Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Chương 3: Trộm người

Lạc Dư chán nản chống cằm suy nghĩ, đã qua hơn một nửa như vậy chẳng phải cậu sắp bị Huyết Nham gϊếŧ rồi sao?

-Mèo mướp thúi, mau nghĩ cách, nếu không nhiệm vụ sẽ thất bại thiệt đó.

Một luồng ánh sáng lóe lên, thân ảnh một thiếu niên mặc áo bào trắng xuất hiện trước mặt Lạc Dư. 250 đi qua đi lại vuốt cằm suy nghĩ, 1 khắc, 2 khắc....

-/ Ờm, kí chủ, hay là cậu tự nghĩ đi, với cái đầu bé nhỏ này của bổn bảo bảo thì nghĩ được cái gì chứ./

-...

Lạc Dư khóe miệng co giật, cậu còn tưởng con mèo này nó nghiêm túc, đúng là không tin tưởng được mà, hệ thống dởm.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, Lạc Dư cười ha ha:

-Có rồi.

250 tò mò xán lại hóng.

-Kí chủ, cậu nghĩ ra cách rồi sao, mau nói, bổn bảo bảo cũng muốn nghe.

Úp úp mở mở, không biết mèo rất hay tò mò sao? 250 âm thầm phun tào trong lòng nhưng bên ngoài không dám tỏ vẻ chống đối.

-Hắc, chỉ cần đè thôi đúng không.

250 nghi hoặc không thôi, cái này có liên quan gì sao? Nhưng nếu kí chủ nhà mình đã hỏi thì nó không có lí do gì không trả lời:

-/ Đúng vậy, chính tuyến là đè, phụ tuyến là sống./

-Ồ, hắc hắc.

250 nghe thấy tiếng cười của Lạc Dư lông tóc trên người dựng đứng cả lên, lại muốn giở trò gì nữa đây.

-Ta có kế hoạch rồi, chuẩn bị đi, ba ngày nữa chúng ta đi đè Huyết Nham.

Nói xong cậu liền không để 250 kịp phản ứng liền lăn ra giường ngủ, ừm, lát nữa tỉnh dậy rồi di kiếm cái gì đó ăn mới được, hơi đói rồi đó.

-/.../ Chỉ thế là giỏi.

Mặt trời dần ngả về tây, Lạc Dư mơ hồ mở mắt ra tỉnh lại.

-Ưʍ.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói trầm thấp của đại đệ tử Dương Lâm truyền đến tai cậu.

-Sư phụ, đệ tử đã chuẩn bị một chút đồ ăn, người muốn dùng bữa tối luôn không?

Lạc Dư dụi dụi mắt, nói:

-Được, mang vào đây đi.

Dương Lâm có chút kinh ngạc, y vốn chỉ hỏi cho có thôi, từ trước đến giờ sư phụ của y có bao giờ ăn đồ ăn y nấu đâu, lần này lại muốn ăn, thật kì quái.

-Vâng, đệ tự lập tức bưng tới liền.

Dương Lâm ở ngoài cửa cúi đầu hành lễ rồi quay đầu bước vào nhà bếp. Lạc Dư sửa sang lại trường bào trên người nhìn 250 nói:

-Qua đây giúp ta chải tóc đi.

-/Ồ/

Đến lúc Dương Lâm mang thức ăn vào thấy trong phòng sư tôn có một người nam nhân, y ngây ra một chút.

-Sư tôn, vị này là....

Hai hàng lông mày hung hăng nhíu chặt, đôi mắt Dương Lâm khẽ trầm xuống khó chịu không nói thành lời.

Lạc Dư nghe lời hắn nói mới nhớ ra 250 còn chưa có một cái thân phận thích hợp.

-Ừm, nó là yêu thú ta tình cờ nhặt được ở chiến trường, cũng không có gì to tát hết.

