm vô cùng hưng phấn.Chu Uơng như một con búp bê bằng da người,mái tóc vàng càng tô điểm lên nước da trắng sứ.Phần mông gần như bị Tuấn Dạt bóp đến đau,nhưng y vẫn vô cùng ngoan ngoãn ngồi xong lòng hắn,yếu ớt rêи ɾỉ a a.Hắn một đường xé rách chiếc áo sơ mi đồng phục mỏng của cậu,ngấm lấy núʍ ѵú be bé xinh xinh như hạt đậu,giống như kẻ nghiện tìm thấy thuốc phiện tham lam chiếm lấy.

"A..ư..~~"

Chu Uơng mền mại nhu mì rêи ɾỉ,hắn luồn xuống đũng quần cậu,bóp chẹt lấy cậu em lẫn tinh hoàn be bé một cái,thô bạo vuốt ve.

"A Dật..em..đau"

Tuấn Dật liếʍ láp vanh tai xinh xắn hồng hào,răng nanh day dưa,nhỏ nhẹ cắn lên một ngụm đáp.

"Lát nữa sẽ sướиɠ thôi"

Tuấn Dật hô hấp khô khan, l*иg ngực như muốn nổ tung,hắn lột bỏ chiếc quần đen bao bọc lấy cặp chân thon dài nõn nà,ném lên nắp thùng phi cũ kĩ bên cạnh.Hậu huyệt non mền,hồng xinh bại lộ trước không khí,gặp nhiệt khí thấp không tự chủ được mà co rút,lỗ nhỏ này chắc chắn sẽ là do hắn khai bao đầu tiên.

Tuấn Dật vuốt ve khe mông mền như bông gòn,từ từ đem ngón giữa luồn vào trong l*и nhỏ. Chu Uơng rêи ɾỉ nhỏ nhẹ,nhu thuận vô cùng,giống như xuân dược loại nặng,mỗi một âm điệu đều khiến dươиɠ ѵậŧ trong qυầи ɭóŧ hắn như một quả bóng bay quá cỡ,muốn phát nổ bất cứ lúc nào.Bởi vậy bước dạo đầu có phần mạnh mẽ,nhanh chóng thô bạo vô cùng,tuy nhiên l*и da^ʍ rất có thiên phú,chảy không ít dịch da^ʍ bôi trơn.

Tuấn Dật cởi khoá quần,lôi ra dươиɠ ѵậŧ đang dương cao lên trời của mình,đặt trước động của Chu Uơng.Hắn bóp lấy eo cậu,khảm sâu vào trong lòng,dùng dực đem phần qυყ đầυ từ từ tiến sâu vào trong l*и nhỏ,sướиɠ đến không thể tả. Tuy nhiên,lần khai bao đầu tiên này,hắn còn muốn Chu Ương phải ghì sâu vào trong tâm trí,nhớ mãi không quên,nếu để cậu ở trạng thái bị thôi miên như vậy,sau cùng cũng chỉ thoả mãn một phần về khát khao tình thần mà thôi.Hắn còn muốn cậu phải khóc lóc van xin hắn dừng lại,rồi lại sướиɠ đến dục tiên dục tử,cầu hắn thao.

Chu Uơng trong cơn mộng đột nhiên lấy lại được thân trí,cả thân thể không một mảnh vải,xung quanh tối đen như mực,chưa kịp để cậu nhận thức được tất cả,Tuấn Dật dùng sức hẩy mông,một lượt đem dươиɠ ѵậŧ khủng bố,chọc sâu vào hoa tâm mền yếu bên trong cậu,từ phần gốc đến ngọn đều một phát nắm trọn bên trong cậu. Chu Uơng sợ hãi đến cực điểm,nước mắt sinh lý giàn dụa khắp khuôn mặt xinh đẹp,mê người,một từ ngắn gọn xúc tích có thể diễn tả hoàn cảnh hiện tại của cậu.Đó chính là Thốn. Chu Uơng vùng vẫy kịch liệt trong lòng Tuấn Dật,cậu văng hết từ ngữ phụ khoa,lời nói tục tĩu dành cho hắn.Phía dưới đau đến không thể tả,cả thân thể run rẩy kịch liệt,hốt hoảng lo sợ đến tột cùng,cậu càng giãy dụa càng khiến dươиɠ ѵậŧ vào sâu đến tận phần cuối cùng,đâm chọt tứ phía. Tuấn Dật một tay thắt chắt lấy eo cậu,mu bàn tay còn lại ngón trỏ đặt lên thái dương y.Giống như một công tắc đóng mở, ngón tay vừa chạm vào phần da,Chu Uơng đột nhiên cảm thấy bản thân như có bị một dòng cao thế chạy xẹt qua toàn thân,từng tế bào đều trở nên hưng phấn,kí©ɧ ŧɧí©ɧ phía dưới cũng như bị phóng đại gấp mấy lần.

