Cắn Yêu

Chương 4: Bảo bối muốn ngậm t*nh d*ch đi ngủ sao?

Dưới trăm lần cắm, Tiêu Yến ôm cô xuống bồn rửa mặt và lật người cô lại, đâm vào từ phía sau.

"Ưʍ... Nhẹ chút... Sâu quá!" Hạ thể bị xâm nhập mạnh mẽ, cùng với những lần người đàn ông đẩy sâu vào, Nguyễn Đường thoải mái rêи ɾỉ.

Tiêu Yến cúi đầu tìm bên gáy cô, nặng nề mυ'ŧ vào, lưu lại chuỗi dâu tây nhỏ. Một bàn tay to lớn với những vết chai mỏng véo véo vòng eo thon thả, tay kia vuốt ve tới tới lui lui trên tấm lưng mềm mại của cô.

"Anh... A." Nguyễn Đường bị bàn tay to vuốt ve lưng khiến cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tê dại, không nhịn được kéo bàn tay ấy đặt lên bộ ngực cô đơn: "Anh sờ nó nữa nha."

"Được." Tiêu Yến nghe theo cô, vừa đâm thật mạnh chạm vào hoa tâm. Vừa dùng bàn tay xoa nắn bộ ngực đầy dấu hôn trên nhũ thịt: "Bảo bối, ngẩng đầu nhìn gương."

Nguyễn Đường bị cắm đến mơ màng, nghe được lời anh nói thì ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn vào gương.

Trong gương phản chiếu cô gái với ánh mắt mê ly, khóe mắt giàn giụa, viền mắt ửng đỏ, hai má phiếm hồng, đôi môi anh đào hé mở. Bộ ngực mềm mại bị người đàn ông nắm, dựa theo sự nắn bóp của anh mà da thịt mềm mại tràn ra kẽ ngón tay anh. Còn người đàn ông đang ghé trên đầu vai cô thì ánh mắt đầy du͙© vọиɠ, khuôn mặt Nguyễn Đường càng nóng hơn khi bắt gặp ánh mắt xâm lược của anh.

"Bên dưới càng cắm càng nhiều nước, càng chọc sâu càng kẹp chặt, thật là tiểu..." Âm cuối bị cô gái đang xấu hổ dùng môi chặn lại miệng anh.

Người đàn ông đảo khách thành chủ, chiếc lưỡi linh hoạt dò xét trong miệng cô, ôm lấy cô quấn quít khắp nơi. Cuối cùng vẫn là Nguyễn Đường thở hồng hộc rút lui.

Tiêu Yến mỉm cười hôn lên chóp mũi nhỏ cô.

Nhìn chằm chằm đôi môi lóng lánh nước và khuôn mặt đỏ bừng vì cao trào, phía dưới càng thúc đẩy thật mạnh mẽ. Sau mấy chục cú thúc, cuối cùng bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c đặc sệt vào trong hoa huyệt ẩm ướt.

Cùng với tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào, ngay sau đó hoa huyệt cũng đón lấy cao trào, cả người Nguyễn Đường đỏ bừng, há miệng run rẩy vui sướиɠ.

Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa phòng, nhưng người đang chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ không hề để ý.

Dì Phương gõ cửa nhiều lần nhưng đợi hồi lâu không thấy ai ra mở cửa, nghĩ ngợi để lát nữa quay lại cũng được nên quay người bưng bát canh gừng xuống lầu.

Nguyễn Đường ở bên trong sau nhiều lần cao trào, cả cơ thể mềm nhũn đi, yếu ớt dựa vào trong ngực của người đàn ông.

Tiêu Yến sờ sờ mặt cô, sau đó khom lưng bế cô đi về phía bồn tắm.

Nước trong bồn tắm gần như sắp lạnh vì họ ở bồn rửa mặt hung hăng làm một trận.

Tiêu Yến đành phải đặt cô ngồi trên băng ghế gỗ nhỏ ở bên cạnh, còn tiện tay rút một chiếc khăn tắm vừa cầm vào bao bọc cô lại. Anh xoay người xả hết nước trong bồn tắm đi và bật lại nước nóng.

Nguyễn Đường nhìn chằm chằm bóng dáng của anh, trong lòng bất bình. Vì sao sau mỗi lần làʍ t̠ìиɦ, mình thì giống như chạy bộ mấy cây số, cả cơ thể không có chút sức nào; còn anh thì vẫn sung sức. Hừ hừ, không công bằng chút nào.

Tiêu Yến quay đầu lại thấy cô đang giật nhẹ khăn tắm, cái miệng nhỏ nhắn hơi bĩu. Anh buồn cười đi tới, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn, sau đó bế cô vào trong bồn tắm.

Vừa mới ngâm mình trong nước, toàn thân đều bị nước ấm bao quanh, Nguyễn Đường thoải mái nhắm mắt lại.

Nhưng một lúc sau, Nguyễn Đường lại mở mắt ra vì bàn tay không yên phận của người nào đó.

"Anh!"

Bàn tay to chạm vào miệng huyệt trơn trượt, nhéo nhéo cánh hoa rồi đưa vào một ngón tay.

Nguyễn Đường muốn đẩy bàn tay đang tác oai tác quái đó ra, chỉ có điều bị anh chặn lại. Cô hơi giận ngẩng đầu lên nhưng lại nhận được nụ hôn trấn an của anh: "Bảo bối muốn ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh đi ngủ sao?" Nguyễn Đường im lặng.

"Anh giúp em đẩy nó ra, nhé?"

Nguyễn Đường khẽ gật đầu. Ngón tay bên trong hơi cong, tới tới lui lui chạm vào vách thịt mềm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt co rút liên tục. Sau khi lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong ra, Tiêu Yến lại để cho Nguyễn Đường rêи ɾỉ trên ngón tay của mình một hồi.

Cao trào qua đi, Nguyễn Đường mệt đến nỗi không mở mắt nổi. Biết mình bị ôm đến dưới vòi hoa sen, dựa vào l*иg ngực người đàn ông để anh giúp mình rửa sạch. Sau đó được anh quấn một chiếc áo choàng tắm và ôm tới giường.

Sau khi Tiêu Yến đắp chăn bông cho cô, ngay lập tức quay lại phòng tắm. Anh bước vào đó tắm vòi hoa sen sạch sẽ một hồi rồi đi ra.

Lúc trở lại giường, phát hiện cô gái nhỏ đã ngủ rồi.

Cộc cộc cộc... Tiếng đập cửa truyền đến.

Tiêu Yến buộc chặt dây áo ngủ và mở cửa.

"Á, cậu Tiêu, đây là canh gừng cho tiểu Đường." Dì Phương đưa bát về phía trước.

Tiêu Yến nhìn chằm chằm canh gừng do dự một lúc, sau đó nhận lấy.

"Không có chuyện gì thì dì về ngủ trước đi."

Dì Phương đồng ý.

Người đàn ông bưng canh gừng rồi nhìn Nguyễn Đường đã ngủ say được một lúc, cuối cùng vẫn gọi cô dậy.

"Bảo bối, uống xong rồi ngủ tiếp." Tiêu Yến giơ tay lên chạm vào mặt cô.

"Ừm..." Nguyễn Đường buồn ngủ quá, lầm bầm tránh sự đυ.ng chạm của anh.

Người đàn ông bất lực nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô, cuối cùng đặt lên trán cô một nụ hôn.

Đặt canh gừng sang một bên, tắt đèn, nhẹ nhàng nằm xuống rồi ôm cô vào lòng.