Dương Lâm cắn răng, không có gì to tát? Sao có thể chứ, y khó khăn lắm mới tống được một Huyết Nham đi, giờ lại có thêm một kẻ cản đường ngăn cách y với sư tôn, bảo y làm sao mà chịu được đây.

-Vậy... Xin hỏi đại danh của vị này là?

250 từ đầu đến cuối đều không trả lời, Lạc Dư phất tay không thèm để ý nói:

-Con cứ gọi nó là... bạch Miêu đi, lông nó màu trắng, tên này rất thích hợp.

- Chủ nhân, xong rồi.

Lạc Dư đứng dậy đi đến bàn ăn, hai người một thú bắt đầu dùng bữa, Bạch Miêu lần đầu được ăn món ăn của nhân loại, nó vừa bỏ một miếng thịt yêu thú vào trong miệng đã thích đến nheo mắt lại.

-Ưm, ngon, ngon quá đi, chủ nhân, mau ăn.

Ba ngày sau,

-Suỵt, đừng phát ra tiếng động.

Lạc Dư ngón trỏ lên miệng ra hiệu, 250 gật đầu. Hai người rời khỏi Thiên Tuyệt Tông chạy đến ma cung của Huyết Nham.

-Mèo mướp thúi, xác định được vị trí của nam chủ chưa.

250 gật đầu, trước mặt Lạc Dư xuất hiện một tấm bản đồ trong suốt.

-Màu đỏ chính là vị trí hiện tại của hắn.

250 đi theo sau Lạc Dư lèo nhèo:

-Kí chủ, rốt cuộc thì kế hoạch của cậu là gì vậy? Mau nói cho tôi biết đi ~

Nó sắp không chịu nổi rồi, mấy ngày hôm nay nó quấn lấy kí chủ nhưng cậu lại không chịu nói.

Lạc Dư buồn cười, cậu cân nhắc một chút, cuối cùng cũng không nỡ để mèo con cả người khó chịu nên nói:

-Cốt truyện mới đi được 2/3 chặng đường, tu vi của Huyết Nham hiện tại chắc chắn sẽ không bằng nguyên chủ, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta đè người nếu để đến cuối truyện tu vi của Huyết Nham mạnh hơn ta rồi thì còn đè cái gì nữa.

Lạc Dư nhếch miệng cười, hơn nữa, cậu còn một cái nhiệm vụ là sống sót, tốt nhất là đè người xong liền trốn đến một nơi mà hắn không tìm ra được, sống đến lúc bộ truyện kết thúc, như vậy mọi thứ liền xong rồi.

-A, đúng nha, sao giờ tôi mới phát hiện ra cơ chứ.

250 tự cốc đầu mình, Lạc Dư lôi kéo nó nhanh chóng đến tẩm cung của Huyết Nham. Cậu nhìn cung điện xa hoa lóa mắt trước mặt cảm thán.

-Tên nhóc Huyết Nham này đúng là có tiền.

Kẽo kẹt

Lạc Dư giật mình.

-Có người vào, mau trốn.

“vụt” một cái Lạc Dư túm cổ áo 250 nhảy lên thanh xà ngang.

-Ma tôn đại nhân, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần người hạ lên người của chúng ta lập tức tấn công tam đại môn phái.

Lạc Dư nhìn người nam nhân đeo mặt nạ màu đen tuyền híp mắt, đây chính là tiểu đồ đệ cực phẩm của mình sao? Dáng dấp không tệ.

-Vị sư tôn của ta như thế nào rồi?

Huyết Nham ngồi lên chủ tọa lạnh nhạt liếc mắt nhìn người đang quỳ bên dưới.

- Thiện Lạc chân nhân vẫn chẳng có gì thay đổi cả, chỉ là bên cạnh ngài ấy xuất hiện một con miêu yêu, còn lại tất cả đều bình thường.

Huyết Nham nhếch miệng, tâm tình không tệ nói:

-Được rồi, ngươi ra ngoài đi.