"Aaa..không..dừng lại.."

"Không thể..không thể...

Chu Uơng cảm nhận rất rõ hình dáng dươиɠ ѵậŧ trong l*и nhỏ,rõ đến từng chi tiết,cả cái cách niên đạo,thịt huyệt của bản thân bao lấy hắn,từng ngón tay lướt qua thân thể đều khiến cậu run rẩy.Côи ŧɧịt̠ lớn từ từ rút ra l*и nhỏ,rồi lại thô lỗ đâm ngược trở lại,Chu Uơng giật nảy lên,chỉ một lần đã như muốn tước vũ khí xin hãng,ngoan ngoãn da^ʍ dãng rêи ɾỉ đĩ thoả,bản thân cũng chỉ nghĩ đến kɧoáı ©ảʍ thân thể cực độ mà phía dưới mang lại,mạnh mẽ đến không từ nào diễn tả nổi.

"Thấy thế nào,dươиɠ ѵậŧ của anh là hạng nhất đấy"

"Ha..a..ư..~~~"

Chu Uơng như bị tẩy não,khát khao thèm muốn lấn áp toàn bộ suy nghĩ muốn phản kháng,cậu nước mắt lưng tròng,nhục nhã lẫn sợ hãi,giống như bản thân đã rơi vào hố sâu không đáy,chẳng thể quay đầu.

"Giờ bắt đầu làm nhé"

"A Uơng của anh"

"Phốc"

Tuần Dật từ phía sau ôm lây cậu,điên cuồng nhấp hông,Chu Uơng kêu rên thảm thiết,kɧoáı ©ảʍ bị phóng đại như tràn làn,ngấm sâu đến từng tế bào,l*и nhỏ còn chủ động thắt chặt,xoắn lấy dươиɠ ѵậŧ âu yếm,miết lấy lưu luyến không rời,như muốn ép khô hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn .Qυყ đầυ to lớn tách mở từng lớp thịt,cửa động bị căng thành hình ống,nong thực hãn. Nước dịch chảy ướt đẫm,ma sát quá nhiệt mà tạo ra bọt nước trắng xoá,tiếng va chạm thân xác vang lên rõ mồn một.

"Ha..a..A Uơng l*и da^ʍ thật lợi hại

"Sướиɠ..sướиɠ quá..nữa đi~~!!

Chu Uơng thực hưởng thụ từng cú nhấp của hắn,khuôn mặt ngây thơ giờ đây nhiễm một màu tinh dục nồng đặc,khuôn mắt dại ra,dịch miệng không tự chủ mà chảy ra khỏi miệng.Cậu chỉ muốn bản thân bị kẻ lạ mặt nọ thô bạo làm,làm đến khi bản thân không còn cảm nhận thấy gì nữa.

*****

Đến khi Chu Uơng thật sự thanh tỉnh,thì bản thân đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không một mảnh vải,cảm giác tê dại vẫn còn âm ỉ nơi hạ thể.Một chiếc áo khoác rộng,thơm mùi gỗ đang đắp trên người cậu,cậu xụi lơ trên mặt đất lạnh lẽo,chật vật ngồi trên nhưng tờ báo cũ kĩ nhoè nát.Hai tay buông thõng,tϊиɧ ɖϊ©h͙ ô át chảy ra từ lỗ nhỏ,lan ra khắp bắp đùi,tanh hôi.Cậu chỉ nhớ bản thân lúc ấy còn chủ động cầu hoan với kẻ lạ mặt,gương mặt nhận dạng sự hiện diện của kẻ nọ như hạt cát bụi theo gió cuốn trôi,không còn sót lại dù chỉ là một chút.

