Trên mặt người đàn ông thì đang giảng đề, nhưng bàn tay to phía dưới thì đang nắn bóp cô bé mềm mại qua lớp áo ngực.
"Ưm!" Người đàn ông đưa tay vào trong áσ ɭóŧ xoa nắn anh đào đỏ mọng.
Nguyễn Đường gian nan cắn môi, dùng một tay cầm bàn tay của Tiêu Yến, tay kia không có sức bắt lấy cánh tay đang ở trong áo mình.
"Hừ, anh phạm quy!" Nguyễn Đường bất mãn nói.
Động tác bên dưới của Tiêu Yến không thay đổi, lại giống như cảnh cáo đáp lại: "Chăm chú nghe giảng, đợi lát nữa em mà kiểm tra không đạt thì biết tay."
Nguyễn Đường nghe xong quả thực khóc không ra nước mắt, ngoài nghiêm túc nghe giảng ra thì không còn cách nào khác, chỉ là bộ ngực bị xoa nắn khiến cho cô rất khó tập trung lực chú ý.
Tiêu Yến vừa giảng giải cho cô, vừa chơi đùa bầu ngực mềm mại, thỉnh thoảng còn nắn bóp đầṳ ѵú cương cứng khiến cho nó càng ngày càng mẫn cảm.
Sau một hồi bị vuốt ve đầy điêu luyện, Nguyễn Đường cảm giác được bụng dưới căng lên, nơi riêng tư hình như có nước chảy ra, thấm ướt cả qυầи ɭóŧ.
Bàn tay của người đàn ông nhào nặn bộ ngực mềm mại bắt đầu đi xuống, sau khi xẹt qua phần bụng, trực tiếp chạm vào đùi non mềm mại của cô gái rồi một đường mơn trớn tiến về phía trước, cuối cùng cách lớp qυầи ɭóŧ ướt đẫm ấn vào tiểu huyệt nóng bỏng.
"Á!" Một trận tê dại truyền ra từ hoa huyệt nóng bỏng, Nguyễn Đường cắn chặt môi không dám kêu lên.
Tiếp đó người đàn ông đẩy qυầи ɭóŧ nhỏ sang một bên và trực tiếp chạm vào cánh hoa nhỏ.
"Bảo bối chảy thật nhiều nước, cánh hoa nhỏ ướt đẫm rồi này." Đang nói đề toán thì người đàn ông đột ngột nói ra lời đáng xấu hổ, cô gái nhỏ nghe xong thầm nghĩ muốn bịt miệng anh lại.
Nguyễn Đường muốn vươn tay tóm lấy bàn tay của anh dưới váy mình ra, nhưng trái lại bị người đàn ông kéo đến sờ lên chỗ chảy nước, Nguyễn Đường chạm vào chất dịch của mình thì khuôn mặt lập tức đỏ bừng, muốn rút tay ra ngay lập tức, nhưng sức cô không sánh bằng sức của người đàn ông.
Tiêu Yến liếʍ vành tai của cô, bàn tay to kéo tay cô đến chỗ nóng bỏng của anh, mới vừa chạm vào một giây thì Nguyễn Đường sợ hãi trước sự to lớn của thứ đó.
Chỗ đó thật quá cứng đi.
Tiêu Yến cắn cắn lỗ tai của cô, nói: "Nguyễn Nguyễn nghe thầy giảng nhiều đề vậy rồi, bây giờ chúng ta hãy làm bài kiểm tra!" Nói xong, anh rút một tờ giấy kiểm tra bên cạnh ra, đặt ở trước mặt Nguyễn Đường.
Nguyễn Đường há hốc mồm, không tình nguyện nhận lấy cây bút người đàn ông đưa cho, cam chịu cúi đầu đọc đề.
Ở nơi cô gái không nhìn được, Tiêu Yến cười nham hiểm, bàn tay rộng lớn của anh cởi mắc cài nội y, nghịch ngợm vuốt ve qua lại hai bầu ngực mềm mại trắng nõn. Bàn tay kia thì đẩy hẳn qυầи ɭóŧ sang một bên, đút một ngón tay vào trong hoa huyệt, sau khi đút vào rồi lại nhẹ nhàng thêm một ngón nữa lấp đầy.
"Ưm!" Mạch suy nghĩ giải đề của Nguyễn Đường bị hành động của anh làm gián đoạn, vừa định nói gì thì đã bị câu "Thời gian không còn nhiều" của người đàn ông chặn về.
Tiếp đó nữa người đàn ông bắt đầu dùng ba ngón tay mở rộng hoa huyệt: "A, anh đừng động!" Cơ thể Nguyễn Đường mềm nhũn, bất mãn trước hành động của anh.
Tiêu Yến mỉm cười hôn gáy cô rồi rút ngón tay ra, bàn tay đặt trên bầu ngực cô cũng không còn lộn xộn nữa.