Người nam nhân toàn thân đen thui cúi đầu cung kính nói:

-Thuộc hạ cáo lui.

Cánh cửa một lần nữa đóng lại, người nam nhân mặc áo choàng đen nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc rồi quay đầu đi làm nhiệm vụ tiếp theo.

Chuyện của người bề trên gã quản không nổi, tuy ma tôn của gã chỉ cần nhắc đến Thiện Lạc chân nhân liền vui vẻ nhưng cũng tùy lúc, quản nhiều không khéo lại thành rước họa vào thân.

Lạc Dư thấy người đã đi, cậu nhìn 250 ra hiệu, cả hai đồng thời lao xuống tấn công Huyết Nham.

-Kẻ nào?

Huyết Nham phát hiện ra có điều không đúng, đôi mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh băng.

-Ầm.

-Thiện Lạc chân nhân, là ngươi.

Lạc Dư nghe thấy tên mình từ trong miệng hắn thì nhếch miệng cười cười:

-Thật đáng để kinh ngạc, không ngờ tiểu đồ đệ còn nhớ được cái tên của sư phụ, ta có nên thưởng cho ngươi không đây.

Huyết Nham cười lạnh, sao hắn lại không nghe ra ý tứ mỉa mai bên trong lời nói của Lạc Dư chứ.

-Không biết đêm hôm sư tôn đến tìm đệ tử có chuyện gì?

Lạc Dư nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần, tên này là đang kéo dài thời gian, quả nhiên đánh không lại cậu.

-Đừng nói nhiều, theo ta.

Không thể để tên này đạt được mục đích, cậu cũng đâu có muốn sớm như vậy đã nghẻo chứ. Lạc Dư dốc toàn lực, Huyết Nham sắc mặt tối tăm chống đỡ nhưng tu vi chênh lệch không phải là ít, hắn đánh không lại sư tôn của mình.

-Ha.

Huyết Nham tàn ác cười, hắn đúng là đánh không lại, bất quá, hắn cũng đâu có để thua dễ dàng như vậy.

-Sư tôn, hôm nay người phải ở lại ma cung chơi một chuyến rồi.

Lạc Dư cười, tự tin như vậy.

-Mèo mướp thúi.

Lời của cậu vừa dứt sau lưng Huyết Nham thình lình xuất hiện thân ảnh một người.

-Nam chủ, ta đập chết ngươi.

“Bốp”

250 toàn thân run lẩy bẩy cầm cái chảo chẳng biết lấy từ chỗ nào ra đập mạnh vào đầu Huyết Nham khiến hắn choáng váng.

Huyết Nham cả người cứng nhắc, dòng chất lỏng màu đỏ chạy xuống khiến hắn thoáng thất thần trong chốc lát, bị đánh đến mơ hồ.

Thời cơ tốt.

Thanh kiếm trong tay Lạc Dư hóa thành một đoàn lưu quang “Phập” một cái đâm vào l*иg ngực Huyết Nham, cậu đã rắc mê dược mạnh nhất lên thân kiếm, lần này thì tiểu đồ đệ của cậu đừng hòng thoát.

-Ngươi...

Trước mắt tối sầm, ma tôn đại nhân ngã xuống đất không một chút phản ứng.

-Ta hình như vừa nghe thấy trong ma cung của đại nhân phát ra tiếng đánh nhau.

-Ta cũng có nghe thấy, mau lên một chút, nếu xảy ra chuyện gì thì hai người chúng ta liền xong đời.

250 hốt hoảng.

-Kí chủ, phải làm sao đây.

Lạc Dư ra hiệu cho nó tiến đến, một người ôm đầu một người ôm chân.

-Chạy.

Hai người phá cửa sổ chạy ra ngoài, tiếng ma nhân hét ầm ĩ đằng sau văng vẳng bên tai khiến một người một mèo không nhịn được cười khúc khích.

-Trò này vui quá đi.