Cậu co ro trong một góc,sợ hãi lo lắng,bản thân thật sự chính thức đã bị một kẻ khác làm nhục,hơn hết cậu còn chính là thẳng nam.Chu Uơng oà lên khóc lớn,đến khi trời chợp sáng,y mới nhanh chóng mặc tạm bợ lại đống quần áo cũ nát,lếch thếch trở về nhà,mong sao bản thân sẽ không bao giờ gặp lại chuyện này nữa.

Nhưng trời tính không bằng người tính, Chu Uơng tiếp diễn sau đó,ở dưới sân bóng bị ép liêm láp cậu em cho kẻ xấu xa đó,hơn nữa hắn còn ép cậu phải uống tòan bộ số tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Cậu ở wc trở ra,liền đυ.ng phải một người,ngày lập tức liền giống như bị thôi miên mà làʍ t̠ìиɦ với kẻ đó,mỗi lần làm đều nhớ rất rõ đến từng chi tiết,bản thân đã dâʍ đãиɠ mà cầu xin hắn thao ,đã tự mình động thân trên dương vât hắn ra sao,xong kẻ lạ mặt đó đều như bốc hơi,để lại cậu với một đống nhuốc nhơ,cả thân thể bám đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ giống như bị tẩy não,không nhớ chút tung tích nào.Nhưng lần này Chu Uơng may mắn nhớ được tên hắn là Tuấn Dật,cũng do chính hắn tiết lộ,khuôn mặt của kẻ xấu xa ấy giống như chỉ là một bóng đen vô hình,vô diện.

Cậu vì cái tên này mà điên cuồng tìm kiếm,nhưng ở cái ngôi trường liên cấp này,thì chẳng khác nào là mò kim đáy bể,cũng giống như bị một thể lực siêu nhiên nào đó ngăn chặn. Chu Uơng vì thế mà càng thêm lẩn tránh thường xuyên xin nghỉ,lúc nào cũng sẽ dủ thêm một cậu bạn về chung.Kẻ vô diện đó dường như thực tức giận,ngày trong phòng thay đồ đã cưỡиɠ ɧϊếp cậu.

"Tuấn Dật, lần này chơi hay đấy,gánh cả đám"

Hắn chỉ cong môi nhẹ,lạnh nhạt nhìn đám đồng đội người đầy mồ hôi thay quần áo.Tầm nhìn của hắn ngay lập tức lại dồn lên tiểu mỹ nhân đang da^ʍ loàn dạng chân trền kệ tủ để cho hắn từ từ nhấm nháp hưởng thụ. Đôi mắt xanh xinh đẹp quyến rũ nhìn hắn,giống như muốn van cầu hắn thô bạo với mình hơn.

Một nam sinh tóc cam bước tới phía hắn,khảng khái nói.

"Hey,A Dật,thấy bé này xinh không,Chu Uơng lớp 10D7"

"Uhm đẹp lắm" - Tuấn Dật

"Này này,tóc cam,đấy chính là lí do mày ngờ ngệch tự cười một mình suốt một tháng trời à"

Cả đám xúm lại trêu chọc nam sinh tóc cam,tha hắn đi đến đến lớp 10D7.

Tuấn Dật không nói,nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy ghen tức khó chịu vô cùng,kéo cậu treo lên thân mình,để hai chân y lơ lửng,thúc mạnh vào bên trong Chu Uơng.

