Mặc kệ gã có tức giận như thế nào, bên này Lạc Dư lại tung thêm một đòn, mấy scandal Lục Nhất Thành bỏ một đống tiền ra mua trong vòng ba ngày suýt nữa thì sập.
Lạc Dư đăng lên trang fanpage của Diệp Trì một dòng trạng thái.
/Xin chào mọi người/
/Tôi là người đại diện của Diệp Trì/
/Bên dưới là ảnh một số bài hát của Diệp Trì, người sáng tác… Là tôi/
/Nhạc tôi viết là để cho một người duy nhất hát, Diệp Trì/
/Nhạc của tôi, tôi có quyền quyết định, tôi để cho Diệp Trì hát là vì tôi thích giọng của cậu ấy, bản quyền là tôi cấp cho cậu ấy, mấy thứ bên báo chí đưa ra tất cả đều là tin đồn không có thực/
Những bài hát nguyên chủ giao cho Lục Nhất Thành đều là những tác phẩm do chính bản thân cậu ấy viết, như vậy thì chỉ cần chối là mình không cho Diệp Trì hát là hắn liền mang danh ăn cắp bản quyền.
- Phù.
Lạc Dư thở nhẹ ra, cũng may đây là những tác phẩm của nguyên chủ, nếu mà của người khác thì cậu cũng đành bó tay.
Diệp Trì luôn để ý đến tình hình trên mạng, hắn nhìn mọi thứ dưới tay của Lạc Dư thay đổi một cách chóng mặt hơi sửng sốt một chút.
Người đại diện của hắn không dìm hắn nữa? Kì lạ.
Hai hàng lông mày nhíu lại, lượng fan của Diệp Trì trải qua mấy ngày “chiến đấu” đều trưởng thành không ít.
Như Lạc Dư đã nói, những scandal này nổ ra chưa chắc đã không phải chuyện tốt, biểu hiện rõ nhất là số lượng fan của Diệp Trì đang tăng lên một cách chóng mặt.
Lạc Dư mắt không rời khỏi màn hình máy tính.
Cậu biết Lục Nhất Thành sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy, những cái cậu đưa ra trừ bản quyền tác phẩm thì không một cái nào có chứng cứ cụ thể.
Quả nhiên, đến nửa đêm thủy quân mà Lục Nhất Thành thuê đột nhiên tăng vọt, những thứ cậu lo lắng cuối cùng cũng tới.
- Anh trai, anh không đi ngủ sao?
Lạc Dương mở cửa thò đầu vào trong, cậu ta nhìn anh trai mình vất vả như vậy mắt hơi đỏ lên.
- A, sao giờ này em còn chưa đi ngủ nữa, anh còn phải làm việc, lát nữa mới ngủ.
Lạc Dương bĩu môi, lầm bầm:
- Nhưng giờ đã 12h rồi, lần nào anh nói lát nữa mới ngủ là đều thức đến sáng.
Cậu ta đã quá quen với câu này của anh trai rồi, anh trai lần nào nói câu này thì cũng phải đến tờ mờ sáng mai chắc mới xong.
Lạc Dư buồn cười, cậu nhắm chặt mắt lại rồi mở mắt ra, cậu buồn ngủ thật nhưng chuyện này mà xử lí không xong là cần câu cơm của cậu không còn đâu.
- Anh thực sự rất bận, em mau đi ngủ đi.
Lạc Dương thấy anh trai vẫn không chịu đi ngủ, cậu ta đóng cửa lại lẩm bẩm.
- Chẳng chịu thay đổi gì hết, vẫn cứng đầu như vậy.
Cậu ta chạy về phòng gọi mấy đứa bạn của mình đi giúp anh trai.
- Bọn tôi cần phải làm gì?
Lạc Dương ngồi trước màn hình máy tính cười lạnh.
- Nếu có thể thì các cậu giúp tôi hack hết những cái tài khoản mắng chửi Diệp Trì đi.
Mấy người đầu bên kia nghe thấy đi hack tài khoản của người khác thì lập tức tỉnh táo hẳn.
- Được thôi, nhưng chúng ta chỉ có năm người, hack hết mấy trăm ngàn tài khoản thì cũng cần tới mấy ngày.
Lạc Dương trầm mặc, mấy ngày thì kết cục đã định rồi.
- Anh trai tôi cũng biết hack cái này, để tôi nhờ anh ấy giúp.
Người trầm lặng nhất nhóm lên tiếng, mắt Lạc Dương bừng sáng.
- Tiểu tam, cảm ơn cậu.
- Đừng gọi tôi là tiểu tam, tôi đâu có đi cướp vợ cướp chồng của ai đâu.
Lạc Dương cong cong khóe môi, ý cười trên mặt càng lộ rõ.
- Được rồi, không trêu cậu nữa.
Về sau có thêm năm người nữa gia nhập, bọn họ tất cả có 10 người phân chia nhau đi hack kết các tài khoản mắng chửi Diệp Trì.
4h sáng,
- Ặc???
Lạc Dư nhìn những lời mắng chửi tuột dốc không phanh cả người lâm vào tình trạng ngơ ngơ ngác ngác.
Còn Lục Nhất Thành thì hay rồi, gã sắp tức đến điên luôn rồi.
- Thủy quân các ngươi mua đâu, cái quái quỷ gì thế này.
Diệp Trì cũng có chút kinh ngạc, người đại diện này của hắn thuê hacker làm việc này sao? Nhân lực cùng tiền tài thật đáng ngưỡng mộ nha.
Sáng sớm ra ngoài cả người Lạc Dư vẫn còn hơi nâng nâng. Sự việc cậu nhận định phải mất nửa tháng mới tạm thời lắng xuống thì chưa tới năm ngày đã gần như là biến mất.
Cái này nhanh đến nỗi làm cậu, có chút sợ.
- Anh.
Lạc Dương mắt gấu trúc đi ra ngoài, Lạc Dư gãi cằm nhìn cậu ta.
- Làm rất tốt, cảm ơn em.
Đột nhiên được anh trai khen, lại còn cảm ơn nữa. Lạc Dương xấu hổ cúi đầu, vành tai đỏ chót.
- Ừm, em cũng có làm được gì to tát đâu.
Lạc Dư nhếch miệng, cậu đoán đúng, chuyện mấy tài khoản kia là do thằng nhóc này bày trò.
- Anh giờ mới phát hiện ra em là nhân tài trong ngành này đó, có muốn học một lớp đào tạo chính quy không hử?
Lạc Dương bị anh trai nhéo má, cậu ta vòng tay ôm lấy cậu.
- Em không muốn học, bây giờ rất tốt.
Trái tim Lạc Dư mềm nhũn, cậu yêu chết tiểu bảo bối này a~
“Chụt”
- Ơ.
Lạc Dư rời đi, Lạc Dương sờ trán, anh trai vừa hôn… Vừa hôn cậu ta, anh ấy lâu lắm rồi chưa làm mấy động tác ấu trĩ này với cậu.
- Hừ.
Mặt mũi đỏ ửng, Lạc Dương ngạo kiều quay mặt đi làm đồ ăn sáng, tâm tình không tệ thấp giọng ngâm nga.