Công Tử Biệt Tú

Chương 15: Con Đường Tiến Giai (2)

Còn những loại đem năng lực cá nhân triển khai đến cực hạn, ví dụ như cực hạn lực lượng, cực hạn tốc độ, cực hạn cơ thể các loại có chiến lực cũng rất bá đạo, nhưng vẫn thua kém nhiều so với năng lực Thiên giai.

Về phần năng lực Huyền Giai, như trị liệu, xuyên tường, ẩn thân, phi hành các loại, rất khó dùng để chiến đấu, chỉ có thể đóng vai trò phụ trợ.

Năng lực yếu nhất Hoàng giai, thậm chí còn không có tác dụng phụ trợ, chẳng hạn như có thể nghe hiểu tiếng động vật, có thể khống chế tóc mình sinh trưởng các loại, thông thường không được coi trọng. Dị Thuật Viện căn bản sẽ không thu nhận.

Đương nhiên, không phải sở hữu năng lực Thiên giai là có thể đạt thực lực Thiên giai.

Tỷ như Lâm Tú, tuy hắn có năng lực Thiên giai, nhưng chỉ có thể sử dụng để giải tỏa cơn nóng bản thân. Có thể gọi là lấy thân thể Thần Minh sánh vai phàm nhân.

Bên trong Dị Thuật Viện không thiếu thể loại như hắn, nắm năng lực đẳng cấp cao, mà chỉ tu hành đến giai đoạn cơ sở, chỉ có thể tồn tại không lý tưởng ở Hoàng Tự viện.

Cuốn sách ghi chép tất cả năng lực dị thuật mọi người phát hiện tới nay, nhưng nó không đề cập về một loại năng lực có khả năng sao chép năng lực người khác, Lâm Tú lật tung cả quyển cũng chẳng tìm được miêu tả tương tự giống với năng lực của mình.

Lâm Tú quyết định chôn giấu bí mật này tận đáy lòng, nếu bị người khác biết được, e rằng sẽ mang đến cho hắn vô số phiền phức.

Lâm Tú lại lật thêm vài cuốn nữa, rốt cuộc đã tìm được thứ hắn muốn.

Phương pháp tu hành dị thuật.

Giống như là trò chơi, khi mà hắn vừa mới thức tỉnh năng lực thì hắn chỉ là con gà cấp một, sát thương kỹ năng rất thấp. Theo đẳng cấp tăng lên, sát thương từ kỹ năng cũng sẽ từng bước đề cao, đồng thời mở khóa thêm kỹ năng, cho đến khi đạt tới cấp độ tối đa.

Mặc dù dị thuật không có khả năng thăng cấp, nhưng lại có thể không ngừng thức tỉnh.

Lần thứ nhất thức tỉnh là quá trình chưa từng có.

Sau đấy, mỗi một lần thức tỉnh thực lực đều sẽ tăng lên. Nhưng không phải tất cả năng lực đều có thể một mực tiếp tục thức tỉnh.

Đóng băng, điều khiển lửa, dẫn lôi đình, đều là năng lực thiên giai. Nguyên nhân không chỉ là bởi vì uy năng của bọn chúng mạnh mẽ, còn có một cái nguyên nhân quan trọng hơn. Đó chính là trong những bản ghi chép có nói rằng: Trong lịch sử, những loại năng lực này đều có ít nhất một người đã thức tỉnh trên bảy lần.

Chỉ khi thức tỉnh một loại năng lực nào đó bảy lần trở lên, loại năng lực này mới có tư cách được gọi là Thiên giai.

Nếu như tất cả năng lực giả sở hữu dị thuật đóng băng trong lịch sử không ai có thức tỉnh lần thứ hai, như vậy loại dị thuật này chỉ có thể xếp ở cuối Hoàng giai.

Tương tự, nếu mà có người có thể thức tỉnh dị thuật đó bảy lần. Như vậy, từ thời khắc mà hắn thức tỉnh, loại dị thuật đó sẽ được tiến vào hàng ngũ Thiên giai.

Không biết qua bao lâu, Lâm Tú khép sách lại, vuốt vuốt hai mắt mỏi mệt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Dị Thuật Viện quả nhiên là một nơi tốt, những tin tức này rất khó có thể lấy được từ những nơi khác một cách trực tiếp như vậy.

Rất nhanh, Lâm Tú đứng người lên, đi đến bên cạnh một cái giá sách khác.

Những cuốn sách vừa rồi chỉ là kiến thức cơ bản liên quan tới dị thuật mà thôi. Đối với hắn mà nói, điều quan trọng hơn là con đường tiến giai. Hắn phải làm như thế nào mới có thể thức tỉnh lần thứ hai?

Trong Dị Thuật Viện chứa vô số sách vở tài liệu. Với mỗi một loại dị thuật, phải tu hành như thế nào, làm sao để thức tỉnh, đều có một quyển thư tịch riêng được ghi lại.

Đây đều là kinh nghiệm quý báu của tiền nhân lưu lại, là thành quả mà đời đời Dị Thuật Viện thu thập lại. Vì vậy nên chỉ có thể nhìn thấy ở Tàng Thư các của Dị Thuật Viện mà thôi.

Trước mặt của Lâm Tú là bốn giá sách được sắp xếp theo thứ tự, trên giá sách được khắc lên bốn chữ lần lượt là: “Thiên”, “Địa”, “Huyền”, “Hoàng”.

Lâm Tú dự định là sẽ đọc từ Hoàng giai rồi từ từ đi lên. Khi ánh mắt của hắn quét qua, trong lúc lơ đãng nhìn thấy hai chữ “Thú ngữ”, sau đó rút một quyển sách mỏng ra.

Thứ mà quyển sách này ghi lại chính là loại dị thuật kia của Hải Đường.

Trong sách ghi chép cực kỳ tường tận, đầu tiên là giới thiệu sơ bộ về thời gian xuất hiện lần đầu tiên. Sau đó lại căn cứ vào thời gian, giới thiệu cuộc đời của một người đã từng sở hữu loại dị thuật này. Bên cạnh đó còn có một vài truyền thuyết ít ai biết đến, đôi ba chuyện lý thú. Cảm giác rất giống như đang đọc một câu chuyện dân gian.

Để Lâm Tú hơi cảm giác ngoài ý muốn chính là, loại dị thuật này không chỉ có thể nghe được thú ngữ. Trong sách có ghi chép, lần thứ nhất thức tỉnh dị thuật thì có thể nghe hiểu ngôn ngữ động vật, khi thức tỉnh lần thứ hai thức tỉnh liền có thể có chung cảm giác với động vật. Đến lúc đó, người có được loại dị thuật này không chỉ có thể nghe hiểu động vật mà nói, còn có thể giao lưu với bọn chúng.