Vừa đυ. vừa liếʍ láp điên cuồng,đôi môi xinh đẹp của cậu.Chu Uơng cũng vì thể mà nhu mì quấn lấy hắn,yêu kiều xinh đẹp choàng lấy cổ y. Tóc cam bị tha lên khối dưới,bởi vì không thấy Chu Uơng đâu nên được thả,hắn để quên đồ trong phòng thay nên quay trở lại lấy. Tóc cam đang hồ hởi bước vào phòng thay,nhưng cảnh nóng bỏng trước đã khiến hắn như bị đả kích nặng nề,trôn chân tại chỗ.Mỹ nhân hắn thầm thương đang ôm hôn,làʍ t̠ìиɦ với kẻ mà hắn coi là bạn thân,dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ thể như không quan tâm đến sự xuất hiện của một kẻ như hắn. Tuấn Dật nhìn hắn,cười như không cười đáp:

"T đang cᏂị©Ꮒ tiểu mỹ nhân của mày này"

"Ô..a..~~"

"Anh Duật..©ôи ŧɧịt̠ của anh..thực sướиɠ"

Tóc cam như muốn tiến đến làm gì đó,nhưng lạ thay bản thân chẳng thể nói,cũng chẳng thể di chuyển được,chết lặng nhìn cảnh tượng trước mặt.Tuấn Dật nằm lên ghế ngang lớn bằng gỗ đặt giữa phòng,để Chu Uơng chủ động ngồi lên,bản thân tự mình nhún nhảy trên người Vương Tuấn Dật.

"Sướиɠ..sướиɠ chết đi đước.."

"Anh Dật,em thích anh nhất"

Cả hai như muốn hoà cốt nhục làm một,làʍ t̠ìиɦ kịch liệt.

****

"Hả miệng "

Chu Dương ngoan ngoãn nghe theo,cậu ngửa cổ,hé mở đôi môi xinh đẹp,để lộ chiếc lưỡi thoát ẩn thoát hiện tinh nghịch.Hắn đem tính dịch bắn xối xả lên người cậu,đầy ắp khoang miệng,cậu chủ động nuốt hết,liếʍ láp khoé môi,không những vậy còn liếʍ luôn tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn xót lại trên lỗ xáo.

*****

Càng về sau,Chu Uơng lại chẳng thể chịu đựng thêm,cậu ngỏ y muốn đi với mẹ gặp thầy trừ tà,tuy nhiên cũng chẳng nói rõ thêm về nguyên do vì sao. Trùng hợp thay,bà có quen một bà đồng nổi tiếng đã ở ẩn,cách đây không xa. Cậu theo chân mẹ mình đến biệt thự của bà đồng ấy,lối kiến trúc thiên hướng Nhật Bản,vô cùng khang trang, giàu có,giữa sân còn có suối nước thả cá cảnh. Chu Uơng không khỏi cảm thán hỏi mẹ mình.

"Oa..nhà giàu thật đó,làm dâu nhà này thì sướиɠ lắm mẹ nhỉ"

"Bà đồng ấy có cháu gái không mẹ"

"Không,nhưng có cháu trai"

"Tên Vương Tuấn Dật thì phải"

Chu Uơng tim như nhảy lên một cái thịch,cậu dừng chân tại chỗ không muốn bước nữa.

"Hay chúng ta về đi được không mẹ"

"Này này,không phải chuyện trẻ con đâu,mẹ đã hẹn với người ta rồi đấy"

"Mau mau,nhanh cái chân lên"

Mẹ Chu Uơng phát bực vì thằng con trai mình,nhất quyết lôi kéo cậu đến phòng gia chủ. Cậu như muốn khóc,thầm nhắc nhở bản thân,Tuấn Dật chỉ là một cái tên,đều có thể sẽ có sự trùng lặp,không thể trùng hợp như vậy được. Cậu và mẹ đi dọc qua dãy hành lang dài đến căn phòng rộng lớn cổ kính đối diện,bên trong là một bà lão tóc phủ bạc,mặt vô cùng hiền hậu,bên cạnh còn là một nam nhân tóc đen,rất đẹp trai.

"uhm..rất xinh đẹp"

Mẹ cậu tám chuyện với bà lão một hồi,Chu Uơng cũng đoán phỏng kẻ bên cạnh là cháu trai bà,nhưng chẳng hiểu tại sao,y vẫn luôn nhìn chằm chằm,dán mắt lên người cậu,khiến A Uơng thật sự mất tự nhiên.Cuối cùng cũng đến với vấn đề chính.Mẹ cậu nghe bà lão thì thầm liền gật đầu mở cửa ra khỏi phòng.