Ngay sau khi Nguyễn Đường viết xong câu hỏi lại bị người đàn ông ôm eo nhấc cô lên, chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ dính đầy chất lỏng của hoa huyệt đã bị cởi đến mắt cá chân cô, một vật khổng lồ nóng bỏng chống lên hoa huyệt.
"A!" Sức nóng như thiêu đốt của người đàn ông xuyên qua da thịt mềm mại và đẩy nó vào bên trong, ngay lập tức chạm đến hoa tâm.
"Ứm..." Nguyễn Đường bị anh đẩy đến tê dại, bên trong huyệt thịt mềm mại điên cuồng cắи ʍút̼ côn ŧᏂịŧ. Người đàn ông bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ sung sướиɠ, hung hăng nắm eo cô nhấp mấy chục lần.
Nguyễn Đường không chịu nổi đẩy anh: "Anh, anh,... Anh đừng di chuyển!"
Tiêu Yến nghe lời, ngoan ngoãn đẩy vào vài cái rồi không động đậy nữa: "Bảo bối, viết nhanh." Liếʍ cắn lỗ tai trắng nõn của cô gái: "Em làm sai bao nhiêu câu thì cho anh làm từng đấy lần."
Nguyễn Đường đỏ mặt trước "quy tắc bất chính" này. Hạ thể bị vật to lớn cắm chặt, hoa tâm bị chống đến tê dại, vừa trải qua côn ŧᏂịŧ mài giũa, lúc này hoa huyệt bắt đầu ngứa ngáy, huyệt thịt yếu ớt chủ động cắи ʍút̼ vật thể mang lại kɧoáı ©ảʍ cho nó.
Tiêu Yến cứng khi được thịt mềm xoa bóp thoải mái, thật lâu sau đã muốn thẳng thắt lưng đút vào sâu hơn, nhưng suy nghĩ làm vậy có thể khiến cô gái tức giận nên kiềm chế động tác của mình, cũng vì vậy côn ŧᏂịŧ phình ra một vòng.
Sau một lúc, Tiêu Yến bắt đầu từ từ đẩy vào rút ra. Hành động chậm chạp này không đủ an ủi côn ŧᏂịŧ bên trong huyệt thịt mềm, hạ thể Nguyễn Đường cũng theo lực đẩy mà ngày càng trở nên ngứa ngáy hơn, hoa huyệt chật hẹp càng siết chặt lấy côn ŧᏂịŧ, như muốn dùng cái này xoa dịu nỗi ngứa đang bắt đầu lan tràn trong huyệt nhỏ.
Tiêu Yến bị xoa đến tê dại da đầu, cắn răng khó khăn lắm mới nhịn được động tác muốn điên cuồng thẳng thắt lưng của anh.
Nguyễn Đường hoàn thành các câu hỏi một cách khó khăn, và khi cô đặt bút xuống, người đàn ông phía sau cô bắt đầu thẳng thắn thoải mái, tức khắc đẩy ra đút vào, lúc ra chỉ chừa lại đầu bộ phận ở bên trong, thịt mềm đang khát khao cũng được an ủi.
Bên trong phòng sách chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai mặc áo sơ mi trắng đang ôm một cô gái ở trong ngực và mạnh mẽ đút vào, vành mắt người đàn ông đỏ bừng, quần áo chỉnh tề. Nếu như không nhìn thấy qυầи ɭóŧ đung đưa trên mắt cá chân của cô gái và côn ŧᏂịŧ tím đen lộ ra mờ ảo chọc vào hoa huyệt ướŧ áŧ, người khác sẽ nghĩ rằng đây chỉ là cảnh một người anh trai cưng chiều em gái mình mà thôi.
Nhưng lúc này vì bị côn ŧᏂịŧ anh trai thúc vào, đôi mắt cô gái nhỏ trống rỗng, mặt đỏ bừng, thốt ra những lời không được tròn vành rõ chữ.
Sau trăm cú thúc mãnh liệt, hoa huyệt chợt co rút lại.
"A! Anh!" Một chất lỏng trào ra từ hoa tâm giội thẳng tắp lên qυყ đầυ, cô gái ngửa cổ lên cao, đôi mắt mờ mịt, miệng hơi há ra, một mình đạt tới cao trào.
Tiêu Yến bị nơi đó của cô hút đến ngứa ngáy, bàn tay siết chặt eo, giữ thắt lưng liều mạng di chuyển mấy chục lần, đẩy Nguyễn Đường - người vẫn đang trong cơn cao trào lại đến một cơn kɧoáı ©ảʍ khác, đồng thời Tiêu Yến cũng bắn tinh hoa vào bên trong cô, tức khắc Nguyễn Đường cảm thấy bụng dưới căng đầy.