Bà Lão xem tử vi,coi mạch, rút ra một lá bùa màu vàng.Chu Uơng ngờ nghệch nhìn theo.Lúc lâu sau rất nghiêm trọng mà nhìn cậu.

"A Uơng,cháu đang có một dục linh theo sau,nếu không bài trừ ngay,sớm muốn gì cũng bị hút sạch tinh lực mà chết"

"Hạn sắp đến,có lẽ là chỉ còn một tháng"

Bà lão vô cùng nghiêm túc nói,Chu Uơng bị nói trúng tim đen sợ hãi đến mức khoé mắt đều rưng rưng,vô cùng đáng thương,cậu tuổi trẻ,còn chưa kịp hưởng thụ đã chết trẻ rồi sao.

"Làm thế nào ạ,...làm thế nào để bài trừ ạ"

"Đơn giản thôi,đây là một dục linh nam,chỉ cần làʍ t̠ìиɦ với một xử nam nhân,hợp mệnh và lớn hơn 1 tuổi họ Vương để thứ xxxx dịch ấy của nam nhân bên trong mình thì nhất định ác linh ấy sẽ bị bài trừ"

Chu Uơng nghe xong khóc lưng tròng,dù có làm đi chăng nữa,thì tìm một nam nhân như vậy cũng thực khó,kiểu bài trừ quỷ dị này thật sự rất đáng lên án.

"Hức..ưcz..không còn cách nào sao ạ"

"Thật sự không còn đâu"

Nhưng vẻ mặt bà đồng quả thực rất nghiêm trọng, tất thảy không phải chuyện đùa,Chu Uơng vì vậy đã trở thành một còn bò bị người dắt đi.

"Thật tiếc,ta là Vương Liên Tranh,trong họ vương nay,quả thực toàn bô lão, trung niên,tính ra cũng chỉ có cháu ta Vương Tuấn Dật là hợp mệnh,hợp tuổi,là xử nam nhưng thằng bé thì"

Vương Tuấn Dật nhăn mày,khó chịu nhìn cậu lạnh nhạt nói:

"Không muốn"

Chu Uơng sợ hãi lén nhìn hắn,nếu chỉ có một mình hắn,nhưng hắn lại không muốn làm với cậu thì Chu Ương đây một tháng nữa sẽ chết sao.

"Thật là,con dù sao cũng là cứu người...,A Uơng còn quá nhỏ"

"A Dật,giúp ta một chút"

Tuấn Dật không cảm xúc nhìn cậu,suy nghĩ một lúc khẽ gật đầu.

Bà Đồng khẽ cười,trầm ổn nói:

"Đêm nay liền chuẩn bị giường"

*****

Mẹ A Uơng và cậu dùng bữa ở nhà bà đồng, bà lão chuẩn bị cho Tuấn Dật rất nhiều hàu,và lươn nướng, Chu Uơng đương nhiên biết mấy món này là để tráng dương bổ thận,Tuấn Dật cao lớn,đô con,bắp tay rắn chắc hữu lực như vậy,y có chút sợ hãi.

Cậu tắm rửa kĩ lưỡng,chuẩn bị thực kĩ ngồi trong phòng riêng,bên trong bài trí vô cùng cổ kính,trải thảm nhung mền mại ở dưới sàn,Chu Uơng thật giống với nữ tử đang chờ chồng lăn giường. Tuấn Dật ít lâu sau cũng mở cửa phòng, không khí vô cùng mất tự nhiên gượng gạo,Chu Uơng cũng chẳng biết phải làm sao,mặt đỏ au như trái cà chua.

Không khí vô cùng ngột ngạt,như bị khí tức thanh hàn xử nam của hắn áp bức,cậu không nhịn được muốn trốn tránh đòi ra ngoài. Vương Tuấn Dật đương nhiên sẽ không để cậu thoát,kéo lấy tay cậu,khiến y ngã về phía mình.

"Họ Vương bọn tôi có tục lệ,lần đầu của mỗi người nếu trao cho một người,nhất định phải lấy họ về nên duyên vợ chồng"

Chu Uơng mờ mịt hiểu ra vấn đề,sửng sốt đến không nói nên lời,đồng thời cũng bị Tuấn Dật ăn sạch sẽ đến không còn một mảnh.